Trận mưa này đột nhiên tới, không bao lâu, ngoài trướng liền có đất bùn văng lên.

Để cho tiện ra vào, mành lều trong Hỏa Đầu doanh đều được cột lên.
Gió lạnh thổi vào phòng, Khương Ngôn Ý run lập cập: "Mưa này không biết khi nào mới ngừng."
Thu Quỳ ôm một chồng bó củi từ ngoài trướng tiến vào, dù nàng ấy đã tận lực che chở bó củi nhưng củi trong ngực vẫn bị nước mưa dính ướt chút.

Nghe thấy lời của Khương Ngôn Ý mới nhân tiện nói: "Vừa mưa vừa sấm sét, sợ là phải tới tối, củi bên ngoài đều ướt hết rồi."
Củi của đại doanh Tây Châu vẫn luôn đặt bên ngoài doanh trướng, hôm nay trời mưa đột ngột mà Hỏa Đầu doanh đang bận bịu cùng Liêu Nam quân chuyển giao lương thực, căn bản không lo nổi đống củi bên ngoài, chỉ tìm vải bạt phủ lên.
Khương Ngôn Ý thấy y phục của Thu Quỳ ướt hơn phân nửa, vội vàng nói: "Ngươi nhanh đi chỗ bếp lò bên cạnh sưởi ấm một chút, nếu bị phong hàn thì làm sao bây giờ?"
Thu Quỳ mang củi đặt xuống, vết thương trên thái dương ngâm nước mưa, đau đến nhe răng trợn mắt, sợ Khương Ngôn Ý lo lắng nên Thu Quỳ ngẩng mặt lên cười ngây ngô: "Ta là đau lòng củi khô bên ngoài bị nước mưa ngâm ướt, sau này sao đốt được nữa."
Khương Ngôn Ý nghe vậy, nhìn thoáng qua lồng hấp bên cạnh cũng âm thầm nhíu mày.
Chuyện cơm nước trong quân không tốt truyền đến tai Đại tướng quân, ngài ấy đã phân phó hôm nay phải làm món thật ngon để khao thưởng cho các tướng sĩ.
Mấy đầu bếp trong phòng đều dự định làm thịt chưng, nhưng muốn dùng lồng hấp phải phí rất nhiều củi.

Có điều bây giờ nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị gần hết, muốn đổi món lại không kịp.
"Một mình ngươi ra ngoài cũng không ôm được bao nhiêu bó củi, còn đụng đến vết thương trên trán.


Ngươi đừng làm nữa, lấy củi ướt đắp lên củi khô đốt là được rồi."
Nàng tay chân lanh lẹ đem thịt ba chỉ cắt gọn bỏ vào nồi nước.

Ném vào một ít rau xanh, gừng lát, lại thêm rượu để khử mùi tanh.
Thu Quỳ thấy Khương Ngôn Ý bắt đầu cắt cải muối phơi khô đã được ngâm mềm thì mắt sáng lên, bất quá chớp mắt lại ảm đạm xuống: "Mẹ ta trước kia rất thích ăn bánh nướng kẹp cải khô, vị rất ngon nhưng đáng tiếc về sau cũng không còn được ăn nữa."
Khương Ngôn Ý nghe Thu Quỳ nói thì nhớ tới cha mẹ nàng ấy đã chết trên đường chạy nạn: "Nếu ngươi muốn ăn bánh kẹp thịt cùng cải khô thì tối nay ta làm cho."
Thu Quỳ trong nháy mắt con ngươi lại phát sáng: "Ngươi bán bao nhiêu tiền một cái, ta mua."
Khương Ngôn Ý giả vờ giận: "Về sau ngươi còn nhắc đến tiền thì ta sẽ không để ngươi nhóm lửa nữa."
Thu Quỳ nghe xong sợ Khương Ngôn Ý thật sự không muốn cho nàng ấy nhóm lửa, trong nháy mắt không dám nhắc lại.
Đợi thịt ba chỉ đã nấu tốt thì Khương Ngôn Ý mang thịt vớt lên, dùng que trúc đã vót nhọn đầu đâm nhiều lỗ, lại rưới nước tương lên, chế dầu vào nồi, đợi dầu nóng thì lại bỏ thịt ba chỉ vào.
Đem chiên vì muốn mỡ trong thịt heo chảy ra bớt, như vậy khối thịt sẽ không quá dính.

Chiên sơ xong lại đem đi chưng, cho ra cảm giác mềm nhu lại vô cùng co giãn.
Lúc mới bỏ thịt heo vào chiên thì dầu sẽ nổ lốp bốp nên Khương Ngôn Ý tranh thủ thời gian dùng nắp gỗ đậy lên.
Đầu bếp Chu bên cạnh thấy nàng chân tay luống cuống, còn đem thịt heo ném vào chảo dầu chiên thì quăng ra ánh mắt xem thường: "Khương sư phụ đây là muốn đem thịt heo chiên cho khô hết để làm tóp mỡ a."
Lời này của hắn ta làm cho mấy đầu bếp khác bật cười.
Trong Hỏa Đầu doanh trước đây chưa bao giờ có nữ đầu bếp, không ít người bề ngoài thì lấy lòng Khương Ngôn Ý, gọi nàng một tiếng Khương sư phụ, nhưng sau lưng lại là một bộ mặt khác.

Thậm chí còn cho rằng đầu bếp Lý cùng Triệu Đầu Nhi coi trọng nàng là vì nàng dùng mỹ mạo mê hoặc họ.
Khương Ngôn Ý mí mắt đều không nâng, hé ra nắp nồi lật mặt thịt, có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc con heo này quá mập, muốn làm thành tóp mỡ cũng khó khăn."
Thu Quỳ nghe vậy bật cười, mấy phụ bếp trợ thủ bếp núc cho đầu bếp Chu cũng cúi đầu nén cười.
Đầu bếp Chu hậu tri hậu giác phát hiện Khương Ngôn Ý đâu phải đang nói thịt heo, rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói hắn ta.
Hắn ta tức giận đến mặt đỏ tía tai, thịt mỡ trên bụng cũng theo hô hấp phập phồng mà run lên một cái, dọa nói: "Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể làm ra món thịt chưng gì!"
Khương Ngôn Ý cũng không phản bác, nàng biết mình trở thành đầu bếp nhanh như vậy, chắc chắn sẽ có người không phục.

Nhưng vậy thì sao, đầu bếp ở đây vốn là nhờ vào bản sự mà kiếm cơm.
Bất quá đầu bếp Chu thấy mình đem thịt heo bỏ vào chảo chiên mà xem đó là trò cười, chẳng lẽ người ở đây làm thịt chưng không đem chiên sơ qua một lần?
Khương Ngôn Ý sinh ra mấy phần hiếu kì, quay đầu muốn nhìn quy trình làm món thịt chưng của hắn ta.
Đầu bếp Chu mắt sắc phát hiện, coi là Khương Ngôn Ý không biết cách làm thịt chưng, muốn nhìn lén để trộm sư học nghệ.
Hắn ta bị dọa đến hai cọng râu trên miệng rung rinh, tranh thủ thời gian xoay qua chỗ khác, dùng thân hình mập mạp ngăn trở ánh mắt của Khương Ngôn Ý, còn lo che không đủ triệt để, lại để cho hai phụ bếp hỗ trợ mình cũng quay sang ngăn trở.
Thấy ánh mắt "Ta tuyệt sẽ không để ngươi học trộm" kia của đầu bếp Chu, Khương Ngôn Ý dở khóc dở cười.
Mỗi lần đầu bếp Chu làm xong việc gì đều muốn quay sang liếc Khương Ngôn Ý một cái để bảo đảm nàng không có đang nhìn chằm chằm rồi mới bắt đầu làm tiếp.
Khương Ngôn Ý thấy vậy dứt khoát mỗi lần đầu bếp Chu nhìn về hướng này liền giả vờ giả vịt duỗi cổ nhìn qua, dọa cho hắn ta hận không thể khiêng nồi chạy ra xa ba trượng.
Đầu bếp Chu một mặt phải làm thịt chưng, một mặt phải đề phòng Khương Ngôn Ý nên lao lực quá độ.


Một lần quay đầu phát hiện Khương Ngôn Ý dù cũng bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn về phía này, lập tức giận không kiềm được: "Ngươi đừng hòng học trộm!"
Khương Ngôn Ý vô tội nháy mắt mấy cái: "Chu sư phụ ngài nói cái gì thế! Ta chỉ là nhìn trời mưa bên ngoài thôi mà!"
Đầu bếp Chu càng tức, vị trí của hắn ta vừa lúc gần với cửa phòng bếp, nổi nóng nói: "Ngươi rõ ràng chính là muốn học trộm cách làm thịt chưng của ta!"
So với đầu bếp Chu giận sôi lên thì Khương Ngôn Ý phá lệ bình tĩnh: "Ta dù là muốn học, nhưng xung quanh chỗ ngài vây lấy một đống người, ít nhất ta cũng phải nhìn thấy mới học được a."
Giọng điệu trêu chọc của nàng làm cho người trong doanh phòng đều nở nụ cười.
"Chu sư phụ, Khương sư phụ ở đây dù sao cũng là tiểu bối của ngài.

Ngài so đo với ngài ấy làm gì?"
"Sợ không phải là thấy Khương sư phụ được thưởng mấy lần nên Chu sư phụ cảm thấy mình tài nghệ không bằng người."
Mấy phụ bếp trước đây được Khương Ngôn Ý cho chỗ tốt đều ra sức giúp nàng nói tới nói lui.
Đầu bếp Chu bị chụp cho cái mũ khi dễ tiểu bối tức đến mức suýt nữa chịu không nổi mà ngất đi.

Hắn ta tiếp tục để phụ bếp của mình chắn trước bếp lò, thề tuyệt không để Khương Ngôn Ý học trộm.
Khương Ngôn Ý cũng không rảnh lại để ý tới lão đầu mập này nữa, vùi đầu tiếp tục làm mai thái khâu nhục* của mình.
*Mai thái khâu nhục: thịt heo kho cải muối khô.

Khâu nhục là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc ("Khâu" - hấp đến mềm rục, "Nhục" - thịt).

Mai thái là món cải muối phơi khô của vùng Mai Thôn.
Nàng đem tỏi băm nhỏ, bỏ tỏi, bát giác cùng hương diệp cho vào xào cho thơm, sau đó bỏ cải muối khô đã cắt vào xào tiếp, đợi một lát rồi để Thu Quỳ tắt lửa, dùng đũa gắp bát giác cùng hương diệp ra.
Trong bếp có thố đất thô chuyên dùng cho món thịt chưng, Khương Ngôn Ý đem từng khối thịt đã làm tốt lúc nãy bỏ vào, rồi đổ cải vừa xào trải lên trên, đem bỏ vào lồng hấp để chưng.
Làm xong một trăm thố đất nhỏ thì mới rảnh rỗi được một lát.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Bên ngoài không biết có chuyện gì xảy ra mà ồn ào đến kịch liệt, không ít người trong doanh phòng tò mò mà chen tới cửa xem náo nhiệt.
Khương Ngôn Ý quay đầu nhìn thoáng qua, không có hứng thú đi nhìn.

Thấy Thu Quỳ tựa hồ muốn đi nên nàng liền ngồi thay nàng ấy canh lửa.
Không bao lâu, Thu Quỳ liền chạy về tới: "Hoa Hoa, Lưu Thành bị phán chém ngang lưng."
Khương Ngôn Ý hơi sững sờ, tội của Lưu Thành còn không đến mức bị phán chém ngang lưng đi.
Nàng nhìn đám người chen chen ở cửa doanh phòng có chút khó tin nói: "Hành hình ngay trước cửa Hỏa Đầu doanh?"
Thu Quỳ lắc đầu: "Không phải, bên ngoài vừa chết một người, là hồ cơ ở sát vách doanh trại chúng ta, trước kia còn qua lại với Lưu Thành đó."
Nghe Thu Quỳ nói chuyện hồ cơ, Khương Ngôn Ý có chút ấn tượng.

Đó là một nữ nhân vũ mị so với Xuân Hương còn nở nang yêu nhiêu hơn.


Bất quá cảm giác tồn tại rất thấp, giống như cố tình ẩn mình.
Lưu Thành âm mưu giết người mà bị phán án chém ngang lưng là vô cùng nặng, mà hồ cơ có quan hệ với hắn ta cũng đột nhiên chết làm Khương Ngôn Ý cảm thấy sự tình có khả năng không đơn giản như vậy.
Nàng hỏi: "Hồ cơ kia làm sao mà chết?"
Thu Quỳ nhỏ giọng nói: "Người của Hổ Bộ doanh đến tìm mới phát hiện nàng ta sớm đã chết đằng sau vải lều, lúc được mang đi thi thể đã cứng, nghe nói là dùng dao phay trong bếp cắt cổ."
Khương Ngôn Ý nhíu mày, thi thể đều đã cứng ngắc hiển nhiên không phải vừa mới chết.
Đây là tự sát...!hay là tuẫn tình? Nhưng cho dù là tuẫn tình, Lưu Thành bây giờ còn chưa có chết, nàng ta chết sớm vậy làm gì?
Trừ phi trên người nàng ta có bí mật gì đó không thể để cho ai biết!
Khương Ngôn Ý không hiểu sao lại cảm thấy đằng sau không phải chuyện gì tốt, hiện tại nàng chỉ cầu chuyện mình giả tạo hộ tịch có thể thông qua.
Tiểu đầu mục quản lý doanh kỹ trước đó có lộ ra tiếng gió, chỉ cần được xác minh thân phận thì khả năng cao sẽ để cho các nữ tử nhà lành bị bắt vào doanh được rời đi, khôi phục tự do.

Chỉ mong chuyện này sẽ không bị hồ cơ tự sát kia gây ảnh hưởng.
Khương Ngôn Ý lúc trước tính là đợi tới lúc rời đi quân doanh sống yên bình một thời gian, khi nào có cơ hội thì lén trở về kinh thành vấn an mẫu thân của nguyên thân một lần.

Nàng chiếm cứ thân thể này để sống thêm lần nữa thì nên tận lực tẫn hiếu thay nguyên thân.
______________
Khi trời dần tối thì mưa cũng đã nhỏ lại.
Bên trên sườn núi thấp trừ cây cỏ mọc thành bụi thì cũng chỉ có một nấm mồ lẻ loi trơ trọi.
Chung quanh là cỏ dại rậm rạp, vì là mộ mới nên đất chỗ đó trụi lủi, lộ ra phá lệ chói mắt, cũng phá lệ thê lương.
Một đôi ủng màu đen đạp lên bùn mà chậm rãi đi tới.

Tùy tùng phía sau hắn không ngừng lấy ra minh tệ màu trắng, có cái rơi xuống bụi cỏ, có cái rơi xuống đường, bị giẫm xuống bùn, còn có người giơ giấy tiền vàng mã dán thành cờ chiêu hồn
Là nghi thức dẫn hồn.
Nam nhân đi tới trước mộ thì dừng lại, thân thể hiên ngang, phía dưới vành mũ là một gương mặt kiên nghị kết hợp cùng râu ngắn, càng lộ vẻ uy nghiêm, chỉ bất quá hốc mắt hơi đỏ.
Hắn nhìn bia mộ mộc mạc không có khắc bất kỳ chữ viết gì, duỗi ra bàn tay lớn chậm rãi vuốt lên: "Cữu cữu từ khi bị giáng chức đến Vĩnh Châu, không biết kinh thành xảy ra nhiều biến cố, là cữu cữu đến chậm, để cho con phải ở nơi này chịu khổ nhiều như vậy..."
Nói đến phần sau, âm thanh đã là nghẹn ngào.
Đường đường là nam nhi thân cao tám thước, là hán tử thiết huyết trên chiến trường mí mắt đều chưa từng nháy, tại thời khắc này lại khóc không thành tiếng.
Nếu hắn nhận được tin tức sớm hơn thì cho dù bị mất đầu, cũng không để cháu gái bị tên chi quân vô đức ngồi trên long ỷ kia bắt ép đi đến nơi nghèo nàn nhục nhã này!
Hắn vuốt ve tấm bia, hốc mắt đỏ bừng: "A Ý, cữu cữu tới đón con về nhà!".