Phong Sóc cầm hạt dẻ rang đường cùng phối phương rời đi Hỏa Đầu doanh, hắn nhìn thoáng qua sắc trời dứt khoát không về lại Vương phủ mà trực tiếp hướng về doanh trướng của mình đi.
Cuối cùng Khương gia đích nữ có chết hay không? Người của Hỏa Đầu doanh tại sao lại đem hắn nhận thành Trì Thanh? Những điều này hắn đều muốn biết rõ đáp án.
Vừa về tới quân trướng liền nhìn thấy Trì Thanh đang ôm bụng co quắp trên ghế, hai chân không có quy củ gác lên bàn, đầu ngửa ra sau.
Hắn ta khoác áo ngoài màu trúc, bên trong là áo màu trắng ngà, tư thế giống như ếch xanh đang phơi bụng ra.
"Chủ tử." Hình Nghiêu khom người làm lễ, hắn ta tới quân doanh hơi trễ nên không tìm được Phong Sóc, đành chờ trong doanh trướng.
Trì Thanh nghe Hình Nghiêu gọi chủ tử thì bị dọa đến khẽ run rẩy, lộn nhào từ trên ghế ngã xuống.

Ngẩng đầu một cái liền thấy Phong Sóc mặt trầm như nước đang nhìn hắn ta chằm chằm.
Trì Thanh cười ngượng ngùng hai tiếng đứng lên, thấy trong tay Phong Sóc trong tay còn cầm một bao hạt dẻ rang đường, che lấy bụng vì ăn quá no vẫn còn quặn đau, liên tục khoát tay: "Ngài sao lại mang đồ ăn khuya cho ta, không ăn nổi không ăn nổi..."
Phong Sóc sức ăn so với người khác lớn hơn nhiều nên Hỏa Đầu doanh làm đồ ăn cho Đại tướng quân cũng phải chiếu theo khẩu phần của hắn.
Trì Thanh lúc tối đi tìm thì nghe nói hắn đã về vương phủ liền thay hắn giải quyết bữa tối.

Có điều nhất thời tham ăn, đem mình ăn quá no.
Phong Sóc bước tới bàn xử lý công văn, đem hạt dẻ rang đường buông xuống: "Ai nói là đưa cho ngươi?"
Trì Thanh chưa kịp biểu thị bi thương liền nghe Phong Sóc hỏi: "Ngươi biết chuyện bếp tư của Hỏa Đầu doanh?"
Trì Thanh lập tức sinh ra mấy phần chột dạ, nhưng Phong Sóc đã trực tiếp hỏi thì khẳng định đã biết việc này, liền sợ sợ gật đầu, mắt vụng trộm dò xét Phong Sóc nhưng thấy sắc mặt vẫn như thường, làm hắn ta căn bản nhìn không ra cái gì.
Trì Thanh ngược lại càng luống cuống, vắt hết óc nói: "Ta cũng là sáng nay mới biết được, chuyện này còn chưa kịp đi tự mình xem xét nên lúc này mới chưa báo cáo cho ngài."

Phong Sóc trải ra một phần công văn, vừa nhìn bên cạnh hỏi: "Hiện tại đi thăm dò vì sao trong quân doanh lại có bếp tư."
Trì Thanh cũng không phải ăn không ngồi rồi, buổi sáng từ chỗ mấy tên lính biết chuyện bếp tư thì đã đem đầu đuôi câu chuyện tra được rõ rõ ràng ràng.
Nghe xong Phong Sóc hỏi liền nhân tiện nói: "Còn không phải cái tên Phiền Uy chỉ biết lo cho mình.

Quân khố tham, quân lương cũng tham, khiến cho tướng sĩ ở tầng dưới chót chỉ có thể uống cháo gạo thô.

Hỏa Đầu doanh mở bếp tư, lợi tức hắn ta cũng chiếm tám phần."
Phong Sóc càng nghe thần sắc càng lạnh, đợi Trì Thanh nói xong mới hỏi: "Hai ngày này Liêu Nam quân cùng Tây Châu quân đều ăn gạo thô?"
Trì Thanh gật đầu: "Sáng tối đều là một bát cháo loãng, chỉ có giữa trưa mới là cơm."
Phong Sóc siết chặt bút lông sói trong tay, mặt giận có chút tái đi: "Sao không nghe ai báo cáo việc này với ta?"
Trì Thanh nhỏ giọng rầm rầm: "Binh ngài mang chính ngài cũng không phải không biết.

Cho dù ngài để bọn hắn gặm vỏ cây đoán chừng cũng không ai có lời oán giận."
Phong Sóc hung hăng liếc Trì Thanh một cái làm hắn ta lập tức thức thời ngậm miệng.

Phong Sóc nhéo nhéo mi tâm, phân phó Hình Nghiêu đang đứng một bên: "Lập tức kêu lương thảo đốc vận lại đây cho ta!"
Lương thảo đốc vận rất nhanh đã bị gọi vào đại trướng.
Sau khi chất vấn lương thảo đốc vận, mới biết bọn họ căn bản chưa có nói chuyện cùng Hỏa Đầu doanh của đại doanh Tây Châu.
Vì hai ngày nay chỉ được ăn gạo thô, không chỉ tướng sĩ tầng chót của Liêu Nam quân mà ngay cả một ít tướng lĩnh, đều tưởng rằng Phong Sóc dời đến Tây Châu nghèo nàn này, lương thực vận chuyển khó khăn nên không muốn làm phiền hắn.

Bọn họ đã cùng Vương gia vào sinh ra tử cùng chung hoạn nạn, một miếng ăn thì tính là cái gì.
Phong Sóc nghe lương thực đốc vận giải thích xong, sắc mặt đen như đáy nồi.
Trì Thanh ở một bên nén cười đến vất vả, lại không dám ở trước mặt người khác thất lễ, đành phải quay lưng đi, bả vai run run vô cùng khả nghi.
Lương thực đốc vận không biết gì còn tưởng rằng Trì Thanh là bị cảm động tới khóc, chợt cảm thấy quân đội bọn họ quả nhiên là trên dưới một lòng, trong lồng ngực lại sôi trào khí thế hào hùng.
Đối với Phong Sóc nói: "Chúng ta nguyện vì Vương gia đầu rơi máu chảy, ăn uống chi dục không tính là gì!"
Hắn ta là bộ hạ cũ đi theo Phong Sóc từ Đạt Châu tới đây, bởi vậy vẫn là quen gọi Phong Sóc là Vương gia.
Phong Sóc mặt đen như đáy nồi càng thêm đen thêm, nói: "Lập tức đi nói với Hỏa Đầu doanh của đại doanh Tây Châu, từ ngày mai để trên dưới tam quân đều phải được ăn cơm tốt thức ăn ngon."
Lương thảo đốc vận bị lòng quan tâm của Vương gia làm cảm động không thôi, bờ môi mấp máy như muốn nói ra cảm khái trong lòng.
Trì Thanh tranh thủ thời gian thay Phong Sóc nói: "Được rồi, ngươi nhanh đi xuống dưới nói chuyện lương thực đi."
Lương thực đốc vận vừa ra khỏi đại trướng, Trì Thanh liền ôm bụng cười thở không ra hơi: "Không ngờ binh lính phía dưới lại cư nhiên cảm thấy ngài đây là nghèo tới mức không thể cung cấp nổi cơm cho bọn họ...!Ngài nếu thật sự nghèo một chút, vị tiểu Hoàng đế kia sao lại kiêng kị nhiều như vậy.

Coi như ngài không có Đạt Châu thì vẫn còn Vũ Châu, Hành Châu hai cái châu phủ giàu đến chảy mỡ a.

Nếu cái này bị gọi là nghèo thì trên đời này còn có người giàu sao?"
Phong Sóc ném ngay một quyển sổ con vào chính giữa trán Trì Thanh mới làm hắn ta chậm rãi thu liễm tiếng cười.

Phong Sóc đột nhiên nói: "Lúc trước mai táng Khương gia đích nữ là ai làm?"
Hình Nghiêu không biết tại sao chủ tử đột nhiên hỏi chuyện này, đáp nói: "Là tướng sĩ ở Hổ Bộ doanh."
Hổ Bộ doanh tuy là bộ binh, nhưng đều là người Phong Sóc một tay bồi dưỡng, sẽ không có chuyện phản bội hắn mới đúng.
Phong Sóc mắt sắc lạnh như băng: "Ngươi tự mình đi tra, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, ngày đó được hạ táng có thật là đích nữ Khương gia hay không."
Hình Nghiêu từ trong lời nói của Phong Sóc nghe ra điểm không bình thường liền vội vàng khom người lui ra: "Thuộc hạ lập tức đi tra!"
Sau khi Hình Nghiêu rời khỏi đại trướng, Trì Thanh mới hỏi: "Nghe ý tứ của ngài là đích nữ Khương gia vẫn chưa chết?"
Phong Sóc mắt phượng tĩnh mịch, ánh mắt ảm đạm không rõ: "Ngươi đi qua chỗ Hồ Dương Lâm một chuyến, đem danh sách doanh kỹ mang qua đây cho ta."
Không đợi Trì Thanh trả lời, hắn lại nhéo nhéo mi tâm, trực tiếp lấy áo choàng treo trên tường đi ra ngoài: "Thôi, để bản vương tự mình đi một chuyến."
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Lại nói Hỏa Đầu doanh bên này, sau khi đưa tiễn Phong Sóc xong thì Khương Ngôn Ý thấy bộ dáng Thu Quỳ như muốn khóc, liền hiểu sự đau lòng của nàng ấy, vội vàng nói: "Trong nồi còn có."
Thu Quỳ hít mũi một cái lắc đầu, gương mặt đều là cố chấp cùng chất phác: "Cái đó là ngươi giữ lại chuẩn bị đưa cho mọi người trong Hỏa Đầu doanh mà.

Ta không ăn."
Cô nương này chính là như vậy, ngươi nói nàng ấy ngốc, nàng ấy lại có phần hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn nhiều người.

Ngươi nói nàng ấy không ngốc, nhưng nàng ấy lại bị người bán còn giúp người ta đếm tiền cũng không biết.
Khương Ngôn Ý trong lúc nhất thời cũng dở khóc dở cười.
Nàng nói: "Ngươi cũng là người của Hỏa Đầu doanh."
Thu Quỳ nghe nàng nói như vậy, chẳng biết tại sao lại có mấy phần sốt ruột, nghĩ muốn giải thích cũng không biết nói thế nào, gấp đến độ đỏ mắt: "Ta...!ta muốn giúp ngươi làm việc."
Nói xong lại bổ sung một câu: "Không phải vì ăn."
Mặc dù Thu Quỳ nói vấp váp nhưng Khương Ngôn Ý vẫn hiểu được ý tứ của nàng ấy.
Nàng nói: "Ngươi nha đầu này nghĩ gì thế, ngươi cùng những người khác tự nhiên là không giống nhau.

Ngươi xem ngươi có miến chua cay để ăn, những người khác không có.

Ngươi có thể ăn được nhiều hạt dẻ rang đường, người khác ta không cho nhiều như vậy."
Thu Quỳ lúc này mới lộ ra nụ cười thật thà: "Ngươi phân cho những người khác cũng không đủ, ta sẽ không ăn."
Cô nương ngốc này.

Khương Ngôn Ý trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Trước khi rời khỏi bếp trở về nghỉ ngơi, Khương Ngôn Ý chia một ít hạt dẻ rang đường cho mấy phụ bếp.
Nàng từ ngày mai sẽ chính thức lên làm đầu bếp.

Mấy phụ bếp đêm nay thấy nàng làm đồ ăn được quân sư nhìn trúng, ngày mai ban thưởng sẽ tới.


Bọn họ vốn đã có ý muốn lấy lòng, bây giờ nàng đưa qua hạt dẻ rang đường, lời dễ nghe càng tuôn ra như suối.
Bây giờ giành được nhân duyên, ngày sau chắc chắn có nơi để dùng.
Hai người Khương Ngôn Ý chào tạm biệt bọn họ xong thì cầm theo cái sọt nhỏ chứa hạt dẻ từ từ đi bộ về phía doanh trại Hồ Dương Lâm.
Vào thu trời mau tối, mới qua giờ Dậu mà bên ngoài đưa tay ra đã không thấy được năm ngón.
Cũng may cách một khoảng sẽ có một chậu than được đốt để thắp sáng, tuy không chiếu sáng được tất cả mọi nơi nhưng cũng không tới mức bị lạc đường.
Các nàng ở doanh trại sát bên Hồ Dương Lâm, khá gần với doanh trại của tướng sĩ.
Có điều Khương Ngôn Ý không hiểu, nơi này dù sao cũng là quân doanh, nếu để doanh trại của một đám doanh kỹ sát bên doanh trại tướng sĩ, chẳng phải là để tướng sĩ quân doanh đều trong đêm muốn trèo tường?
Lúc tới gần doanh trại Hồ Dương Lâm có một đoạn đường không được chiếu sáng nên Khương Ngôn Ý còn đặc biệt cầm theo cái đèn lồng.
Trên đường nàng đã cố gắng nhét cho Thu Quỳ một ít hạt dẻ rang đường làm nàng ấy vô cùng cao hứng một đường đi một đường ăn.

Nhưng không biết có phải vì hôm nay ăn quá nhiều hay không mà tới giữa đường Thu Quỳ bị tiêu chảy.
"Không được, ta...!ta quá mót..." Nàng ấy ôm bụng, thần sắc vô cùng xấu hổ.
Khương Ngôn Ý nhìn một vòng, chỗ của các nàng không kịp chạy về doanh trại, chỉ có cách để Thu Quỳ tìm bụi cỏ dại cao chừng nửa người cách đó không xa.
Vì phòng ngừa có địch tập kích, toàn bộ đại doanh Tây Châu đều dùng cây vót nhọn đầu làm hàng rào vây quanh, mỗi hai trăm mét có một trạm gác.

Sau bụi cỏ dại chính là Hồ Dương Lâm, bất quá có một hàng rào tách ra ở giữa.
Thu Quỳ chỉ chỉ chỗ bụi cỏ dại: "Ta trước qua bên kia giải quyết một chút."
Khương Ngôn Ý đem đèn lồng đưa cho nàng ấy: "Vậy ngươi cầm đèn lồng theo đi, coi chừng dưới chân."
Thu Quỳ liên tục khoát tay nói không cần, trực tiếp chạy về phía bụi cỏ dại.
Khương Ngôn Ý biết nàng ấy lo là cầm theo đèn lồng, bị người phát hiện sẽ càng lúng túng hơn nên đứng ở một chỗ đợi Thu Quỳ.
Nhưng nàng không biết trong bụi cỏ dại có một đôi mắt âm trầm đang nhìn hai người chăm chú.
Sau khi Thu Quỳ vừa chạy tới liền giống như phát hiện cái gì, đột nhiên hướng phía bên cạnh nhìn sang, nhưng mà chưa kịp hét lên liền bị người ta che miệng lại.
Động tĩnh này hơi lớn làm Khương Ngôn Ý không khỏi hướng bên này nhìn lại.
Bụi cỏ dại bên kia quá tối, đèn lồng không chiếu tới, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng ngọn cỏ.
"Thu Quỳ." Nàng kêu một tiếng, không có người trả lời.
Một trận gió đêm thổi qua, bụi cỏ dại hơi hơi lung lay, trong Hồ Dương Lâm còn truyền ra vài tiếng quạ gáy.
Khương Ngôn Ý tay cầm đèn lồng không khỏi nắm thật chặt, nàng đi lên phía trước mấy bước, lại kêu một tiếng: "Thu Quỳ.".