Trước giờ ra về, học sinh trong trường loan tin rằng chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Giang Thị sẽ tham dự buổi giảng tâm lý vào cuối tuần này.

Người cảm thấy hứng thú nhất của lớp một đối với việc này chính là Chu Dao, cô từ lâu đã muốn được thấy tướng mạo thật sự của vị đại chủ tịch này.

Giang Vân Châu lúc đầu cho đây là tin nhảm, sau đó lúc đến văn phòng nộp bài tập nhà, nghe các thầy cô giáo chủ nhiệm ở văn phòng cũng đang nói về chuyện này, lúc này mới tin là thật.

Chú nhỏ gần đây bị sao vậy?
Buổi giảng tâm lý nhàm chán như vậy mà cũng đồng ý tham gia?
Nếu chú muốn tham dự thì nên tham dự lễ khai giảng lúc trước có ý nghĩa hơn.

Giang Vân Châu nghĩ kĩ lại, cảm thấy gần đây chú thường hay xuất hiện gần trường của anh.

Đột nhiên hiểu ra.

Lẽ này chú quan tâm đến…tương lai phát triển của ngành giáo dục?!
Cho dù như thế nào, cuối tuần chú cũng đến, anh có thể đi nhờ chiếc xe sang trọng của chú nhỏ.

Hạnh phúc~
Những lời đồn của học sinh, ngoài việc Giang tổng sắp đến trường, thêm một việc nữa, chính là tập đoàn Giang Thị nhiều năm liên tiếp tài trợ cho trường trung học số một.

Việc này lúc trước Giang Vân Châu có nghe qua, nhưng đa phần học sinh đều là lần đầu biết.

Thường thì các nhà tài trợ rất tích cực tham gia các hoạt động của nhà trường, bởi vì đây là cơ hội tuyệt vời quảng bá cho doanh nghiệp, để danh tiếng của doanh nghiệp đi sâu vào tâm trí của mỗi mầm non đất nước.

Trường hợp của tập đoàn Giang Thị, liên tiếp nhiều năm tài trợ cho trường, lại chẳng bao giờ xuất hiện ở trường, thật đúng là hiếm thấy.

Xem ra việc đầu tư của Giang tổng, không vì bất cứ điều gì, chỉ là vì muốn góp công sức vào sự nghiệp giáo dục của đất nước.

Thật khiến người ta khâm phục!
Các học sinh nhanh chóng tưởng tượng.

Chả trách đại hội thể thao năm ngoái, mỗi học sinh tham gia thi đều được phát một bộ quần áo thể thao chuyên nghiệp.

Thương hiệu yêu nước!

Còn nữa, đồ ăn ở nhà ăn gần đây bỗng trở nên phong phú, không khác gì khách sạn năm sao.

Nhìn khắp nơi đều có thể thấy tiêu tốn nguồn kinh phí lớn.

Thì ra là nhà trường kết thân với một nhà đầu tư.

Chu Dao rất phấn khởi: “Chúng ta học tại trường do Giang tổng tài trợ, có phải…cũng tính là người của Giang tổng không?”
Những học sinh nữ khác trong lớp một không to gan như vậy, có thể nói lộ liễu như cô ấy.

Chỉ che miệng cười cô.

Hạ Tư Anh thở dài, cũng không thể trách dáng vẻ chưa nhìn thấy sự đời của bọn họ.

Họ không giống cô, có cơ hội nhìn lén chú Giang.

Bọn họ nếu biết cô không những đã thấy chú Giang mấy lần, mà còn ngồi trên xe chú Giang, sợ họ sẽ kích động mà giậm chận mất.

Nhưng sau đó, cô nghĩ đến lúc trước Hạ Diệp ngồi trên xe cùng với chú Giang, vẻ tà ác lướt trên mặt cô.

Nghe các nữ sinh bàn tán về Giang Xuân, cô kiêu ngạo nhìn vào sách: “Tớ cảm thấy chú Giang…hơi lớn tuổi một chút, chúng ta cùng tuổi thì bên nhau sẽ tốt hơn, có tiếng nói chung.


Vừa nói, cô vừa liếc nhìn phía Giang Vân Châu ngồi phía sau.

Nhưng Giang Vân Châu không hề nhìn cô.

Chu Dao: “Chú ấy còn chưa đến ba mươi tuổi, cũng tính là già ư?”
Hạ Tư Anh cười: “Nhưng chúng ta còn chưa tới hai mươi tuổi?”
Chu Dao tranh cãi với cô: “Mọi người đều nói đàn ông lớn tuổi sẽ biết cách yêu thương, hơn nữa chú ấy còn lại Giang tổng cực kì giàu có, có thể ở bên chú ấy, đời này không cần cố gắng nữa.


Hạ Tư Anh bình thản: “Vậy thì có ý nghĩa gì? Tớ cảm thấy cả hai cùng phấn đấu thì mới có ý nghĩa.


Chu Dao ghen tị “chậc” một tiếng: “Cậu đúng là đại tiểu thư, nghe những lời này, xem ra cậu chưa từng trải qua khổ cực.


Cô ấy không được rồi.

Nam sinh sớm đã chán ngấy việc các nữ sinh thảo luận về Giang tổng.

Đặc biệt là Chu Dao, người hào hứng nhất.

Kiểu mà con trai ghét nhất.

Lúc này nghe Hạ Tư Anh nói vậy, hẳn là không muốn cô trầm trọng thêm.

“Ngày nay, nữ sinh không mê hư vinh như hoa khôi của trường, thật hiếm có.


“Thật nên để những cô gái chuộng vật chất đó học hỏi.


“Tiểu Anh quả là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.


Câu cuối là do Điền Dã nói ra.

Lại nhìn sang lớp mười chín.

Nếu bạn nói đến việc khai mạc World Cup, ra mắt máy chơi điện tử mới, hay một IP lớn với hai nam chính đã được tung ra,v.


.

v, lớp họ chắc chắn sẽ phát điên lên.

Đối với tin tức một doanh nghiệp đến tham dự hoạt động của nhà trường, so với những việc trên, sẽ kém thu hút hơn.

Chỉ là không thoát ra được vòng tròn số ít nữ sinh đang bàn tán chuyện nhà họ Giang.

Đa số mọi người đều cảm thấy phí nửa ngày cuối tuần này, thật nhàm chán.

Tụi Hạ Diệp nghe được tin Giang Xuân sẽ đến trường, đã là vào thứ sáu.

Về phần Giang Xuân, chỉ đến thứ sáu khi nhắn tin wechat với Hạ Diệp mới biết mình cuối tuấn sẽ tham dự buổi tọa đàm tại trường!
Cuộc nói chuyện lúc ấy diễn ra như thế này.

Anh ấy nhận được tin nhắn của Hạ Diệp trước.

Thương Thiên Vô Nhãn: Cuối tuần đến trường của tụi cháu ư?
Giang Xuân nghĩ rằng Hạ Diệp cuối tuần có tiết học thêm tại trường, là muốn hẹn anh đến trường đón cô.

Rồi anh trả lời với một tin nhắn tự đa tình…
Giang Xuân: Em muốn tôi đến ư?
Một giây sau.

Thương Thiên Vô Nhãn: Không muốn.

Thương Thiên Vô Nhãn: Nếu anh không đến, khả năng hiệu trưởng sẽ hủy buổi tọa đàm, tôi có thể ra ngoài chơi.

Giang Xuân gương mặt thanh tú tối sầm lại, cảm thấy có gì không đúng.

Một cuộc gọi nội bộ, Đổng Mão, Thẩm Tỉnh dừng công việc, ngay ngắn đứng trước bàn làm việc của anh.

Hai gương mặt tỏ vẻ anh dũng hy sinh.

Lần trước người tự ý thay đổi lộ trình của Giang Xuân, nhân viên bị Giang Mạn Mạn mua chuộc lúc trước, ngày hôm đó bộ phân nhân sự đã cho nghỉ việc.

Nhưng Thẩm Tỉnh và Đổng Mão, không bị sa thải, cũng không bị trừ lương, họ chỉ nói một câu “ lần sau sẽ chú ý” rồi rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.

Lí do là gì chứ?
Là vì quý Đổng Mão và Thẩm Tỉnh?
Không.

Là vì nhân viên lúc trước, thay đổi lộ trình, khiến anh phải gặp mặt Giang Mạn Mạn.


Nhưng Thẩm Tỉnh và Đổng Mão thay đổi lịch trình, là để Giang Xuân và Hạ Diệp gặp mặt.

Đó chính là điểm khác biệt.

Dù sao hôm ấy anh cũng không bận gì, hơn nữa nghe nói băng rôn chào mừng anh đến trường cũng đã làm rồi.

Vốn dĩ anh không nhận lời mời của Điền Hán Văn là vì thấy không cần thiết, không vì lí do nào khác.

Đã như vậy… thôi thì đi.

**
Một giờ ba mươi chiều thứ bảy.

Học sinh cuối cấp miễn cưỡng, thưa thớt bước vào sân trường.

Hạ Diệp hôm nay đi từ nhà, Vương Đại Hải lái xe, cô đi cùng Hạ Tư Anh.

Mặc dù bình thường Hạ Tư Anh cũng rất thích thể hiện sự quan tâm em gái trước mặt mọi người trong nhà, nhưng hôm nay càng rõ ràng hơn.

Trước khi đến, đến Kiều Ngọc Phân cũng phải nói với Hạ Tư Anh: “cháu không cần lo cho nó nhiều như vậy, năm cuối cấp áp lực rất lớn, cháu cứ lo tốt cho bản thân là được rồi.


Hạ Tư Anh nói một cách hiểu chuyện: “Em ấy là em gái cháu, sao cháu lại không quan tâm em ấy chứ?”
Kiều Ngọc Phân lắc đầu: “Hy vọng nó không phụ lòng tốt của cháu.


Hạ Diệp nhìn ra.

Hạ Tư Anh lần này không kiềm chế tốt.

Một bản cập nhật, hai bản cập nhật~
(Hết chương).