Lúc bị nắm chặt tay, Giang Xuân luống cuống một cách hiếm thấy.
Nhưng Hạ Diệp không phát hiện, lúc này mọi sự chú ý của cô ấy đều đặt trên người Giảng Mạn Mạn.
Giang Mạn Mạn giả vờ cúi đầu uống cà phê, nhưng Hạ Diệp biết, lúc này chắc hẳn mùi vị gì cô ta cũng không nếm được.
“Hạ Diệp, rốt cuộc cô muốn làm gì”, Giang Xuân nhất thời không né tránh nhìn vào mặt cô, yết hầu khó chịu, cổ họng ngứa ngáy.
Hạ Diệp mỉm cười, nắm tay anh nói: “chú Giang, cháu coi chú như chú ruột, diễn với cháu thêm một lát nữa nhé.”
Giang Xuân: “...”
Ai muốn làm chú ruột của cô cơ chứ!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chúng Ta Phượng Hoàng Nhất Tộc, Phu Quân Là Cần Nhờ Mình Ấp Ra
2.

[Zhihu] Giam Cầm
3.

Thắp Đèn Trong Màn Đêm
4.


Sau Khi Chết Ta Xuyên Thành Vua Khỉ
=====================================
Hạ Diệp nắm lấy ngón tay út của anh, giải thích với anh như thật: “Cháu đi cùng với anh hai, cháu muốn giúp anh hai xả giận với bạn gái cũ của anh, được không ạ?”
Ngón tay cô mềm mại lạnh ngắt, nắm chặt ngón tay của Giang Xuân, cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng Giang Xuân nghĩ cô như này là vì muốn lấy anh làm công cụ để chọc giận người không liên can quan trọng gì bên cạnh anh, anh kiềm chế mà rút tay lại.

Lẩm bẩm: “Không có thời gian chơi với cô.”
Hạ Diệp biết anh bình thường rất nghiêm túc, theo khuôn phép, cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của anh lúc này, dùng giọng điệu thương lượng hỏi anh: “Đừng để Giang Mạn Mạn làm người phát ngôn, được không?”
Giang Xuân nghiêng qua liếc nhìn cô: “Tại sao?”
Hạ Diệp nghiêm túc giải thích: “Bởi vì người phát ngôn đại diện cho hình ảnh công ty, nếu như Giang Mạn Mạn phẩm chất không ra gì, sau này nếu có chuyện gì bại lộ, trở thành nghệ sĩ vô đạo đức, sẽ gây tổn thất cho công ty.”
Giang Xuân không ngờ cô ấy lại đưa ra một lí do nghiêm túc, nhưng đây không phải là điều anh muốn nghe.
Anh nhìn hướng sang khu bên canh, sắc mặt khó coi, ánh mắt không biết nên nhìn đâu, ngẩng cằm, cố ý nói: “Nhưng hiện nay cô ấy rất nổi tiếng, có lưu lượng, hình ảnh cũng phù hợp với thương hiệu trang sức của Giang Thị, hai bên cùng có lợi, tại sao tôi phải từ chối cơ chứ?”
Hạ Diệp chớp chớp đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ: “Chú Giang, chú có cần suy nghĩ thêm không?”
Thương hiệu trang sức của Giang Thị nổi tiếng như vâỵ, nếu như Giang Mạn Mạn làm người phát ngôn cho anh ấy, mỗi ngày trên tivi, trên điện thoại, chắc chắn khắp nơi đều là tin tức của cô ấy.
Đến lúc đó vết thương lòng của anh hai e sẽ khó lành.
Ba chữ “Giang thúc thúc” từ miệng Hạ Diệp, không nhạt nhẽo cũng không quá ngọt ngào.
Chỉ vừa đủ, vừa nhẹ vừa sâu đủ khiêu khích trái tim, làm trái tim ngứa ngáy không chịu được.
Trước đây cũng từng nói, lão tổ tông chính là có năng lực này.
Cô ấy có thể trở tay hủy diệt trái đất, một cách dứt khoát, cũng có thể kiềm chế sự sắc sảo của mình, chìm đắm vào cái bẫy của cô ấy,
Giang Xuân hiểu rõ.
Anh có thể ngăn chặn mọi cám dỗ trên thế gian, duy chỉ cô ấy, là không được.
Mắt anh rời khỏi mặt cô, mơ hồ nói: “Hứa với cô, Giang Thị sẽ không để cô ấy làm người phát ngôn, hài lòng rồi chứ?”
Thật ra, từ khi Giang Mạn Mạn một mình đến gặp anh hôm nay, anh đã quyết rồi, cô ấy với Giang Thị, sẽ không có bất kì liên quan gì.
Những gì anh nói chỉ là để chọc cô bé.
Hạ Diệp mỉm cười, xứng đáng là người được chọn của cô với tư cách là đạo sĩ tương lai, quả thực là người cùng chí hướng.
“Chú đối với cháu thật tốt, tốt hơn cả bố cháu!”
Lời khen của Hạ Diệp, lại khiến khóe miệng Giang Xuân giật giật.
Lúc thì chú, lúc thì bố, trong đầu cô ấy không thể nghĩ gì khác sao?
Giang Mạn Mạn đối với anh ấy như vậy, Hạ Diệp thì như thế nào, anh không nghi hoặc gì.
Giang Xuân đành chịu, đưa tay vỗ vỗ sau đầu cô, lẩm nhẩm: “Đi đi.”
Hạ Diệp liếc nhìn thấy Giang Mạn Mạn đang tính toán điều gì: “Không được, tay cũng cầm rồi, hay là, diễn thêm cái khác...”
“Cô còn muốn làm gì...”
Anh ấy chưa nói xong, Hạ Diệp đột nhiên nhón chân, chậm chậm áp sát vào má anh.

Mùi vị ngọt ngào lờ mờ hòa cùng mùi hoa cỏ tươi mát, chậm chậm len vào mũi anh.
Giang Xuân nắm chặt tay.
Hạ Diệp đến cách anh vài centimet thì dừng lại, ánh mắt chạm nhau.

Giang Xuân hơi cụp mắt xuống, lông mi dài mảnh khẽ run, con ngươi đen láy phản chiếu cô gái trước mặt, trong đầu nghĩ đủ mọi thứ về cô gái nhỏ này.
Hạ Diệp nhẹ nhàng nói: “Cháu giả vờ hôn một chút, chú đừng cử động nhé.”
Nói xong, cô tiến gần đến mặt anh.
Từ góc nhìn của Giang Mạn Mạn, Hạ Diệp thực sự đã hôn lên má Giang Xuân.
Các nhân viên nữ xung quanh hít một hơi, giọng điệu vô cùng kinh ngạc, nói không ngớt: “Trời ạ! Cô gái kia đã hôn chủ tịch, mà chủ tịch...!vẫn để yên.”
Nhìn vị chủ tịch như băng sơn của bọn họ bị cô gái khác hôn, cảnh tượng này, quả thực là kinh động lòng người.
Vẻ nữ thần dịu dàng khoan dung cuối cùng Giang Mạn Mạn cũng không diễn tiếp được nữa, cô cắn môi, căm phẫn nhìn Hạ Diệp.
Giang Xuân nhìn cô gái với đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, mắt đảo nhanh một chút dư vị.
Sau một lúc, anh lờ mờ nói: “Tôi không chơi trò đóng giả.”
Hạ Diệp: “Hở?”
Không đợi cô phản ứng, tay anh đặt xuống vòng eo thon gọn của cô đủ để ôm lấy, nâng cô lên, siết chặt vào người anh.
Hạ Diệp ngây người.
Giang Xuân thấy mặt cô từ từ hiện lên một chút hoảng hốt, thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn là thật.”
Hạ Diệp: “!”
Mắt cô mở to, nhìn khuôn mặt với ngũ quan hài hòa cách cô trong gang tấc, tay chống vào ngực anh, đầu ngẩng ra sau.
Cô phát hiện, đạo sĩ tương lai của cô rất khỏe.
Nếu là người đàn ông bình thường, cô dễ dàng có thể đẩy ra.
Nhưng cô ấy đẩy một lúc lâu, người đàn ông đối diện vẫn không nhúc nhích.
Làn da trắng cùng đôi lông mày đen của Giang Xuân tạo nên khuôn mặt có kết cấu cực kì rõ nét.
Hạ Diệp hé môi, nghĩ đến Giang Mạn Mạn đang ở đây, chỉ hỏi nhỏ anh: “Chú muốn với con giả thành thật ư?”

Giang Xuân liếc thấy những ánh mắt nhìn xung quanh, im lặng một hồi lâu, buông eo cô ra, những ngón tay thon dài từ từ khép lại.
“Bị dọa chưa?” Anh mỉm cười đắc ý.
Hạ Diệp thấy giọng điệu đùa giỡn của anh, thở phào: “Còn tưởng chú muốn hôn con.”
Bên ngoài, Hạ Thần nhìn chăm chú, cuối cùng không nhịn được.
Cũng không quan tâm đến ai khác, vội vàng bước tới ngăn cản Giang Xuân.
Nhấc!
Vừa nãy thấy anh ta ở cùng Giang Mạn Mạn, Hạ Thần chưa có tức giận!
Tuy Hạ Thần mang kính râm, nhưng Giang Mạn Mạn vừa nhìn là nhận ra ngay.
Cô hiểu ngay ra vấn đề, chẳng trách Hạ Diệp đột nhiên xuất hiện, thì ra là đi cùng Hạ Diệp.
Thấy Hạ Thần chưa quên được cô, trong lòng có chút thoải mái, đứng dậy đi qua chỗ Hạ Thần.
Nào ngờ trong mắt Hạ Thần chỉ có Tiểu Bánh Ngọt, khí thế hừng hực, bước rất nhanh.
Kết quả không cẩn thận, đụng ngã Giang Mạn Mạn đang đi đến.
Giang Mạn Mạn lần này sụp đổ.
Cô luống cuống ngã xuống luống hoa nhân tạo, mặt úp xuống đất, nhìn Hạ Thần với vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng Hạ Thần cùng chỉ dừng lại một chút, quay lại nhìn cô, sau đó đến đỡ cô cũng không, tiếp tục bước về phía Tiểu Bánh Ngọt.
Một, hai bản cập nhật~
Cảm ơn tiểu bảo bối [Diệp] phần thưởng tuyệt vời~
(Hết chương).