Thẩm Tỉnh ghé vào tai anh ta thì thầm mấy câu.

Đổng Mão rất đồng ý, vô tình phát ra tiếng “khúc khích”.

Thẩm Tỉnh ngây người: “Tiếng gì vậy? Sao giống tiếng gà gáy?”
Đổng Mão hiểu được ý đồ, liền nhếch căng môi, “anh mới gáy, cả nhà anh đều gáy!”
Giang Xuân không biết hai người họ đang nói về chuyện của anh ta trong phòng trà, tâm trí anh ta đang ở nơi khác, bởi vì “trời không có mắt” lại gửi tin nhắn cho anh ta.

Bây giờ nhìn thấy cái tên wechat này, không còn phản ứng như trước, thậm chí trong lòng có chút mong đợi.

Mong đợi nhận được tin nhắn từ “trời không có mắt”.

Trời không có mắt: “lần trước nói sẽ cùng đi ăn, chọn ngày chi bằng gặp ngày.


Giang Xuân chỉ trả lời hai chữ: “được nhé.


Nhìn ra được niềm vui hiếm thấy.

Trong lòng: “yes!”
Trời không có mắt: “vậy buổi tối sau khi tan học em tìm anh.


Giang: “tan học đợi anh, anh đón em.


Đây là kì nghỉ học dài thứ hai ở trường trung học số một Bắc Kinh, Hạ Diệp nhận được tin trả lời, nhớ ra rằng từ hôm nay cô ấy phải tự đi học buổi tối.

Trời không có mắt: “à, em 8h55 mới tan học, được chứ?”
Đầu bên kia trả lời trong vài giây với ba chữ: “anh biết rồi.



Hạ Diệp ngây người, anh ấy biết?
Bên kia cũng nhận ra có gì đó không ổn, rất nhanh thu hồi lại tin nhắn.

Giang: “được.


Hạ Diệp khóe miệng động đậy.

Con người này hình như có chút nhàm chán…
**
Nhờ những câu chuyện liên quan đến《 Giải trí và sở thích》mà thứ hai tuần này của các học sinh năm ba cao trung của trường trung học số một Bắc Kinh dường như trôi qua nhanh hơn lúc trước, dù có thêm mấy tiếng tự học buổi tối, cũng không cảm thấy dài đằng đẵng.

Bên lớp một, mười phút trước khi kết thúc tiết học buổi tối, Triệu Ngọc Hoàn phát bài kiểm tra toán tuần trước, nhân tiện giảng lại câu hỏi trắc nghiệm có tỉ lệ sai cao.

Cô dạy toán cho cả lớp một và lớp mười chín, nhưng với đề toán này cô chỉ cho lớp một làm, vì đề khó, khả năng của học sinh lớp Dương Đại Đế cô ấy nắm rõ, không mấy học sinh có chất lượng, cô ấy không muốn lãng phí tinh thần và sức lực của mình.

Thay vì yêu cầu học sinh kém phải giải những đề khó, chi bằng cho các em nắm chắc kiến thức cơ bản, nâng cao điểm trung bình.

Suy cho cùng, thành tích của cô ấy phụ thuộc vào lớp của cô ấy đang chủ nhiệm.

Giảng xong phần trắc nghiệm đó, Triệu Ngọc Hoàn lướt thấy trên bàn học sinh hầu như đều có sách ngữ văn, có thể tưởng tượng được các học sinh đã làm gì trong giờ tự học buổi tối.

Cô ấy cũng nghe nói cổ văn được đưa vào phần thi bắt buộc của kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng cô ấy cảm thấy không có gì đáng lo, có thể do Dương Đại Đế là giáo viên ngữ văn, nên anh ta luôn chú trọng vào môn ngữ văn, từ kết quả của những năm trước có thể thấy, về cơ bản điểm số môn ngữ văn của những học sinh giỏi đều không tệ, ở khoảng 110-120.

Không giống môn Toán, thi tốt hay không, có thể tạo ra sự khác biệt điểm số lớn.

Triệu Ngọc Hoàn chỉnh kính nói: “được rồi, mấy ngày học thuộc bài cùng không ít rồi, mấy môn khác cũng đừng lơ là.


Các học sinh đồng thanh đáp đồng ý.

Sau giờ học, học sinh cất bài thi vào, sôi nổi quay qua hỏi nhau bài cổ văn đó học thuộc tới đâu rồi.

Chu Dao cũng hỏi Hạ Tư Anh.

Hạ Tư Anh trả lời: “đã thuộc năm đoạn đầu.


Lúc trả lời, Hạ Tư Anh đã cố ý điều chỉnh âm lượng, gần như nửa lớp phía trên đều nghe, đổ dồn nhìn cô ấy với ánh mắt ghen tị.

Điền Dã nghiêng đầu nhìn cô ấy: “tiểu Anh, trí nhớ cậu thật tốt, tớ mới bắt đầu học thuộc đoạn thứ tư.


Tư Anh mím môi cười: “tác phẩm này thực sự khó, nhưng chỉ cần hiểu ý nghĩa bên trong, thì sẽ dễ học thuộc hơn.


Những tác phẩm uyên thâm và tinh tế như vậy, không phải ai cũng hiểu được.

Ngay cả học sinh giỏi còn thế này, thì khỏi phải nói đến đứa em học kém đáng xấu hổ kia!
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy, bảo Hạ Diệp thuộc tác phẩm hay như vậy là không thể!
**
Khi tan học, ngoài trời tối đen, trong sân trường đèn đường đã bật, soi đường cho học sinh ra về.


Một chiếc ô tô đang bật đèn đậu ở ngã tư ngoài khuôn viên trường.

Giang Vân Châu thoáng nhìn đã nhận ra, đó là xe của chú út.

Không ngờ chú út không những đưa anh ta đi học vào ngày đầu tiên, bây giờ đến ngày đầu đi học thêm buổi tối cũng đến đón anh ấy tan học.

Anh ta đột nhiên có cảm giác bản thân có thể phải trở thành người được các chú nuông chiều.

Làm sao đây?
Rất phiền!
Cứ nghĩ như vây, anh ấy chạy đến chiếc xe, khoé miệng nhếch đến thái dương.

Anh ấy đưa ta kéo cửa lái xe phụ một cách tự nhiên, nhưng phát hiện cửa bị khoá, không mở được.

Chỉ còn cách đi vòng quanh xe và gõ cửa xe.

Cửa xe từ từ hạ xuống.

Giang Vân Châu cứ ngây thơ: “chú út, xe bị khóa, cháu không mở được!”
Giang Xuân nhìn cháu hai giây, “ừ” một tiếng.

Giang Văn Châu: “?”
“Ừ”?
Nghe cháu nói, chẳng những không mở cửa xe cho cháu, mà còn “ừ” khẳng định.

Ý gì chứ?
Giang Xuân lịch sử mỉm cười, nói với cháu: “không phải đến đón cháu.


Trên đầu Giang Văn Châu thêm nhiều dấu chấm hỏi.

Không đến đón cháu thì đón ai?
Chú út còn có đứa cháu nào khác ở trường trung học số một này ư?
Khi thấy bóng dáng một cô gái đến gần, Giang Văn Châu cuối cùng cũng biết chẳng phải cháu trai nào khác, mà trái lại là một đứa cháu gái.

Lúc Hạ Diệp đi ngang qua Giang Văn Châu, anh ta hơi hếch cằm lên chào, sau đó nghe thấy tiếng mở khóa xe, Hạ Diệp tới chỗ phụ lái, mở cửa bước lên xe.

Giang Xuân khởi động xe, bẻ lái và rời đi.

Giang Vân Châu ngây người nhìn theo chú út mang theo cô gái xinh đẹp của mình đi.


Anh ta dõi theo khói xe.

Rốt cuộc là như thế nào?
Cùng lúc đó, ở cửa lớn, hai bóng người lén lút nhìn bọn họ.

Tiểu Anh, đó là xe của nhà các cậu ư? Chu Dao hỏi một cách buôn chuyện.

Hạ Tư Anh sắc mặc u ám: “không phải.


Chu Dao kêu lên: “vậy tại sao Hạ Diệp lại lên xe? Tớ lúc nãy thấy trong xe là một người đàn ông.

Lẽ nào cô ấy đang hẹn hò với một người giàu có nào đó…”
Trời tối, không thể thấy rõ mặt người ngồi trong xe, nhưng Hạ Tư Anh biết xe của Giang Xuân, vì vậy cô ấy hiểu rõ mọi việc.

Nhưng cô ấy tuyệt đối không nói với Chu Dao, người ngồi trong xe chính là Giang Xuân, đại tài phiệt mà Chu Dao muốn làm quen, mỗi ngày đuổi theo Giang Văn Châu để hỏi thăm.

Hạ Tư Anh bóp cổ tay, cố ý dẫn dắt: “em gái tôi tối thường về nhà rất muộn, cũng không biết quen loại người gì trong xã hội, nhưng…có thể cũng không phải là người giàu có gì?
Chu Dao nhìn thấy xe cảm thấy rất đẹp, giống như là của người có địa vị, nhưng sau khi được Hạ Tư Anh nhắc nhở, cô ấy cẩn thận nhớ lại logo của chiếc xe đó, thực sự chưa từng thấy qua.

Nó chỉ là một chiếc xe nhỏ không có thương hiệu, chỉ được vẻ ngoài.

Nghĩ xong, nét mặt không còn vẻ ganh tị chỉ còn vẻ chán ghét: “chúng ta còn là học sinh cao trung, trễ rồi mà cô ấy chưa về nhà, bố mẹ cậu không quản sao?”
Nét mặt Hạ Tư Anh có vẻ phiền muộn: “ chẳng còn cách nào, em tớ rất biết cách che giấu, nên bố mẹ vốn dĩ không biết, nếu người khác nhìn được mặt này của cô ấy, tuy là không tốt đối với danh tiếng cô ấy, nhưng không chừng có thể giúp cô ấy biết được sai lầm của mình…”
Chu Dao dường như có gì đó kích thích quay sang nhìn cô.

Hạ Tư Anh giả vờ khẩn trương xua tay: “thôi, xem như tớ chưa nói gì…”
Canh một canh hai~
Triệu Ngọc Hoàn, giáo viên chủ nhiệm của lớp một trở thành thành giáo viên dạy toán, không có gì ảnh hưởng, các em biết điều đó~.