Hạ Hòa chuyển đồ cả nửa ngày, lúc này cái trán đã chảy ra từng giọt mồ hôi.

Cơ thể của bà vẫn là yếu ớt, gần đây không có té xỉu, chủ yếu cũng là Hạ Diệp trở về, tâm tình của bà sung túc, thoạt nhìn là tốt hơn một chút.

Bà chỉ vào bức tranh kia ở đầu giường hỏi:“Tiểu Bánh Ngọt, mẹ vẽ có đẹp không?”
Bà chú ý tới Hạ Diệp vừa tiến vào phòng liền đứng ở trước giường nhìn một lúc, biết con gái còn nhớ rõ, nhưng chưa nghe thấy con gái khen mình, có chút không cam tâm.

Đây chính là tác phẩm mà cô vừa ý nhất.

Hạ Diệp vừa liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của mẹ, không keo kiệt mà khen ngợi: “đẹp, vô cùng đẹp.


Hạ Hòa nghe thấy liền vui vẻ: “mẹ là mô phỏng theo phong cách sơn TD một họa sĩ cổ điển của thế kỉ trước, mẹ là người hâm mộ của ông ấy.


Hạ Hòa lúc nói lời này, nghe ra được có chút kích động, Hạ Diệp cảm thấy rất ngạc nhiên, Hạ Hòa rất ít khi tán thưởng một người, huống chi, còn là thế kỉ trước không có bất kì sự tiếp xúc nào.

Cô liền tùy tiện hỏi một câu: “Ông ấy cũng là họa sĩ vẽ người?’
Hạ Hòa nhắc tới đây dường như càng hưng phấn: “trong tác phẩm lưu truyền tới nay của hắn, thực ra nổi tiếng nhất là bức tranh di tích thế giới, thuộc về tranh phong cảnh, nhưng mà mẹ trở thành người hâm mộ của ông ấy, quả thực là vì một bức tranh chân dung nhân vật hiếm có ít người biết, Tiểu Bánh Ngọt, con đoán mẹ vì sao thích bức tranh chân dung nhân vật kia?”
Nói xong, còn kéo ra chiếc ghế bên cạnh Hạ Diệp, có ý định muốn ngồi xuống triển khai nói một chút ý nghĩa.

Hạ Hòa: “bởi vì, trong bức tranh chân dung của ông ấy là một tiểu cô nương, cùng con! ”

“Tiểu Hòa, cái cà vạt màu xanh lục của anh để chỗ nào em biết không?”
Hạ Hòa nói còn chưa dứt lời, thanh âm của Hạ Vũ Chính làm mất hứng truyền đến.

“thì ở chỗ cũ ý, anh sao lúc nào cũng không tìm thấy,” Hạ Hòa vịn vào tay vịn của chiếc ghế đứng dậy, quay đầu nhìn Hạ Diệp: “mẹ đi tìm cà vạt giúp ba, tí nữa lại cùng con nói tiếp.


Hạ Diệp vui đến cực điểm: “không sao, mẹ đi đi.


Thực ra cô cũng thích thưởng thức mỹ họa, nhưng mà so sánh thì, cô vẫn là đối với việc kiếm tiền càng có hứng thú.

Suy nghĩ như vậy, liền lấy ra điện thoại.

Tìm vài cái trước trung tâm màn hình, tìm được cái tên của app “nhà giao dịch tiền ảo”
Mở ra ứng dụng, số liệu không ngừng dao động và các danh sách phức tạp, cô nhìn lướt qua tốc độ tăng, vừa ý mà gật đầu, sau đó mở ra mấy cái trong đó, ngón tay mảnh khảnh chỉ và ném.

Trước đây cô thích đầu tư một chút vân vân.

Vừa trở về, hiểu biết tiền tệ tỉ số bị sụt giá, nghĩ đến kho tiền của mình bị thu hẹp, đau lòng không ngừng.

Dù sao nếu mà linh khí của cô vẫn không khôi phục được, cô liền chỉ có thể làm một người bình thường, tiểu thần tiên cực kì giàu có rồi.

Nhưng mà, một nhà đầu tư giỏi sẽ không bỏ tất cả trứng chim vào một giỏ, chỉ là một phần nhỏ…
Hạ Diệp nhớ tới trước kia làm đầu tư chứng khoán đều phải tự mình đi nơi đặc thù giao dịch, trình tự rất phiền toái, còn có thể do lỗi hoạt động của đại lý khiến cô ấy không đạt được tiền lời như mong muốn.

Bây giờ thì khác rồi, ở nhà thì có thể thao tác trên điện thoại.

Hiện tại Trong app này đặt đều là tiền tiêu vặt của anh hai cho cô, thử sức với nó.

Nhưng mà, cô vẫn là từ trong lợi nhuật rút ra “triệu” một chút phí vất vả, dịch chuyển tới trong kho tiền của bản thân.

Thực ra không cần tiêu tiền, nàng chính là thích! tích lũy chơi!
Hơn nữa như cô hiện tại dùng cái ứng dụng này, bên trong còn có thể quen biết một chút “tiểu bằng hữu” những người cùng chung chí hướng, bọn họ có một nhóm, thường xuyên cùng nhau thảo luận chuyện đầu tư.

Thần kinh đại điều: [ nữ thần, tôi vừa theo dõi bạn ném hai cổ phiếu cho, quả nhiên vừa mới ném xong, giá cả bên kia liền rơi xuống rồi, bạn thật sự là quá thần rồi! ]
Văn kê khởi vũ: [ghê vậy! Thiệt hay giả? Tôi còn nghĩ đợi một chút sẽ vứt! ]
Thần Kinh Đại Điểu: [bạn nhìn xem kìa, tôi đã sớm phát hiện rồi, sau này chúng ta đi theo nữ thần không sai vào đâu dược!]
Văn Kê Khởi Vũ: [ xong rồi xong rồi xong rồi, vừa mới nảy sinh cái mới lại rớt xuông rồi! Sẽ không bị bắt chứ! Đây chính là tiền lương một năm tôi vừa lĩnh được đó!]
Hai người này, trong nhóm là hoạt động sôi nổi nhất.


Những người trong nhóm phần mềm chỉ có thể xem tin mua bán của nhau, cùng một vài thông tin trong cột dữ liệu, cũng không biết thân phận thật của nhau.

Hạ Diệp chỉ tùy tay điền giới tính mình là nữ vào cột dữ liệu, cho nên hai người bọn họ cứ luôn gọi cô là nữ thần.

Ngón tay của Hạ Diệp trên màn hình gõ một chút.

Vui vẻ như thần tiên: [ buổi trưa ngày mai chắc là còn có cái đỉnh cao nhỏ, theo dõi chút, được rồi thì ném đi.

]
Người kia nhận được chỉ thị cảm động đến rơi nước mắt.

Văn Kê Khởi Vũ: [tốt quá rồi nữ thần, có cơ hội nhất định phải mời bạn ăn cơm!]
Thần Kinh Đại Điểu: [ nữ thần, đừng để ý hắn! Tôi mời bạn đến kinh đô của chúng tôi ăn đồ ngon nhất, đắt nhất!]
Văn Kê Khởi Vũ: [ trên đó, ông cũng ở kinh đô?]
Thần Kinh Đại Điểu: [ không phải chứ, ông cũng vậy? Từ xấu xí ở phía trước, tôi cũng không mời ông ăn cơm, tôi chỉ mời nữ thần của tôi]
Văn Kê Khởi Vũ gửi một biểu tượng cảm xúc rằng lười để ý, sau đó lại @ đến Hạ Diệp.

Văn Kê Khởi Vũ: [nữ thần, có thuận tiện biết bạn ở đâu không? Nếu như không thuận tiện cũng không sao, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút!]
Hạ Diệp cảm thấy Kinh Đô lớn như vậy, biết đều ở Kinh Đô thì cũng không sao, liền trả lời.

Vui Vẻ Như Thần Tiên: [cũng ở Kinh Đô]
Cùng lúc đó, tập đoàn Giang Thị trong văn phòng của tổng tài trên tầng cao nhất.

Bên bàn công tác, Giang Xuân đang nghiêm túc xử lý một phần tài liệu với các điều khoản bổ sung phức tạp.

Vốn dĩ trong phòng là đang im lặng, bỗng nhiên, Đổng Mão người đang ngồi xa ở khu vực ghế sô pha đối diện, thần kinh hai người, không biết là cái gì, đồng thời đứng lên với một giọng nói.

“Không phải chứ?”
“Thật hay giả vậy?!”

Giang Xuân đặt bút đang muốn kí tên, hai người bọn họ cùng lúc kêu to, “Giang” nhắc đến chữ tam điểm thủy, trực tiếp tìm đàn anh.

Ý thức đến sự thất thố của bản thân, Thẩm Tỉnh vội vàng chủ động, chỉ vào cách xa bản thân 800 mét, ngồi ở sô pha một chỗ khác, Đồng mão nắm điện thoại đứng lên: “thời gian làm việc chơi điện thoại, còn làm giám đốc phân tâm! Trừ tiền lương!”
Đồng suýt chút là bị hắn hù chết, nhưng nhanh hơn liền chú ý tới trong tay hắn cầm thoại: “Anh không phải chơi điện thoại sao? Nói đi! Cùng tiểu cô nương kia nói cái gì?”
Thẩm Tỉnh vội vàng đem điện thoại giấu sau người: “tôi là đang bận công việc! Anh mới là cùng tiểu cô nương nói chuyện!”
“Đều ra hết ngoài cho tôi!”
Giọng nói bình tĩnh và uy phong của Giang Xuân vang lên, trái tim của hai người tranh cãi không ngừng thắt lại.

Ngay cả cũng không dám hướng bên Giang Xuân nhìn, trốn đi giống như là rời hiện trường phạm tội.

Khóe mắt Giang Xuân giật giật sớm đã đem hai người làm lung lay tâm tư vào trong não, giơ tay và ném trang không dùng đến của hợp đồng.

Quên đi, đều là tuổi trưởng thành, có chút tâm tư khác cũng là bình thường.

Nhưng mà không khéo chính là, thông qua đọc nội dung của tâm trí, nữ thần mà trong miệng hai người họ, có vẻ như là cùng một người, hai người bọn họ còn không biết.

Giang Xuân giơ tay và ấn vào huyệt thái dương, lại lấy một phần hợp đông.

Kệ bọn họ có biết hay không, cùng anh cũng không liên quan gì.

.