Cả lớp im phăng phắc.

Họ đồng thời vừa nhìn Đường Thiên Kiêu, vừa nhìn Hạ Diệp.

Người phụ nữ này có lai lịch thế nào vậy?
Sao mà có thể làm 1 người luôn điên cuồng và kiêu ngạo sụp đổ?
Đôi lúc trong lớp cô bé này thích nũng nịu gọi đùa Đường Thiên Kiêu là ‘chồng’, rốt cuộc bây giờ Đường Thiên Kiêu đang bị gọi là chồng của Hạ Diệp, sự áp bức này không phải 1 cấp độ đúng không?
Sau đó, họ kể lại đã nhìn thấy “chồng của chồng” Hạ Diệp đang quay người về phía họ, rút tay từ túi quần ra, chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thiên Kiêu: “Tôi nói em rất đẹp, hóa ra, bảo bối của tôi lại kiêu ngạo thế à~”.

Mấy cô gái gần đó chết lặng.

Mặt dè dặt mà lòng phi nước đại.

Aaaaaaaaaaaaa!
Chết người rồi chết người rồi!
Học sinh chuyển trường tên Hạ Diệp này thật hấp dẫn!!
“Hạ Diệp, sao em còn đứng ở cửa vậy, lại đây, đến chỗ giáo viên đi” Mãi đến khi thầy Dương bước lên bục, cả lớp mới yên tĩnh lại.

Từng người đều ngồi ngay ngắn, khoanh tay, và thẳng lưng.

Thầy Dương giới thiệu Hạ Diệp với các bạn cùng lớp, sợ rằng sẽ không ai thèm chơi cùng cô ấy, nên cố ý lựa lời, sau màn giới thiệu, Đường Thiên Kiêu kêu gọi cả lớp cùng vỗ tay, 1 số còn huýt sáo.

Này, nổi tiếng thế à?
Thầy Dương nheo mắt, đúng là thời đại của nhan sắc.

Ông liếc nhìn chỗ ghế cuối cùng cạnh cửa sổ, tình cờ có 1 bàn lẻ.

Chỉ tay: “Hạ Diệp, em đến đó ngồi đi…”
Đường Thiên Kiêu liền giơ tay: “Thầy! Bạn cùng bàn em muốn ngồi ở đó! Nói rất thanh tịnh! Để Hạ Diệp ngồi cùng với em đi!”
Trâu Vũ trên đường đi đến WC để rửa tay, đã hắt hơi rất mạnh.

Thầy Dương suy nghĩ: “Cũng được, vậy là được rồi.



Khóe miệng Đường Thiên Kiêu dần dần mỉm cười.

**
Thủ lĩnh Đường Thiên Kiêu phụ trách việc giúp Hạ Diệp thích nghi được với lớp 19.

Trước khi đến đây, hiệu trưởng Tiền Điền đã nói trước với cô rằng lớp 19 rất nghịch ngợm, nếu không thích nghi được thì hãy báo với thầy.

Nhưng nhìn bây giờ xem, chẳng phải rất tốt sao?
Thật rất thuần khiết?
Vào giờ nghỉ chiều, sau khi từ WC về, Hạ Diệp phát hiện thấy có rất nhiều đồ ăn vặt nhét trong hộc bàn mình.

Trâu Vũ đứng bên cửa sổ ném cho cô 1 ánh mắt lạnh lùng và oán hận.

Đường Thiên Kiêu cứ lải nhải suốt buổi chiều.

Từ khi lớn lên, cuộc sống cô chỉ xoay quanh kiếm đạo, nhớ về trường mẫu giáo, cô rất hoài niệm.

Đó là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ.

“Ê, cậu có nhớ không, lúc còn nhỏ 3 chúng ta hay cùng chơi trong nhà, mỗi ngày đều có 1 kẻ nịnh nọt chơi cùng chúng ta, chúng ta đóng vai ba mẹ, cô ấy đóng vai đứa trẻ, lúc đầu em còn chọc giận cô ấy, nhưng sau đó em thấy cô ấy thực sự rất tốt, nhưng sau khi học tập được 2 tháng cô ấy chuyển đến Hải Thị, mỗi người chúng ta đều tặng cô ấy 1 món quà chia tay, cậu có nhớ tên cô ấy không?”
Bởi vì khoảng thời gian chơi cùng họ rất ngắn, nếu Đường Thiên Kiêu không nhắc đến nó, Hạ Diệp thực sự sẽ quên: “Tôi không nhớ”.

Đường Thiên Kiêu có vẻ khá hối hận: “Tôi cũng vậy, chỉ nhớ tên hình như có 2 chữ, còn họ thì chả nhớ gì, người đó nịnh nọt thật lợi hại, đến giờ tôi vẫn còn ngưỡng mộ cổ!”
Cô ấy nói, Hạ Diệp mỉm cười lắng nghe.

Nếu muốn biết tại sao núi Hà Nhĩ luôn có những quy tắc và quy định rất nghiêm ngặt nhưng cô ấy nhất quyết phá vỡ nó để du ngoạn khắp nơi.

Là bởi vì cô ấy muốn ở đây.

Cả nghìn năm rồi, chỉ có vài năm cô ở lại nhân gian là cảm thấy chân thực nhất.


“Cẩn thận” Hạ Diệp đột nhiên kéo Đường Thiên Kiêu về phía mình.

Đường Thiên Kiêu ngẩn người, trên lối đi không hề có người.

Phải cẩn thận gì chứ?
Đang thắc mắc, ở xa liền có 1 học sinh trên tay mang 1 phích nước sôi về, nhấp 1 miếng, rồi quay đầu nói chuyện với bạn cùng lớp.

“A—”
Lúc đi ngang qua cô, cậu đụng trúng cạnh bàn, cả phích nước theo quán tính đổ hết ra ngoài, văng tung tóe lên cái bàn mà Đường Thiên Kiêu vừa ngồi lúc nãy.

Dòng nước chảy xuống, vẫn còn bốc hơi nóng.

“Chị Kiều em xin lỗi! chị không sao chứ?”
Tất cả học sinh đều nhìn về phía này.

Đường Thiên Kiêu ở trong vòng tay Hạ Diệp, vẫn còn sốc.

1 Giọt bắn lên mu bàn tay cô.

Nóng quá.

Nếu không phải được Hạ Diệp kéo đi, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

“Lần sau đi bộ nhớ mở mắt” Cô giả vờ vung nắm đấm.

“Nhất định rồi” Cậu học sinh sợ phát khóc “Chị Kiều, em lau bàn cho chị”
Sau khi lau bàn xong, Đường Thiên Kiêu về chỗ ngồi, liếc nhìn Hạ Diệp, nháy mắt 1 cái đáng yêu.

Đây là kiểu bạn cùng bạn gì vậy!?
“Nè, sao cậu biết ly nước của cậu ta sẽ đổ? cậu tính toán trước sao?”

Cô đùa, vừa cười vừa nói.

Nhưng Hạ Diệp không coi nó là 1 câu đùa.

Cô cũng nhận ra linh khí hôm nay đã mạnh hơn trước.

Cả ngày nay cô cũng rất sảng khoái, cả buổi sáng trả bài, chiều mới có tiết.

Mặc dù không nghe nhiều.


Nhưng cô thực sự không thấy mệt mỏi, trong quá khứ, cô không hề có năng lượng tâm linh hỗ trợ.

Cô luôn chán nản và mệt mỏi vào buổi chiều.

Thế nào?
Hôm nay cô có ăn gì đặc biệt không?
**
Khi Thẩm Tỉnh gõ cửa văn phòng chủ tịch, Đổng Mão đang ở bên trong và vừa báo cáo với Giang Xuân.

“Lớp 19?”
Giọng nói trầm ấm của Giang Xuân truyền đến: “Hiểu rồi, đi đi”
Đổng Mão gật đầu, liếc nhìn Thẩm Tĩnh rồi rời khỏi văn phòng.

Thẩm Tỉnh biết rằng họ đang nói về cô Hạ.

Giang Xuân lấy ra 1 bản sao, đọc được 2 trang thì cảm thấy có 1 ánh mắt đang nhìn mình.

Ngẩng đầu lên, Thẩm Tỉnh vẫn đang nhìn anh chầm chầm.

“?”
Thẩm Tỉnh liếc anh 1 cái: “Chủ tịch anh không được đặt nặng việc theo đuổi con gái”
“Theo đuổi?”
Giang Xuân ho nhẹ 1 tiếng, nói nhanh hơn bình thường: “Ai nói tôi muốn theo đuổi cô ấy?”
“Cô ấy?” Thẩm Tỉnh cười: “Chủ tịch, tôi không phải là người…”
Anh ta cảm thấy mình thật hài hước cho đến khi bắt gặp ánh mắt như muốn lột da anh ta của chủ tịch, nụ cười trên mặt anh ta lập tức biến mất: “! ”
Tôi tưởng lần này anh ta sẽ hoàn toàn chết lặng, nhưng sau vài giây, anh ta lại nghe chủ tịch nói: “Giờ chúng ta làm gì?”

“Hả?” Thẩm Tỉnh có chút chập mạch.

“Đừng nghiêm túc quá, tôi nên làm gì bây giờ?” Giang Xuân kiên nhẫn hỏi lại.

Thẩm Tỉnh thực sự không hề có 1 kinh nghiệm thực tế nào, nhưng anh ta là 1 fan hâm mộ cuồng nhiệt của Bá Tổng Văn.

Trong tiểu thuyết mà anh đọc, nhân vật nam nói những điều không tốt ngày hôm nay, ngày mai tâm tư sẽ sụp đổ nếu không cẩn thận, và trái tim những người đọc nó cũng sẽ bể nát.

Cái đó gọi là…
Thẩm Tỉnh nuốt nước bọt: “Chỉ muốn… tán tỉnh 1 chút”
“Cái gì?” Giang Xuân nhướng mày.

Giải thích sao đây?Thẩm Tỉnh cau mày: “Chỉ cần tán tỉnh, 1 chút tiếp xúc vật lý hay cái gì đó…”
Thẩm Tỉnh dừng lại, ngẩng đầu lên, Giang Xuân tình cờ nhìn anh.

Ánh mắt khó tránh khỏi rơi vào trên mặt anh, vẻ mặt như cười mà không phải cười, cả khuôn mặt Thẩm Tinh lập tức đỏ bừng như quả cà chua chín.

Giang Xuân: “Chỉ vậy thôi sao?”
Thẩm Tỉnh hít 1 hơi thật sâu.

Có phải anh vừa bị chủ tịch trêu chọc không?
Chủ tịch nhà mình tiết chế thật hay giả vậy? Làm thế nào để có thể cảm thấy tốt hơn? Chỉ với ánh mắt ấy, anh ta sắp chảy máu mũi rồi.

Thú vị hơn xem Bá Tổng Văn nữa!
"Vâng! Chỉ có như vậy! Chủ tịch, tôi còn có việc phải làm! Đi trước nhé!"
Thẩm Tỉnh lắp bắp, nói xong liền mở cửa tủ … Ách! Mở cửa văn phòng rồi chuồn đi!
1 Lúc sau, Giang Xuân nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác và lại cầm 1 tập tài liệu lên.

Thỏa mãn ham muốn | suy nghĩ là điều dễ dàng, kiềm chế mới là điều khó khăn nhất…
Hai trong một nữa~
Đoán xem nào Baby~
1: Hôm nay chị Hạ đã ăn gì để tạm thời khôi phục linh khí?
2: Đoán xem ai là người còn lại trong ba cô em gái? ps: Chắc chắn không phải Hạ Tư Anh đâu~
Phía trước có chút gợi ý~
Một gợi ý quan trọng để tiết lộ câu trả lời sẽ xuất hiện vào ngày mai~
(Hết chương).