Hôm sau ra chơi, lớp 11/9 phát hiện đại ca trước giờ chưa từng tham gia tập thể dục giữa giờ lại xuất hiện trong hàng người. Anh còn đứng hàng đầu, dáng người cao như thế thật sự là che khuất đi tầm nhìn của các học sinh đứng sau.

Hôm nay anh còn đặc biệt đeo kính áp tròng, tầm mắt đằng trước nhìn thấy rất rõ. Lúc các lớp vẫn còn đang xếp hàng, Thích Ánh bước lên bậc thang lên sân khấu.

Tổng cộng có bốn nữ sinh, cô đứng ở vị trí bên phải, đồng phục xen lẫn hai màu trắng xanh được cô mặc lên người trông vô cùng đẹp, dáng người nhỏ nhắn lại dịu dàng. Mặt trời lộ ra khỏi đám mây, phủ lên trên người cô một tầng ánh sáng, trông cô vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn.

Ba nữ sinh bên cạnh hệt như bị cô làm cho nhạt màu, tất cả đều trở thành vật làm nền.

Thể dục giữa giờ còn chưa bắt đầu, cô ngoan ngoãn đứng trên sân khấu, hơi cúi đầu cậy móng tay.

Bên dưới quả nhiên có người huýt sáo.

Quý Nhượng thật sự muốn giẫm chết toàn bộ đám mê gái này.

Trong loa phát ra nhạc tập thể dục, cô gái nhỏ đứng trên sân khấu cũng buông tay xuống, đứng ngay ngắn, theo nhịp nhạc bắt đầu nhảy nhảy nhót nhót trên sân khấu.

Trông giống như tinh linh nhỏ trong rừng sâu.

Thật ngoan thật ngoan.

Quý Nhượng căn bản chưa từng tập thể dục giữa giờ, một động tác anh cũng không biết. Nhưng anh nhìn theo cô gái nhỏ trên sân khấu, cô đưa tay anh cũng đưa tay, cô nâng chân anh cũng nâng chân. Ánh mắt của anh không rời khỏi người cô, hệt như bị hút mất hồn phách vậy, cả quá trình đều làm theo động tác của cô.

Mấy người Khuất Đại Tráng ở đằng sau sắp cười chết mất rồi.

“Đệch, anh Nhượng thật sự tập thể dục, động tác của anh ấy căn bản không theo kịp ha ha ha ha, làm sao cũng chậm nửa nhịp.”

“Trông giống như một con gấu ngốc vậy.”

“Mày chết nè, tao đi mách anh Nhượng.”

……

Tập thể dục kết thúc, Thích Ánh từ trên sân khấu đi xuống, lúc đi về lớp, bên cạnh vẫn sẽ có nam sinh ‘vô tình’ va trúng cô, sau đó đợi lúc cô mờ mịt nhìn sang, sẽ cười nói một câu ‘xin lỗi’.

Cô cũng không biết đây chính là chiêu trò của đám thanh niên chờ cô đáp lời, ngoan ngoãn lắc đầu, lại chọc cho người khác tim đập nhanh hơn.

Cho đến khi Quý Nhượng từ trong đám đông đuổi lên, cả người anh bùng phát ra hơi thở lạnh lẽo, rốt cuộc mới không ai dám đến đó tìm chết nữa rồi.

Vài ngày sau đó, Thích Ánh căn bản mỗi ngày ít nhất đều nhận được một lá thư tình. Lúc Tiết Mạn Thanh làm hoa khôi của trường cũng không hot bằng cô.

Tiết Mạn Thanh tuy xinh đẹp nhưng là thiên kim nhà giàu, khá cao ngạo, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách với các học sinh bình thường, rất khó tiếp cận. Đa số đều sẽ thưởng thức vẻ đẹp của cô, nhưng lại khó nảy sinh ra tình cảm thầm mến.

Mà Thích Ánh không như vậy. Cô rất dịu dàng, gặp ai cũng cười, có một loại ngây thơ gần như là ngây ngô, ngoan ngoãn lại ngốc nghếch đáng yêu khiến người ta muốn bắt nạt.

Người ta đưa thư tình cho cô, cô đều ngại trực tiếp từ chối, phải suy nghĩ nửa ngày để tìm lý do không làm tổn thương đến tự trọng của đối phương, sau đó nghiêm túc gõ chữ cho đối phương đọc.

Cho dù không đưa được thư tình, có thể tiếp xúc một lúc với tiểu tiên nữ như thế, cũng khiến họ cảm thấy rất vui rồi.

Quý Nhượng nhìn một đám nam sinh chạy đến lớp 11/2 ngắm hoa khôi của trường, mặt không biểu cảm hỏi Khuất Đại Tráng: “Lớp 12 rảnh rỗi vậy sao?”

Khuất đại Tráng an ủi anh: “Người ta còn ba tháng nữa mới thi đại học, trước khi tốt nghiệp phải điên cuồng một trận, trong lúc bận rộn tranh thủ chút rảnh rỗi ấy mà.” Cậu có chút hả hê nhìn Quý Nhượng, “Sớm bảo anh tỏ tình tuyên bố chủ quyền, anh lại khăng khăng nói không yêu sớm, giờ thì hối hận rồi chứ?”

Quý Nhượng nghiến răng nuốt cục tức xuống bụng, gằn từng chữ: “Không! Hối! Hận! Yêu sớm chỉ có một con đường chết! Học tập mới là đúng đắn!”

Sau lưng vang lên tiếng quát lớn: “Nói hay lắm!”

Hai người giật mình xoay đầu nhìn, giám thị cả mặt vui mừng đứng đằng sau, khen ngợi Quý Nhượng: “Bạn học Quý Nhượng, em có thể có giác ngộ như thế, thầy thật sự rất vui!”

Quý Nhượng:...

Khuất Đại Tráng: Mẹ nó chứ, cậu sắp cười chết mất.

Giám thị trịnh trọng vỗ vai Quý Nhượng: “Cố lên, chăm chỉ học hành, hãy đem tinh thần này của em truyền cho các bạn học xung quanh, dẫn dắt mọi người cùng tiến bộ! Thầy nghe chủ nhiệm lớp em nói, thành tích của em tiến bộ rất nhanh. Tuần sau chào cờ, em lên sân khấu nói với mọi người về lòng hiếu học của em nhé?”

Quý Nhượng: “...Không cần đâu.”

Giám thị: “...Tại sao chứ? Đây là một chuyện vô cùng vinh dự, có thể khiến cho mọi người noi gương!”

Quý Nhượng: “...Tôi, trời sinh sợ xấu hổ.”

Giám thị đồng cảm, cũng không ép nữa, lại khen anh vài câu mới rời đi. Khuất Đại Tráng bên cạnh nhịn cười đến đau bụng, chờ ông vừa rời khỏi liền cười lăn lộn.

Cậu bị Quý Nhượng mặt không đổi sắc đá một cái.

Lúc tan học, Quý Nhượng đi đón Thích Ánh. Anh vẫn thường đến lớp 11/2, thật ra các bạn trong lớp 11/2 ít nhiều đều đoán ra quan hệ giữa anh và Thích Ánh không bình thường. Nhưng Quý Nhượng vừa quét mắt sang, điều gì nên nói, điều gì không nên, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Lúc bước ra khỏi lớp, trong tay Thích Ánh cầm một cây kẹo mút, cô thật sự rất thích ăn kẹo, chẳng trách trên người lại có hương ngọt nhàn nhạt.

Lúc nhìn thấy anh, đôi mắt cô liền cong lên. Cô vẫy tay với Nhạc Lê, vui vẻ chạy đến chỗ anh.

Quý Nhượng nhận lấy cặp cô, đáy mắt hiện lên ý cười dịu dàng, nhưng nghĩ đến một đống nam sinh sáng nay theo đuổi cô, anh bất giác đen mặt, nhạt giọng hỏi: “Hôm nay nhận được mấy lá thư tình?”

Thích Ánh còn nghiêm túc nghĩ ngợi, đưa ba ngón tay lên với anh.

Quý Nhượng suýt nữa tức đến bật cười: “Cậu nhớ cũng khá rõ nhỉ.”

Thích Ánh lúc này mới phát hiện anh hình như có hơi không vui, cô ngậm lấy cây kẹo, kéo kéo góc áo anh.

Quý Nhượng ngừng bước, cúi đầu hỏi: “Làm gì?”

Cô mở cặp mình ra, từ bên trong lấy ra một lá thư màu hồng, sau đó cười tủm tỉm đưa cho anh.

Khóe mắt Quý Nhượng hung hăng giật giật, không tình nguyện nhận lấy, nhìn trước nhìn sau, trên lá thư còn có hương thơm nhàn nhạt, đến cả màu hồng kia cũng lộ rõ sự ái muội. Anh tức đến huyệt thái dương không ngừng nhảy lên: “Sao? Muốn tôi giúp cậu giở thư tình? Khoe mẽ à?”

Thích Ánh chớp mắt, lấy điện thoại ra gõ chữ: Là tớ viết.

Quý Nhượng ngây người.

Cô lại nói: Viết cho cậu.

Bức thư tình màu hồng khi nãy còn cảm thấy đặc biệt chướng mắt, vừa nhìn liền muốn xé làm đôi bỗng trở nên đáng yêu. Anh cúi đầu nhìn bức thư trong tay, ngón tay có hơi căng thẳng.

Bây giờ khóe mắt cũng không giật nữa, huyệt thái dương cũng không nhảy, cảm giác buồn bực không chỗ phát tiết đều đã biến mất. Giọng trầm thấp lắp bắp: “Cậu...Cậu viết thư tình cho tôi làm chi?”

Thích Ánh nghiêng đầu, trong miệng còn ngậm kẹo, cười đến vô cùng ngọt ngào.

Cô cúi đầu ngoan ngoãn gõ chữ cho anh xem: Vì Nhạc Lê nói mỗi người đều sẽ viết thư tình cho người mình thích, mà tớ vẫn vẫn chưa viết qua cho cậu nha.

Gửi cho người mình thích.

Viết thư tình.

Anh là người cô thích.

Cô viết thư tình cho anh.

Cô tỏ tình với anh rồi.

Tự nhiên như thế, dường như chuyện thích anh đã đâm chồi nảy lộc trong tim cô rất nhiều năm rồi vậy.

Ngón tay Quý Nhượng run run, đây là lần đầu tiên anh giở thư tình mà mình nhận được ra xem, nhìn thấy nét chữ xinh đẹp trên giấy:

- Trăng sáng tô điểm ô cửa phòng anh, anh điểm tô giấc mộng của em.