án xong hoa giấy, hai người lại đi treo đèn lồng.

Quý Nhượng trước giờ chưa từng treo, đến gỡ hai đèn lồng hợp lại cũng không biết. Thích Ánh cười trộm, sau đó hai bàn tay nhỏ giữ đầu giữ đuôi, từ khúc giữa hợp lại dựng lên lồng đèn đỏ như dựng ô lên vậy.

Cô đặt bóng đèn vào, dây điện thật dài đủ để cắm vào ổ điện, sau đó cùng Quý Nhượng mỗi người ôm một cái treo lên ban công.

Quý Nhượng vừa mở đèn, liền nhìn thấy quần lót của mình đang phất phơ ngoài ban công, mặt anh liền biến sắc, anh vội vàng tắt đèn, sau đó đẩy Thích Ánh về phòng khách.

Thích Ánh nghi hoặc nhìn anh.

Quý Nhượng lắp bắp: “Tôi… Tôi ăn bánh chẻo có hơi khát nước, cậu vào phòng bếp giúp tôi đun một chút đi.”

Thích Ánh không nghi ngờ, ngoan ngoãn đi vào.

Anh vội lấy quần lót xuống, lén lút như ăn trộm ném vào trong phòng ngủ.

Thích Ánh rất nhanh liền ra ngoài, cô rất thích cách trang trí của những năm gần đây. Bảo Quý Nhượng đem ghế ra ngoài ban công, cô leo lên treo. Quý Nhượng đứng dưới cầm dây điện đợi cô treo xong ổ cắm.

Ánh sáng đỏ lập tức ngập tràn ban công, trong nhà lạnh lẽo dường như bỗng trở nên ấm áp. Lúc gió thổi đến đèn lồng hơi lay lay, lúc lắc đung đưa, trông rất vui mắt.

Đôi liễng được viết bằng giấy đỏ, chữ đen viền vàng, trên đó viết câu: “Thuận buồm xuôi gió cát tinh đến, vạn sự như ý phúc lâm môn”*, Quý Nhượng cảm thấy câu đối này rất phù hợp.

(* Nguyên văn  一帆风顺吉星到,万事如意福临门: Nhất phâm phong thuận cát tinh đáo, vạn sự như ý phúc lâm môn)

Cô không phải chính là tiểu cát tinh của anh hay sao.

Sau khi treo hết tất cả những thứ cô mua lên, trong nhà rốt cuộc cũng có chút hương vị tết. Chương trình đêm xuân đã kết thúc, bên ngoài liên tục có người đốt pháo. Cô cầm hộp pháo nhỏ, bảo anh thắp lên giúp cô.

Quý Nhượng sờ túi quần, đột nhiên nhớ ra mình đã cai thuốc rồi.

Anh giúp cô quấn lại khăn quàng cổ: “Xuống lầu chơi đi, sẵn tiện mua bật lửa.”

Thích Ánh hưng phấn gật đầu.

Siêu thị nhỏ dưới lầu sớm đã đóng cửa, một chiếc xe taxi dừng bên đường, tài xế nhiệt tình gọi họ: “Chúc mừng năm mới, ngồi xe không?”

Quý Nhượng cười: “Năm mới vui vẻ, không ngồi đâu. Chúng tôi đang tìm siêu thị gần đây.”

Tài xế nói: “Không còn đâu, gần đây đều đóng cửa cả rồi. Hai cháu không đi công viện trò chơi sao? Vừa rồi vài chuyến của chú đều là đến đó cả, tối nay chỗ đó mở cả đêm, còn có tiết mục.

Quý Nhượng vốn muốn từ chối, góc áo anh lại bị kéo kéo.

Thích Ánh ngẩng gương mặt nhỏ lên, trong tay cầm hộp pháo nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh viết đầy chữ “Muốn đi!”

Anh phì cười, nói với tài xế: “Được, thế thì đến đó.”

Hai người lên xe, đi về hướng công viên trò chơi, dòng người đông dần. Lúc đến nơi, xung quanh náo nhiệt, sáng trưng như ban ngày, lúc vừa xuống xe liền nhìn thấy trên quảng trường có múa lân.

Thích Ánh vô thanh wow một tiếng, chiếc miệng nhỏ tròn tròn, tay nắm chặt lấy góc áo anh.

Quý Nhượng cảm thấy tim mình mềm nhũn, để mặc cô nắm lấy góc áo anh, anh đi mua vé trước, sau đó cùng cô đi xem múa lân, rồi mới bước vào trong.

Trong công viên càng náo nhiệt hơn.

Có đủ loại trò chơi có thể chơi, còn có thể ngồi xe hoa đi dạo. Một người mặc áo thần tài đứng trên xe hoa, ném thỏi vàng sang hai bên.

Thật ra đó đều là sô cô la. Thích Ánh rất vui, hai tay đưa lên hứng chạy theo xe hoa, thần tài đó thấy cô đáng yêu, không ngừng ném về hướng của cô. Cô tiếp được rất nhiều, sau đó túi quần áo đều chứa đầy, cô lại nhét sang túi của Quý Nhượng.

Quý Nhượng từ sau khi mẹ qua đời, anh không còn bước vào công viên trò chơi nữa.

Anh đã rất lâu rất lâu không trải qua một năm náo nhiệt như thế này.

Anh nhìn cô gái nhỏ gặp gì đều cảm thấy ngỡ ngàng kia, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.

Cô không biết rằng chuyện cô đến nhà anh đối với anh mà nói nó có ý nghĩa như thế nào.

Nhưng không sao cả, cô có thể mãi mãi cái gì cũng không cần biết. Vì anh sẽ đem tất cả ấm áp cùng tình yêu của thế gian này, toàn bộ đều đưa cho cô.

Chơi đến hơn bốn giờ sáng, công viên trò chơi dần dần không còn náo nhiệt. Thích Ánh chụp ảnh gửi cho cậu mình, bảo ông không cần lo lắng.

Sau khi từ trên đu quay xuống, Thích Ánh ngáp vài cái, Quý Nhượng hỏi cô: “Buồn ngủ rồi?”

Cô dụi mắt gật đầu.

Anh cười: “Thế thì về nhà thôi.”

Lúc theo dòng người ra ngoài, trên đường gặp người bán kẹo hồ lô, Thích Ánh vốn đã buồn ngủ không chịu được, thế mà lúc nhìn thấy người bán hồ hô, đôi mắt cô lại sáng lên.

Quý Nhượng cười, xoa đầu cô, anh chạy đi mua một cây về.

Anh cầm xiên hồ lô đi đến trước mặt cô, thấp giọng cười hỏi: “Vị sơn trà đấy, thích không?”

Thích Ánh bỗng hơi ngây người.

Suy nghĩ của cô lập tức bị kéo về năm đó.

Trong tết thượng nguyên náo nhiệt, cô trước giờ chưa từng gặp qua nhiều người như thế, nắm lấy góc áo của tướng quân nhắm mắt theo đuôi. Khi ấy cô vừa sợ vừa vui, có rất nhiều đồ chơi trước giờ cô chưa từng gặp, cũng có rất nhiều món cô chưa từng ăn.

Có một người bán hàng rong cầm theo cây gậy cắm đầy kẹo hồ lô, vừa đi vừa rao.

Cô từ trước đến giờ chưa từng ăn kẹo hồ lô, mở to mắt nhìn chằm chằm. Tướng quân phát hiện ra chút tâm tư nhỏ này của cô, chàng phì cười, gọi người bán hàng rong kia mua một xiên.

Lúc đưa cho cô, chàng thấp đầu cười hỏi: “Vị sơn trà đấy, thích không?”

Thích.

Chàng và kẹo hồ lô, ta đều thích cả.

Đã trôi qua rất nhiều năm, anh lần nữa xuất hiện trước mặt cô, cầm một xiên kẹo hồ lô, hỏi cô hệt như thế.

Thích Ánh dùng sức gật đầu, nhận lấy kẹo hồ lô ăn một viên. Ngọt quá, vẫn ngọt và dính răng như năm đó.

Quý Nhượng thấy cô nghiêm túc ăn như thế, trong mắt anh đều là ý cười. Anh hỏi: “Ăn ngon không?”

Cô vui vẻ gật đầu, nghĩ ngợi một chút, cô do dự đưa kẹo hồ lô trong tay đến bên môi anh. Quý Nhượng bật cười, cúi đầu cắn một viên.

Hai người vừa ăn kẹo hồ lô vừa đi ra ngoài cổng lớn, bên ngoài người xe chật kín, anh bắt xe nửa ngày cũng không bắt được. Hai người chỉ đành đi lên phía trước, định rời khỏi nơi đông người rồi mới gọi xe sau.

Gần sáng nhưng sắc trời vẫn còn rất tối, vầng trăng tỏa ra ánh sáng mông lung, lúc đi xa rồi, giọng người ồn ào mất dần, xung quanh lại khôi phục sự yên ắng.

Quý Nhượng cầm di động vừa đi vừa bắt xe. Thích Ánh một tay nắm lấy góc áo anh, một tay cầm kẹo hồ lô, đi chầm chậm bên cạnh anh.

Trời gần sáng, hơn nữa lại là tết, thời gian này thật sự rất khó bắt được xe, Quý Nhượng gọi xe nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, nghĩ nếu thật sự không được sẽ gọi bạn bè lái xe đến đón.

Anh quay đầu muốn bàn bạc với Thích Ánh, hay là tìm nơi nào đó ngồi chờ trước.

Vừa xoay đầu nào ngờ anh lại thấy cô gái nhỏ cầm xiên kẹo hồ lô vừa đi vừa ngủ gật.

Ngón tay vẫn nắm chặt lấy góc áo anh, đôi chân cũng bước từng bước nhỏ, nhưng chiếc đầu nhỏ gật gà gật gù, lông mi cong dài rũ xuống, từ từ khép lại. Sau đó cô lại giật mình tỉnh lại, vội liếm liếm kẹo hồ lô trong tay, nhưng không được mấy giây, mí mắt cô lại khép lại, chiếc đầu nhỏ gật gù.

Quý Nhượng vừa đau lòng vừa buồn cười.

Anh dừng lại, hơi khom người, cánh tay vòng qua chiếc eo thon nhỏ cùng khớp gối của cô, bế ngang cô lên.

Thích Ánh ngạc nhiên, mở mắt ngái ngủ nhìn anh.

Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình, thấp giọng nói: “Ngoan, ngủ đi.”

Thích Ánh thật sự quá buồn ngủ, vòng tay anh vừa rộng vừa ấm, cánh tay cũng rất rắn chắc, lúc bế cô thật sự rất vững chắc, còn có hương thơm dễ ngửi nữa. Cô dựa lên vai anh, cứ thế mà thiếp đi.

Con phố dài lúc năm giờ sáng, mọi người vẫn chưa tỉnh giấc.

Ánh trăng thật nhẹ, tầng mây rất mỏng, sương sớm bắt đầu xuất hiện.

Anh ôm cô gái vừa nhẹ vừa nhỏ, mỗi bước đi đều rất vững. Cô gái nhỏ trong lòng đã ngủ say, hơi thở kéo dài hơn, lúc cô hít vào thở ra còn có thể ngửi thấy hương thanh ngọt đặc biệt của cô.

Lúc đi đến khóm cây hải đường, chân trời đã bắt đầu hiện lên màu trắng sữa, công nhân vệ sinh sáng sớm đã bắt đầu quét dọn sạch sẽ đường phố đêm qua chơi bời.

Quý Nhượng không cảm thấy mệt chút nào.

Anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, khăn choàng đỏ vì lúc ma sát mà hơi vểnh lên, che đi khóe môi cô. Gương mặt khi ngủ của cô rất ngoan, lông mi rũ xuống vừa dài vừa dày, theo hơi thở mà khẽ run lên như cánh bướm.

Tim Quý Nhượng đập rất nhanh.

Một lúc sau, anh hơi cúi đầu, nín thở, cách một lớp khăn choàng mỏng manh, lén lút hôn lên môi cô.