Một đêm nằm trằn trọc trên giường đá, Tiêu Dao Du hai mắt đỏ hoe bước xuống gánh cơ thể nặng nhọc di chuyển. Đôi tay Tiêu Dao Du run rẫy cố tìm lấy bản sách hằng mấy chữ phai nhạt cũ rách: Đệ thập quyển, Độc.

Tiêu Dao Du lật đến phối phương Hạp Diệp tương li, nàng mỉm cười đọc xuống.

Cả đời ta hối hận nhất là đã viết ra phương phối này.

Hạp phấn hương vốn không độc, nhưng lại khiến người mờ ảo nhận biết. Phản an Linh Tuyết tuyệt tận xương cốt, bức người hàn thể. Du an phước Tán tàn phá thân thể không tàn mà phế. Và Diệp tương li, cả đời này ngươi cũng không biết ngươi đã làm gì.

Vì sao người chế ra phương phối này lại hối hận cả đời, Tiêu Dao Du không cần biết. Nàng chỉ quan tâm đến hai chữ cuối cùng:tuyệt chết.

Tiêu Dao Du không nghĩ đến thân thể tàn tạ trụ người leo lên đỉnh núi đến nơi chôn cất Y Đằng. Tâm hồn nàng rách. Nàng đau lòng:"Phu tử, con cũng sẽ đến gặp người, đợi con."

Tiêu Dao Du đào góc cây sồi nằm giữa lưng núi lôi lên một hòm thuốc, trong đó đầy đủ dược liệu quý hiếm nàng thu thập hơn hai năm qua.

Cùng đến trở về, Bàng Anh đã không còn ở trong động, tiếp đến năm ngày cũng không thấy y cùng Bàng Giải nơi đâu. Tiêu Dao Du một tâm luyện thuốc.

Người luyện Hạp Diệp tương li cũng không phải tốt, không cẩn thận đều bị dược liệu đánh choáng. Tiêu Dao Du say thuốc đến nôn mửa liên tục ba ngày, đến ngày thứ tư hoàn thành phương thuốc cũng không còn hình người. Nàng nhìn xuống bột phấn trong cối, đầu óc trống rỗng, tâm hồn như đã chết một nửa.

Ngày Bàng Giải trở về cũng là một tháng kế tiếp.

"Rời". Bàng Giải một thân bạch y nhiễm huyết, y lạnh tanh cuối đầu nhìn xuống Tiêu Dao Du trãi người bất động trên nền đá.


Ánh mắt Tiêu Dao Du vô thần hồn không đáp trả ánh nhìn Bàng Giải, giọng nàng vỡ òm, khan nhạt:"Ca ca ta đâu?"


Bàng Giải không đáp vẫn chỉ cuối đầu nhìn xuống Tiêu Dao Du.

Tiêu Dao Du quay người đứng dậy chật vật bước đi như bản thân là con rối bị người điều khiển, nàng đến gần bàn thuốc dược liệu của mình sắp xếp, mọi thứ đều gọn gẽ, chỉ có chút đóng bụi dường như đã lâu không có người lau dọn:"Ca ca ta đâu?"

Một khoản im lặng kéo dài đến mù mịt.

Tiêu Dao Du xoay người cảm nhận hàn khí bao phủ khắp động, cái buốt giá nặng nề hệt như cái ngày kia y trở về. Tiếu Dao Du nhếu mày nhìn thẳng vào mắt Bàng Giải nhếch môi cười một cái khinh thường. Là ông bức ta.

LÀ ÔNG BỨC TA !

Bàng Giải lách người né đi kiếm của Tiêu Dao Du, nhẹ nhàng phóng ra khỏi động. Ánh mắt Tiêu Dao Du điên cuồng, đau đớn, nước mắt nhòe đến mọi thứ đều mờ nhạt. Nếu ông muốn ta, chỉ cần lấy mạng ta là đủ, tại sao phải là bọn họ? Tại sao? Tại sao! Bên trong thân thể nhỏ bé tàng tạ kia, đã không còn Nguyễn Du, đã không còn đứa nhỏ Tiêu Dao Du, chỉ là một tâm hồn rách nát đau đớn khôn cực. Tiêu Dao Du điên cuồng đánh đến Bàng Giải, y lại chỉ một đường tránh né.

"Cho dù ngày hôm nay không trả được thù cho phu tử, không trả được thù cho ca ca, Tiêu Dao Du ta cũng một sống một còn với ngươi! Ra tay đi!". Tiêu Dao Du hét lớn.

Bàng Giải ánh mắt đột ngột thoáng thay đổi:"Ngươi còn nhớ hắn."

Tiêu Dao Du nghiêng đầu hả họng cười to:"Ha ha ha ha, ta còn nhớ?"


"Ông hỏi ta còn nhớ sao?". Dòng nước mắt nóng hỏi trào rơi xuống nền đất tuyết:"Ta cả đời này đều sẽ chỉ nhớ một mình y!"
1

Bàng Giải gương mặt biến đổi đại lạnh tanh, từ bên hông kéo ra một thanh kiếm trong suốt, giọng đầy sát lực hướng Tiêu Dao Du nói tới:"Đến."

Độc công ba quyển học chưa tốt, Tiêu Dao Du vốn không đáng làm đối thủ của Bàng Giải, nửa nén hương nàng trụ được bảy chiêu. Thân thể một đường rách trước bụng, kinh mạch phá vỡ ba đoạn, gân tay bị cắt hai đường. Nàng nôn ra máu nằm bất động ngước mắt lên nhìn Bàng Giải tâm lạnh thần hồn, ánh mắt nàng vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống Bàng Giải.


Bàng Giải vô thần lạnh nhạt bất ngờ cuối xuống nhặt Tiêu Dao Du ôm vào lòng. Y điểm tám chân huyệt cầm máu cho Tiêu Dao Du, gương mặt vô cảm xúc nhìn Tiêu Dao Du câm hận nhìn mình, y yên lặng khinh công mang Tiêu Dao Du một đường rời khỏi.

Tiêu Dao Du kiên cố bức vỡ ba chân huyệt của nàng đổi lấy thân thể cử động, lợi dụng Bàng Giải không để ý liền lấy phấn bột tung vào người Bàng Giải, bật người rời khỏi Bàng Giải rơi xuống chân không, sau đó được một tán cây đỡ lấy, rụng từ từ xuống đất.

Bàng Giải qua ít lâu tìm thấy Tiêu Dao Du, y đáp xuống đứng cạnh:"Là thứ gì".

Tiêu Dao Du chỉ lặng im nằm bất động, sau đó đột ngột cười lên ghê rợn.


"Ha ha..Ha...ha...". Là thứ gì ư?


Bàng.Giải, Bàng.Giải, ông lãnh huyết vô tình thực sự lại động tâm với ta? Tiêu Dao Du trước đó chỉ nghi ngờ, đánh cược một lần nguyên do Bàng Giải đối với nàng hành động, cho dù có phải hay không nàng cũng quyết cùng Bàng Giải đồng quy vu tận. Cho dù có nghĩ đến, nàng cũng không nghĩ đến kết quả này. Y động tâm.

Một kẻ lãnh huyết vô tình động tâm.

Y thực sự coi ta đứa nhỏ y quan tâm?! Ha ha, đúng nực cười!

Bàng Giải, cho dù ông thân máu mủ, cho dù ông động tâm ta, cả đời ta đều không tha thứ cho ông! Ông nếu quan tâm ta đã không giết phu tử, đã không bức ca ca, cũng không bức ta đến con đường này. Hôm nay cho dù còn có một chút hơi tàn, ta cũng phải giết ông!

Tiêu Dao Du đứng dậy, nhếch môi cười cùng một búng máu trào ra:"Hạp Diệp tương li".

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Bàng Giải tức giận.

"Trời sáng có mặt trời, trời tối có mặt trăng, đêm thâu có đèn dầu, còn ta...". Tiêu Dao Du nước mắt rơi trào nhìn Bàng Giải, tay rút hai đoản kiếm bên hông ra, miệng đọc lại câu hát vu vơ Y Đằng thường ru nàng ngủ:"có ngươi soi sáng".

"Câm miệng!". Bàng Giải tức giận phun ra một búng máu to.

Cả hai đánh nhau một trận lớn.

Bàng Giải suy yếu kịch liệt, Hạp Diệp loạn tâm trí, thất tình lục dục đoạn tuyệt bao lâu y đột ngột ảo giác bản thân lại nhận được. Đau đớn! Tức giận! Điên cuồng! Tất cả Bàng Giải làm chỉ một điều: Giết chết người trước mặt.

Là đứa nhỏ đó!

Bằng Giải đứng trên vách núi một tay bóp chặt cổ Tiêu Dao Du nhấc lên cao, một tay cầm kiếm hướng trước Tiêu Dao Du, trước ngực Bàng Giải ghim một đoản kiếm, máu đỗ ra nhiễm đỏ bạch y. Tay có chút run lên:"Ngươi thật sự không hối hận".


Tiêu Dao Du cố nắm chặt tay Bàng Giải tìm chút không khí, nghe y hỏi câu này liền nhếch môi cười, vẻ mặt điên dại:"Ta...hối...hận...". Cố rặn ra từng chữ:"...không...giết...ngươi!".

Bàng Giải đỏ mắt.

Y buông tay, Tiêu Dao Du cả người rơi xuống vực vô định. Ánh mắt Bàng Giải thâm trầm trở lại, y rút đoản kiếm trước ngực mình ra, im lặng nhìn Tiêu Dao Du rơi trong khoảng không, sau đó đột ngột phóng đoản kiếm theo xuống.
1

Tiêu Dao Du nhìn đoản kiếm nhanh chống xuất hiện trước mặt mình liền nhắm chặt hai mắt, cha, mẹ, anh, phu tử, con đến với mọi người đây!

"KHÔNGGGGGG...GG...G..GG..G...!". Một tiếng hét lớn vang vọng bốn phương.

Tiêu Dao Du nghe tiếng kim loại cấm vào thịt, tiếng cành cây vỡ vụng, va chạm đất, sau đó mở mắt ra liền thấy Bàng Anh ôm mình đỡ lấy một kiếm sau lưng. Tiêu Dao Du thấy tiếng nghẹn ở cổ họng mình, nàng nằm trên người Bàng Anh đầy máu me, mũi kiếm đâm xuyên qua người y trồi lên một khúc, hai tay Bàng Anh vẫn ôm chặt Tiêu Dao Du.

Tay Tiêu Dao Du run rẩy vươn đến chạm vào gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của Bàng Anh, Bàng Anh nhìn nàng mỉm cười, ấm áp nói:"Ca ca bắt được em rồi, không cần sợ gì nữa, có ca ca ở đây rồi...". Tiêu Dao Du vỡ òa.

Ca ca ngốc! Ca ca ngu ngốc!

"Tiểu Du ngoan, đừng khóc, ngoan, đừng khóc!". Bàng Anh gượng cười vuốt đi nước mắt trên mặt Tiêu Dao Du.

Tiêu Dao Du đau đớn càng đau đớn, độc dược tác động nghiêm trọng lục phủ ngũ tạng, nàng nhìn đến Bàng Anh tâm hồn như bị xé nát ra nhiều mảnh, nàng ôm Bàng Anh liên tục gào thét:"Tại sao, tại sao chứ?"

Bàng Anh cũng đau lòng, y ôm Tiêu Dao Du trước ngực, hôn nhẹ lên tóc Tiêu Dao Du, nước mắt cứ như vậy trào ra, hướng Tiêu Dao Du cố nở một nụ cười:"Ta là ca ca em".
1