Hạ Chí gần như hiểu rõ ánh mắt của Xa Ly Tử, anh chủ động đưa cây kem trên tay mình cho cô.

"Muốn ăn không?"

"Muốn." Xa Ly Tử gật đầu lia lia, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Hạ Chí trao đổi kem với cô rất tự nhiên. Anh cầm lấy cây kem vị dâu cô đã cắn dở, đưa lên miệng mà chẳng thay đổi biểu cảm.

Xa Ly Tử chỉ mất một phần tiền nhưng được ăn hai hương vị nên rất thỏa mãn.

Cả nhóm người chậm rãi tản bộ trong công viên giải trí, ăn xong kem họ cũng vừa lúc đi tới trước chỗ nhảy bungee.

"Các cậu muốn chơi không?" Nghe Lý Phi Minh hỏi mấy người kia hai mặt nhìn nhau.

Ba cô gái lắc đầu dứt khoát, tuy đã chơi trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc nhưng nhảy bungee đã ở một cái tầm khác, trái tim yếu đuối nên đành chịu.

Thấy Xa Ly Tử không đi Hạ Chí cũng chẳng có hứng thú. Lý Phi Minh ở bên cạnh vò đầu bứt tai.

"Sao các cậu không đi! Hôm nay tôi đến đây vì cái này đấy!"

"Vậy cậu đi một mình đi!" Tần Hiểu Đồng nói.

Lý Phi Minh trợn tròn mắt. "Đi một mình thì có ý nghĩa gì?"

"Tiếu Tiếu?" Cậu ta lập tức chuyển hướng sang Xa Ly Tử. Không ngoài dự liệu, giờ phút này cô đang mang vẻ mặt giãy giụa. Hạ Chí thấy vậy bước ra trước một bước.

"Tôi đi với cậu."

"...Được." Lý Phi Minh miễn cưỡng đồng ý.

Hai người bước vào hàng đợi. Xa Ly Tử nhìn quanh, định nói tìm chỗ ngồi thì Tần Hiểu Đồng ôm bụng kêu lên: "Oái!!! Tớ phải đi vệ sinh đây, các cậu có ai muốn đi cùng không?"

Xa Ly Tử nghiêm túc cảm nhận rồi lắc đầu.

"Tôi cũng không đi." Hứa Tự nở nụ cười.

"Được, vậy hai cậu đợi tớ ở đây." Tần Hiểu Đồng biến mất ở nhà vệ sinh cách đó không xa. Xa Ly Tử kéo Hứa Tự ngồi xuống băng ghế bên cạnh.

Bốn phía là tiếng la hét chói tai, xung quanh là dòng người ra vào tấp nập. Những ông bố bà mẹ mang theo con của mình, có vợ chồng trẻ, cả những chú chó được buộc bóng bay trên người.

Xa Ly Tử không thể nhịn được cười khi nhìn thấy nó.

"Ly Tử..." Hứa Tự bên cạnh đột nhiên gọi một tiếng.

Xa Ly Tử quay đầu. "Gì vậy?"

Hứa Tự ngồi đó, vẻ mặt tĩnh lặng đến vô hồn, lạc nhịp với nhịp sống hối hả xung quanh.

"Cậu và Hạ Chí đang ở bên nhau à?" Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, giọng nói thanh tao và cô đơn đến kỳ lạ, khuôn mặt trông tái nhợt hơn khi ở dưới bầu trời trong xanh.

Xa Ly Tử sững sờ một lúc rồi lắc đầu thật nhanh, vẻ mặt kinh hãi.

"Không, không. Nếu Phạm Nhiêu Nhiêu biết tớ yêu sớm thì sẽ giết tớ mất."

"A..." Hứa Tự hơi nhíu mày, vừa đau khổ vừa bối rối.

"Vậy mà tớ cứ có cảm giác các cậu đã khác xưa."

Trước kia hai người ở chung như bạn bè bình thường, bây giờ càng thân mật giống một đôi tình nhân, cũng giống một sự mập mờ nhưng xung quanh đầy ắp loại tình cảm không thể hóa giải.

"Hừm..." Xa Ly Tử suy tư vài giây rồi bật cười, như thể nhớ lại điều gì đó, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc.

"Có lẽ...là vì chúng tớ đều biết một chuyện." Cô chậm rãi nói.

Hứa Tự không khỏi nhíu mày.

"Chuyện gì?"

"Tớ thích cậu ấy." Xa Ly Tử ngước mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt kiên định, dứt khoát, trong đôi mắt sạch sẽ có thứ gì đó ẩn hiện khiến Hứa Tự cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

"Cậu ấy thích tớ, tớ cũng thích cậu ấy."

"Vì thế."

"Bọn tớ sẽ gần gũi và tự nhiên hơn trước, có thể làm theo trái tim mình mà không cần phải che đậy bất cứ điều gì."

Trên khóe miệng Xa Ly Tử nở một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút e thẹn, giống như một cô gái đang thổ lộ nỗi lòng của mình với một người bạn tốt, thuần khiết và không chút dấu giếm.

Trong tích tắc Hứa Tự như rơi vào động băng, nếu những việc cô làm trước đây có thể lấy danh nghĩa bạn bè để bao biện thì sau đó chính là sự phản bội và trực tiếp chen chân.

Huống hồ, bản thân không có thẻ đánh bạc.

Người mà Hạ Chí thích không phải là cô.

Nói đúng hơn thì một chút hảo cảm cũng không có.

Trái tim anh quá kiên cố, kiên cố đến nỗi chỉ có một mình Xa Ly Tử sống trong đó.

Hứa Tự cười khổ.

"Điều đó...thật tuyệt."

Cô hé môi muốn nói vài lời chúc phúc nhưng cảm thấy cổ họng đau nhói, cơn đau buộc cô không nói được gì.

Cả thế giới dường như trở nên xám xịt trong chốc lát.

"Lạy chúa-"

"Nhà vệ sinh này nhiều người quá trời, tớ phải xếp hàng đợi mãi mới đến lượt!"

Một giọng nói vô tư truyền đến, bóng dáng của Tần Hiểu Đồng từ xa đến gần, ngồi xuống bên cạnh Xa Ly Tử. Bầu không khí xa lạ giữa hai người như bị phá vỡ.

Hứa Tự thở phào nhẹ nhõm, như trở lại trần gian.

"Bọn họ xuống chưa?" Tần Hiểu Đồng tò mò hỏi, nhìn chỗ nhảy bungee trước mặt.

"Có lẽ là chưa." Hứa Tự nhẹ nhàng đáp lại, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng thường ngày: "Tớ vừa thấy bọn họ đi lên."

"Nhìn thật đáng sợ." Xa Ly Tử nhìn chằm chằm những đôi nam nữ đang gào thét, vẻ mặt lãnh đạm.

"Đúng vậy, siêu đáng sợ." Tần Hiểu Đồng tự lẩm bẩm.

Vừa dứt lời nhóm người đang la hét trên kia đã rơi xuống, cùng lúc đó Lý Phi Minh và Hạ Chí xuất hiện trong tầm mắt. Ba người đứng dậy, bước tới trước.

Dần dần nhìn thấy rõ bộ dạng của hai người họ. Lý Phi Minh yếu ớt trực tiếp ngồi xổm xuống đất, Hạ Chí chống đỡ cây cột bên cạnh thở hổn hển, mặt không chút máu, đôi môi tái nhợt.

"Cậu không sao chứ?" Xa Ly Tử quan tâm hỏi.

Lý Phi Minh vẫy tay tỏ ý không sao cả.

Tần Hiểu Đồng lập tức đưa cốc nước đang cầm trên tay cho cậu ta. "Uống nước đi."

Xa Ly Tử nhìn Hạ Chí đầy lo lắng, đồng thời mở nắp chai nước đưa cho anh.

Hạ Chí đưa tay nhận nhưng không cầm chắc chai nước. Xa Ly Tử nhìn kỹ thì thấy bàn tay anh đang run lên đầy khó tin, trong mắt cô lập tức tràn ngập yêu thương cùng đau lòng.

"Đau lòng quá."

Vẻ mặt Xa Ly Tử tràn đầy sợ hãi nhưng vừa dứt lời cô đã bổ sung thêm, bên trong có chút ý cười khi người gặp họa.

"May mắn thay tớ đã không chơi... quả là may mắn."

"..."

Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Hạ Chí liếc cô với giọng điệu đe dọa. "Tớ đi vì ai?"

Giọng nói nhỏ xuống, Xa Ly Tử chưa kịp trả lời thì đôi môi nhợt nhạt của anh khẽ phun ra bốn từ lạnh lùng. "Không, tim, không, phổi."

Sau khi bị mắng Xa Ly Tử cuối cùng cũng đoán ra được toàn bộ câu chuyện, nhịn không được muốn giải thích vài câu nhưng thấy rằng mình đuối lý. Cô lặng lẽ đưa chai nước trên tay lên môi anh, khuôn mặt mang theo vẻ lấy lòng.

"Uống nước, uống nước. Tớ đút cho cậu."

Hạ Chí cúi đầu nhìn chai nước trước mặt, vẻ mặt không thay đổi nhiều nhưng vẫn chậm rãi cúi xuống uống một ngụm.

Xa Ly Tử cẩn thận đút cho anh, đặt tay lên lưng vuốt vuốt để an ủi anh.

"Uống từ từ thôi, có phải tốt hơn rồi không?"

"Ừ." Hạ Chí nhấp vài ngụm nước, vẻ mặt dịu đi một chút, liếc mắt nhìn cô xong thì đứng dậy chậm rãi đi về phía trước.

Xa Ly Tử vội vàng đi theo sau. "Cậu vẫn thấy không khỏe à?"

"Nói cho tớ biết nếu cậu không thoải mái."

"Cậu có muốn ăn một chút kẹo để nạp năng lượng không?"

"Hạ Chí Hạ Chí..."

"Im miệng."

Hạ Chí quát một tiếng, bên tai cuối cùng cũng yên lặng. Lý Phi Minh cầm chai nước trong tay, cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Ánh mắt Hoa Tự hoàn toàn mất đi vẻ sáng ngời, Tần Hiểu Đồng vô lực đỡ trán.