Ngày hôm sau, khi nhìn thấy Hạ Chí thì anh vẫn là bộ dáng kia, hoàn toàn không nhìn ra câu nói tối qua có hiệu quả hay không.

Cảm xúc của Xa Ly Tử hơi hạ xuống, dọc theo đường đi cô trầm mặc hơn trước rất nhiều.

Hai người chạy xe vào trường học, sáng sớm vườn trường vẫn còn mờ ảo trong màn sương, vài tia nắng vàng hắt qua hòa cùng làn gió nhẹ tạo cảm giác rất thoải mái.

Xa Ly Tử thích buổi sớm mai những ngày hè.

Khóa kỹ xe, xoay người đi về khu dạy học. Hạ Chí bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Tớ không giận cậu."

"Hả?" Xa Ly Tử sửng sốt, sau đó mới nhận ra anh đang trả lời vấn đề tối qua.

Cô nghiêm túc ngửa đầu nhìn anh.

"Vậy tại sao gần đây cậu cứ mất kiên nhẫn với tớ, cũng rất ít cười... Cậu xem, chính là như này."

Xa Ly Tử nhón chân, duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Hạ Chí, sau đó hai ngón tay để ở khóe miệng anh rồi kéo lên trên.

"Cười."

Hạ Chí ngoan ngoãn kéo ra một nụ cười.

"Thật xấu." Xa Ly Tử nói.

Nói xong, bầu không khí giữa hai người cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Chuông vào học vang lên, hai người sánh vai đi vào lớp, bắt đầu tiết đọc buổi sáng.

Xa Ly Tử cùng Hoa Tự chào hỏi nhau, chợt đằng trước vươn tới một bàn tay, đặt hộp sữa lên trên bàn cô.

Xa Ly Tử: "???"

Hạ Chí không quay đầu, giọng nói lại vô cùng rõ ràng truyền đến.

"Uống nhiều sữa, mới có thể cao lớn."

"Cậu thiếu đòn phải không!" Xa Ly Tử lập tức bị người ta chọc phải chỗ đau, thẹn quá hóa giận nắm lấy cổ áo người phía trước rồi lôi lôi kéo kéo, cơ thể Hạ Chí bị ép ngửa ra sau, tựa vào bàn của cô.

"Xa Ly Tử, cậu có thể giống con gái chút được không?" Hạ Chí tránh thoát tay cô, nhíu mày trừng mắt nhìn lại đây.

"Hừ hừ..." Xa Ly Tử cầm lấy hộp sữa, tháo ống hút, dùng sức cắm vào, động tác hung hăng kia giống như hộp sữa là Hạ Chí.

"Ấu trĩ." Hạ Chí trắng mắt liếc cô một cái, khinh thường quay đầu ngồi về chỗ.

"Tớ sắp tức chết rồi." Xa Ly Tử hút sữa, ánh mắt nhìn chằm chằm cái ót người phía trước. Hoa Tự ở bên cạnh nhịn không được nở nụ cười.

"Người ta cũng là vì muốn tốt cho cậu."

"Cậu ta chính là cố ý! Cố ý tới nhục nhã tớ." Xa Ly Tử nước mắt lưng tròng nhìn cô ấy, đầy mặt bi phẫn.

Nghĩ tới lúc còn nhỏ cô là tiểu bá vương ở thời đại ấy. Do từ nhỏ cô đã có thể ăn uống rất tốt nên vóc dáng cũng cao hơn so với bạn cùng lứa tuổi, lúc nào cũng cúi nhìn người kia một cái.

Mà khi đó Hạ Chí vẫn chỉ là một con gà ốm yếu, gầy gầy, thấp bé hơn cô rất nhiều.

Vì thế Xa Ly Tử đã chiếm tiện nghi của cậu bé đẹp trai này, cố ý báo sinh nhật của mình lớn hơn mấy tháng, không biết xấu hổ tự xưng là chị.

Hạ Chí lúc ấy rất ngoan, mở to đôi mắt ngập nước, mỗi ngày đều theo sau mông cô gọi một tiếng chị. Chuyện này đã làm thỏa mãn lòng hư vinh của Xa Ly Tử.

Vì thế cô đối với người em trai này tốt đến mức không thể nào tốt hơn được nữa, cái gì ăn ngon đều sẽ chia sẻ với cậu.

Thẳng đến lần nọ vừa vặn bị Phương Viện và Phạm Nhiêu Nhiêu gặp được ——

"Này? Xa Ly Tử nhà chị sinh năm bao nhiêu vậy, sao Hạ Chí nhà tôi lại gọi nó là chị?"

Hai người cứ như vậy thành một đôi, tới lúc người nhà Hạ Chí phát hiện cô bé còn nhỏ hơn con trai nhà mình 6 tháng, Phương Viện dở khóc dở cười, đêm đó đã nói sự thật cho Hạ Chí biết.

Mà Phạm Miêu Nhiên biết rõ thói hư tật xấu của Xa Ly Tử, cùng đêm đó cũng đã dạy dỗ cô một trận, hàng xóm bốn phía đều có thể nghe thấy tiếng kêu rên của cô.

Ngày hôm sau, khi Xa Ly Tử cầm cây kẹo cầu vồng tung ta tung tăng từ trong nhà đi tìm em trai, Hạ Chí bày khuôn mặt nhỏ, lời lẽ chính đáng sửa đúng lời cô.

"Mẹ của tớ nói, tớ so với cậu lớn hơn 6 tháng, cho nên tớ là anh không phải em."

"Nhưng tớ cao hơn cậu!" Xa Ly Tử nói một cách đúng lý hợp tình. Cô sờ đầu của cậu, một lần nữa đưa kẹo que tới: "Em trai, cho em ăn này."

"Không được, tớ là anh, cậu là em."

"Nhưng chỉ có chị gái mới có thể đối tốt với em trai, nếu cậu là anh vậy tớ có kẹo sẽ không cho cậu nữa."

Xa Ly Tử làm hành động thu tay. Ánh mắt đang dính chặt trên cây kẹo đầy màu sắc kia của Hạ Chí lập tức di chuyển theo, thần sắc có chút buông lỏng.

"Vậy...vậy..." Cậu do dự một lát cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp, hạ quyết tâm nói: "Vậy hai chúng ta đều không được xem là anh chị, sau này tớ gọi cậu là Tiếu Tiếu, cậu gọi tớ là Hạ Hạ được không?"

"Ừ..." Xa Ly Tử nghiêm túc nhìn trời tự hỏi vài giây, miễn cưỡng gật đầu đáp: "Vậy được rồi, em trai Hạ Hạ, cho em ăn."

"Cảm ơn Tiếu tiếu!" Hạ Chí vui vẻ nhận lấy, hoàn toàn không phát hiện ra tiểu hồ ly kia đang chiếm tiện nghi của mình như cũ.

Bởi vì nguyên nhân này, từ trước tới nay Hạ Chí luôn ở vào vị thế bất lợi, mặc cho Xa Ly Tử nói hươu nói vượn thì cậu dường như nói gì nghe nấy, nhưng theo số tuổi tăng lên, cậu dần trở nên nhạy bén, chiều cao cũng dần phát triển, thẳng đến ——

Năm lớp 7 anh đã vượt qua cả Xa Ly Tử.

Nói ra cũng thật đáng giận, bao nhiêu ưu điểm bẩm sinh của Xa Ly Tử đã biến mất không còn một mẩu, nhìn một cái thôi cũng có thể thấy cô thấp hơn Hạ Chí nửa cái đầu, từng chút từng chút một cao hơn cô một cái đầu.

Từ đây, mỗi khi nói chuyện với anh Xa Ly Tử phải hơi ngửa đầu lên, ngoài chiều cao bị Hạ Chí vượt qua thì cô còn có một khuôn mặt baby, khi hai người đứng chung một chỗ, tựa như học sinh cấp 3 và học sinh tiểu học.

Cuối cùng cô chẳng còn mặt mũi gọi người ta là em trai.

Sau khi tan học trở về nhà Xa Ly Tử nhịn không được đã nói chuyện này với Hạ Chí.

Hoàng hôn vừa lúc, gió nhẹ hiu hiu, giọng nói cô gái trẻ trong trẻo và mềm mại, như một con chim sơn ca đáng yêu.

"Hạ Chí Hạ Chí, cậu có nhớ trước kia hay gọi tớ là chị không?!" Xa Ly Tử nhìn anh với vẻ hưng phấn, trong mắt tràn đầy hồi ức cùng hoài niệm.

Hạ Chí dừng động tác lái xe, nghiêng đầu liếc cô đầy khó hiểu.

"Không nhớ rõ." Khi nói thần sắc của anh vẫn như thường.

"A?" Xa Ly Tử thoáng hiện lên vẻ thất vọng, giây lát, lại không cam lòng truy hỏi: "Sao không nhớ chứ! Đó là chuyện lúc tiểu học!"

"Ừ." Hạ Chí nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Đơn giản là không nhớ rõ."

"Vậy thôi..." Ánh mắt Xa Ly Tử trở nên ảm đạm, nhưng chỉ vài giây thôi đã phấn chấn trở lại.

"Không nhớ thì tớ có thể giúp cậu nhớ lại, đó là khoảng thời gian cậu vừa chuyển tới đây, khi ấy cậu là một đứa trẻ thấp bé, mỗi ngày đều đi theo sau mông gọi tớ là chị, thật ngoan, khi đó tớ đối với cậu cũng rất tốt——"

"Xa Ly Tử." Hạ Chí lập tức cắt ngang lời cô, ánh mắt hơi xếch lên.

"Câm miệng."

"..."

Xa Ly Tử không muốn nói chuyện với anh nữa.

Về nhà vẫn còn sớm, đêm nay Phạm Nhiêu Nhiêu trực ban, phải muộn một chút mới có thể trở về nấu cơm. Xa Ly Tử vo gạo cho vào nồi cơm điện, cuối cùng cô lấy một ổ bánh mì ở tủ để lót dạ.

Mở cặp sách, lấy bài tập hôm nay được giao, cô vừa cắn bánh mì vừa làm bài, bánh mì đã ăn hết nhưng bài tập vẫn chưa làm được câu nào, theo thói quen Xa Ly Tử bắt đầu vò đầu bứt tóc.

Giờ phút này ngoài cửa sổ vang lên tiếng ồn ào, giọng nói trẻ con ríu ran ríu rít, Xa Ly Tử lập tức đứng lên nhìn ra bên ngoài.

Là mấy đứa trẻ trong xóm, nhìn bộ dáng tầm 6, 7 tuổi gì đó, chúng đang sôi nổi ngửa đầu nhìn chiếc diều đang treo trên cây đa lớn, gấp đến độ xoay vòng vòng.

Xa Ly Tử nhịn không được xao động, gấp gáp thả cây bút trong tay rồi chạy ra ngoài.

"Có chuyện gì, có chuyện gì—— chị tới giúp các em đây!" Cô lao tới như một con khỉ, rảo từng bước mạnh mẽ, dáng người linh hoạt, thoắt một cái đã tới trước mặt đám trẻ kia.

"Chị chị, diều của bọn em mắc ở trên cây rồi..." Mấy đứa trẻ giống như gặp được cứu tinh, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ chờ mong.

Trong lòng Xa Ly Tử lập tức cảm thấy sảng khoái, vỗ ngực bụp bụp.

"Chuyện nhỏ, tất cả cứ giao cho chị!"

Cô đứng ở phía dưới, nghiêm túc quan sát vài giây, đánh giá độ cao lúc sau quyết đoán lựa chọn leo cây.

Xa Ly Tử vén tay áo bắt đầu hành động.

Một người giang hai tay mới có thể miễn cưỡng ôm lấy cây đa lớn, cành cây rất nhiều, rắn chắc thấp bé, vô cùng thích hợp leo lên, Xa Ly Tử rất có niềm tin ở mình.

Cô thành thạo leo tới vị trí gần con diều.

Chỉ có điều con diều mắc ở trên ngọn cây cao, cô nhiều nhất chỉ có thể đứng ở cành cây bên cạnh vươn tay ra, nhưng vẫn cách một khoảng.

Xa Ly Tử miễn cưỡng duỗi thân, vươn cánh tay vài lần, nhưng vẫn không tới.

Má bắt đầu chậm rãi đỏ lên, Xa Ly Tử cúi đầu nhìn mấy khuôn mặt đầy chờ mong ở phía dưới, đang trong lúc hết đường xoay xở cô mới bừng tỉnh phát hiện giờ phút này mình đang cách mặt đất một khoảng rất cao, cao đến mức cô có chút choáng váng và hốt hoảng.

"Này, chị đứng ở đây không thể lấy được, để chị xuống nghĩ cách khác giúp các em..." Cô run rẩy bắt đầu tụt xuống, thật cẩn thận dẫm lên cành cây đi xuống, chỉ là ——

Cô nhìn chằm chằm cành cây không còn chỗ đặt chân ở phía dưới, vẫn còn cách mặt đất khoảng chừng 1m, nỗi sợ hãi bị đè nén ngay lập tức tuôn trào.

Má ơi, rốt cuộc thì vừa rồi cô đã leo lên kiểu gì vậy.

Xa Ly Tử lập tức vắt óc suy nghĩ biện pháp, đang lúc phân vân giữa việc hô to cứu mạng và việc bảo mấy củ cải nhỏ đi tìm người giúp đỡ bỗng có một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

"Hạ Chí! Hu—— cứu cứu tớ!" Xa Ly Tử cảm động đến phát khóc, cô vừa hít mũi vừa nhìn anh nói: "Tớ không xuống được..."

Hạ Chí rõ ràng đã bị dọa sợ, nhưng nhìn bộ dáng giờ phút này của cô vừa buồn cười vừa tức giận, từ nhỏ đã biết cô là người nghịch ngợm nhưng không ngờ lên cấp 3 rồi vẫn nghịch ngợm như xưa, anh bất đắc dĩ thở dài.

"Nào, nhảy đi tớ đỡ cậu." Hạ Chí giang hai tay về phía cô, khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ trong truyện cổ tích.

Xa Ly Tử nhìn chằm chằm vào thiên sứ tới cứu vớt mình, quyết đoán lắc đầu.

"Tớ không, vạn nhất cậu không đỡ được chẳng phải tớ sẽ tàn phế à."

"..."

"Sẽ không, tin tớ." Hạ Chí hít sâu một hơi, tiếp tục nhẹ nhàng trấn an cô.

"Không! Lỡ như tớ làm gãy tay cậu thì sao!" Vẻ mặt Xa Ly Tử tràn ngập đau khổ, biểu tình bi thương kêu lên: "Tớ phải nuôi cậu cả đời!"

"..." Hạ Chí mặc kệ cô, quyết đoán xoay người chuẩn bị chạy lấy người, không ngoài dự liệu, phía sau lập tức truyền đến giọng nữ kích động: "Này—— cậu đừng đi! Tớ nhảy nhảy nhảy! Tớ nhảy là được chứ gì——"

Xa Ly Tử sắp khóc rồi.

Hạ Chí xoay người, sắc mặt bình tĩnh vươn đôi tay, hơi hơi mím môi, mở miệng: "Đến đây đi."

Xa Ly Tử ở trên cây thấy chết không sờn nhìn chăm chú anh vài giây, cuối cùng cắn răng một cái, nhắm mắt, thân mình nhẹ nhàng nhảy xuống, cuối cùng rơi vào một vòng tay ấm áp.

Bên tai vang lên giọng nói nhạt nhẽo dễ nghe.

"Cậu không tàn phế, tay tớ cũng không gãy, an toàn chạm đất."

"Hu hu...hù chết tớ rồi Hạ Chí." Xa Ly Tử rời khỏi anh tự mình đứng vững, nhưng vẫn còn khóc vì vừa trải qua một trận kinh hồn.

Hạ Chí ngửa đầu đánh giá độ cao, vươn ngón trỏ cùng ngón cái ước chừng một khoảng cách, giọng điệu rất bất đắc dĩ.

"Đến mức này sao? Cùng lắm chỉ 1m, cậu nhảy cũng không thể nào gãy chân được."

"...Tớ, tớ lớn rồi, sợ cũng không được à!"

Xa Ly Tử kêu lên, sợ hãi vươn đôi tay ôm ngực.

Rất nhiều thời điểm khi còn nhỏ cô không sợ bất cứ điều gì, nhưng tới một độ tuổi nhất định, trải qua sự bào mòn của thời gian con người trở nên sợ hãi và rụt rè, người, sự vật, sự việc đều là như thế.

Sau khi Hạ Chí biết rõ ràng ngọn nguồn, đánh giá con diều mắc trên ngọn cây vài giây, sau khi dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng để nhìn Xa Ly Tử, anh đi vào nhà cầm một chiếc ghế ra đây.

Chỉ thấy anh đứng lên, vươn tay nhẹ nhàng rung, một âm thanh rất nhỏ vang lên, diều từ trên cây rơi xuống, vững vàng nằm trong lòng bàn tay anh.

Xa Ly Tử: "..."

Hạ Chí đưa con diều cho đám trẻ kia, sau khi bọn nhóc nói lời cảm ơn rồi rời đi, dù bận nhưng anh vẫn ung dung đi tới trước mặt Xa Ly Tử, khom lưng cúi người, cố tình đè thấp ý cười trong giọng nói trầm thấp.

"Định cảm ơn tớ thế nào đây?"

Xa Ly Tử mờ mịt ngẩng đầu, đập vào cặp mắt đen nhánh, ý cười trên mặt Hạ Chí càng sâu, khóe môi xinh đẹp hơi hơi nhếch lên, cơ thể lại hạ thấp xuống một chút.

"Nếu không... cậu gọi tớ một tiếng anh?"

"Hạ Chí...anh?"