Hạ Chí lạnh lùng liếc cô, giọng điệu đầy ý vị: "Hóa ra——"

"Trong lòng cậu tớ chính là loại người như thế."

"Tính cách kém, tính tình không tốt, mỗi ngày chỉ thích chơi game." Hạ Chí nói một tràng rồi gật gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. "Rất tốt."

"Xa Ly Tử, cậu đã thành công chọc giận tớ."

"Hạ——" Xa Ly Tử khóc không ra nước mắt, đáng thương duỗi tay kéo lấy tay áo anh.

"Tiểu nhân biết sai rồi, sau này không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, cậu tạm tha cho tớ đi!"

"Ha." Hạ Chí nhả ra một tiếng cười lạnh lẽo.

Cuối cùng Xa Ly Tử phải chạy theo khen anh đẹp trai, đáng yêu, thiện lương nhất, mới miễn cưỡng giúp sắc mặt anh hòa hoãn.

Mùa đông lặng lẽ trôi qua, thời tiết chậm rãi ấm lên, ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện màu xanh non báo hiệu xuân về hoa nở.

Tháng 4 Nam Thành đã đủ ấm để cởi bỏ những chiếc áo mùa đông, đổi thành những chiếc áo sơ mi, váy dài, tôn lên vóc dáng thon thả của mình.

Xa Ly Tử đứng trên bậc thang nhìn Hoa Tự bằng ánh mắt hâm mộ. "Tự Tự thật xinh đẹp..."

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo len mỏng màu trắng gạo, mái tóc đen được buộc gọn gàng phía sau, cả người toát ra vẻ đẹp nữ thần.

Xinh đẹp đến mức khiến người khác không nỡ dời mắt, ngay cả Xa Ly Tử cũng nhìn không chớp mắt.

"Dù gì lớp trưởng của chúng ta cũng là hoa khôi của trường..." Phương Tiểu Hổ đứng bên cạnh cảm khái, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm một chỗ.

Xa Ly Tử ngoái đầu nhìn, duỗi tay chặn đôi mắt cậu ta. "Không cho nhìn!"

"Lý do?"

"Ánh mắt cậu quá dung tục, đừng làm bẩn Tự Tự."

"!!!"Phương Tiểu Hổ tức giận kéo tay cô, đang định gây khó dễ thần sắc lập tức nhu hòa hẳn, từ hung thần ác sát đổi thành phúc hậu, vô hại.

"Hêhê!!! Lớp trưởng, sao cậu lại tới đây?" Cậu ta ngửa đầu cười, so với người vừa nhìn Xa Ly Tử bằng ánh mắt căm tức thì giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Xa Ly Tử nhịn không được trợn trắng mắt.

"Chắc chắn Tự Tự tới tìm tôi! Chẳng lẽ là tới tìm cậu——"

"Tiểu, Lão, Hổ!"

Cô vừa ôm cánh tay Hoa Tự, vừa giương cằm khiêu khích Phương Tiểu Hổ.

"Cậu!" Phương Tiểu Hổ tức giận đến mức nắm chặt tay, thoáng nhìn Hoa Tự đành hậm hực buông, không tình nguyện hừ một tiếng: "Đàn ông tốt không tranh cãi với phụ nữ."

Hoa Tự nhìn bọn họ đấu võ mồm, chỉ biết mỉm cười. "Cuối tuần là sinh nhật tớ, muốn mời các cậu tới tham gia, không biết mọi người có thời gian không..."

"Có có có!!!" Không cho cô ấy nói xong, Phương Tiểu Hổ lập tức gật đầu.

Xa Ly Tử ôm chặt cô ấy. "Đương nhiên là có! Sinh nhật cậu nhất định phải đi!"

Hoa Tự nhìn Hạ Chí vẫn luôn im lặng, nhẹ giọng dò hỏi: "Hạ Chí, cậu thì sao?"

"Có lẽ tôi không có thời gian." Anh dừng vài giây rồi lên tiếng. Anh có hẹn với bọn Tiểu Mễ vào cuối tuần, ngày thường bài tập quá nhiều, hiếm khi mới có được hai ngày để nghỉ ngơi.

Anh đã tụt rất nhiều bậc.

"A..." Trên khuôn mặt của Hoa Tự xuất hiện chút thất vọng, giây tiếp theo cô ấy mỉm cười: "Thật là đáng tiếc."

Chờ cô ấy đi rồi Xa Ly Tử nghiêng mình vỗ vai Hạ Chí: "Có phải cậu lại muốn chơi game đúng không?!"

"Ừ." Hạ Chí thuận miệng lên tiếng.

"Không ngờ tình cảm nhiều năm của chúng ta cũng không bằng một trò chơi." Xa Ly Tử buồn bã, đột nhiên ôm lấy chính mình.

"???Cậu bị gì đấy?" Phương Tiểu Hổ tò mò hỏi.

Xa Ly Tử đánh cái rùng mình, ánh mắt đau thương. "Tôi lạnh."

Phương Tiểu Hổ nhìn mặt trời lên cao ở bên ngoài, ánh mắt quan tâm nháy mắt đổi thành ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ.

"Trái tim băng giá..." Xa Ly Tử nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt như có như không xẹt qua gương mặt Hạ Chí, người kia vẫn thờ ơ.

Cô nhẫn nhịn nhưng không thể nhịn được nữa. "So với tình cảm bạn học game thực sự quan trọng hơn sao?"

"Vậy thì phải xem quan hệ với bạn cùng lớp như thế nào." Hạ Chí vội vàng làm bài, động tác không ngừng.

"Ví dụ?"

"Giống như cậu." Hạ Chí dừng bút trong tay, nghiêng đầu nhìn cô.

Xa Ly Tử lộ vẻ nghi hoặc.

Hạ Chí cười, có loại khiêu khích. "Sinh nhật cậu tớ nhất định sẽ đi."

...Xa Ly Tử nói không nên lời, yên lặng ngậm miệng giả làm đà điểu. Phương Tiểu Hổ trưng ra vẻ mặt cạn lời, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác bị thồn thức ăn cho chó.

- -

Ngày sinh nhật Hoa Tự, trong lớp tới hơn nửa, ba mẹ cô ấy đặt phòng tại một khách sạn năm sao lớn nhất thành phố, hai người họ rất thân thiện, ăn mặc sang trọng, nói chuyện niềm nở.

Món ăn trên bàn tiệc rất tinh tế, phòng riêng được trang trí lộng lẫy, hiếm thấy nhất chính là rượu vang đỏ, giá cả có vẻ đắt đỏ, một đám thiếu niên choai choai làm gì có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, chúng đều rất mới lạ.

Xa Ly Tử uống một ngụm cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, ngọt ngào, có một chút đắng, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, làm người có chút say.

Cô nhịn không được uống vài ly.

Lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm, cửa phòng đột nhiên bị đẩy, ba mẹ Hoa Tự cùng nhau đẩy một cái bánh kem năm tầng đi đến.

Một màu xanh biển mộng mơ, một cô gái nhỏ mặc váy công chúa đang đứng trên đó, nhìn kỹ có chút giống Hoa Tự.

Trong phòng lập tức vang lên những tiếng thốt đầy hâm mộ.

Hoa Tự ngồi giữa đám người hạnh phúc mỉm cười, như là một vị công chúa chân chính.

Đây là chiếc bánh kem ngon nhất mà Xa Ly Tử từng ăn.

Khi Hạ Chí nhận được cuộc gọi của Hoa Tự, đúng lúc tình hình chiến đấu kịch liệt, anh nhìn thông báo cuộc gọi rồi mắc kệ nó.

Một lát sau ván đấu kết thúc, anh tháo tai nghe, uể oải dựa vào lưng ghế, duỗi tay lấy di động gọi lại cho người kia."Alo?"

"Hạ Chí à? Ly Tử uống nhiều quá, cậu có thể tới đón cậu ấy được không? Bây giờ tôi không thể rời đi được, cậu ấy tự mình trở về tôi thấy không yên tâm..."

"Địa chỉ."

"Tôi lập tức tới ngay."

Hạ Chí gác điện thoại trên vai rồi nhanh chóng gõ mấy chữ trên bàn phím, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Hoa Tự nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, ánh mắt hơi ảm đạm, giây sau cô ấy cười khẽ một tiếng, khóe miệng gợi lên cái nhếch mép đầy châm chọc.

Ánh mắt cô ấy dừng ở nơi nào đó trong đám người. Xa Ly Tử chơi đoán số với Phương Tiểu Hổ vô cùng vui vẻ, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, ngây thơ đáng yêu, nụ cười xán lạn, mang theo vẻ đơn thuần.

Ý cười trên mặt Hoa Tự dần dần biến mất.

Khi Hạ Chí chạy tới đã nhìn thấy một màn kia, thậm chí Xa Ly Tử càng thêm làm càn, cười tươi như hoa, vươn đôi tay qua kéo mặt Phương Tiểu Hổ.

Ánh mắt anh nhanh chóng trầm xuống, vội bước tới.

"Xa Ly Tử!" Hạ Chí kéo cái người đang nhào nửa người lên Phương Tiểu Hổ, để cô nghiêm túc ngồi dựa ở ghế.

"Hạ Chí? Sao cậu lại tới đây?" Xa Ly Tử kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt mở to, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Đón người nào đó về nhà." Anh nói với khuôn mặt vô cảm, cả người tản ra sự lạnh lẽo.

Người bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ có Xa Ly Tử vẫn ngây ngốc cười.

"Cậu thật tốt..." Cô kéo ống tay áo Hạ Chí xoa xoa trên má, giống một con mèo đang làm nũng với chủ nhân. Trong nháy mắt Hạ Chí hơi mất bình tĩnh.

"À, đi thôi." Anh đỡ người, đứng dậy đi ra ngoài.

"Hạ Chí." Hoa Tự đột nhiên ở phía sau gọi anh, trong tay cầm túi anh đào nhỏ của Xa Ly Tử.

"Ly Tử quên cầm túi."

"Ừ, cảm ơn." Hạ Chí gật đầu nhận lấy, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn, tôi rất vui." Hoa Tự nghiêng đầu cười với anh, dưới ánh đèn khuôn mặt cô ấy trông thật thanh tú và xinh đẹp.

Hạ Chí hơi gật đầu, kéo Xa Ly Tử tiếp tục đi ra ngoài.

Ra cửa, đón bầu không khí mát mẻ Xa Ly Tử tỉnh táo hơn vài phần, trong nháy mắt đôi mắt mơ màng, ánh mắt có chút tan rã.

"Cậu không chơi game à!"

"Ừ."

"Tới đón con ma men nào đó, sợ bị người ta bán đi."

"Hềhề." Xa Ly Tử cười ngây ngô, tùy ý anh nắm tay áo đi về phía trước, trong miệng huyên thuyên không ngừng.

Hạ Chí mặc kệ cô, nhưng có đôi khi Xa Ly Tử sẽ tức giận vì không được anh đáp lời, đứng im một chỗ không chịu động. Vì thế, dọc theo đường đi sẽ có một người lải nhải, một người thỉnh thoảng ừ cho qua chuyện.

Cuối cùng cũng đưa cô về tới nhà. Hạ Chí lặng lẽ thở ra, sau khi đẩy cô vào cửa anh nhanh chóng xoay người giống như chạy nạn, chào tạm biệt với cô.

"Cậu tự vào đi, tớ có việc phải về."

"Ừ! Cảm ơn Hạ Hạ, lần sau, lần sau tớ sẽ nói chuyện phiếm với cậu tiếp nha." Xa Ly Tử ở phía sau đáng yêu nói.

Hạ Chí nghe vậy lập tức tăng nhanh bước chân, xoa xoa giữa mày.

Thực xin lỗi, tớ không muốn trải qua chuyện ngày hôm nay thêm lần nào nữa đâu.

Tháng 4 qua đi, mùa hè lặng lẽ đến, trong lớp ngày càng nhiều người nói chuyện chọn khối xã hội hay tự nhiên. Hoa Tự và Hạ Chí đương nhiên đều muốn khối tự nhiên, Phương Tiểu Hổ trải qua quá trình đấu tranh cuối cùng quyết định chọn khối tự nhiên.

Chỉ còn Xa Ly Tử vẫn đang rối rắm.

Cô thực sự gặp khó khăn với Hóa Lý, cho dù có Hạ Chí ở bên dạy kèm cô cũng chỉ có thể đạt tới ngưỡng cửa tiêu chuẩn, nhưng kiến thức Ngoại ngữ và Toán thì không tệ, cho nên mà nói khối xã hội vẫn thích hợp với cô hơn.

Nhưng mà, nói như vậy có nghĩa bọn họ phải xa nhau. Xa Ly Tử nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không vui.

Cuộc sống thiếu Hạ Chí, Phương Tiểu Hổ và Hoa Tự sẽ có bao nhiêu buồn tẻ!

Tan học, Tần Tiểu Đồng tới tìm cô nói chuyện, không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là đề tài quen thuộc. "Ê!!! Tiếu Tiếu, tóm lại cậu chọn xã hội hay tự nhiên?"

Xa Ly Tử thở dài, bất lực ghé vào bàn, nhàn nhạt nói: "Không biết..."

"Cậu với tớ dứt khoát chọn khối xã hội đi, hai người vừa vặn có bạn. Tớ đã hỏi thăm qua, nghe nói những người cùng lớp có khả năng sẽ được phân học chung với nhau."

Tần Tiểu Đồng hưng phấn nói, cuối cùng Xa Ly Tử đã có chút tinh thần, đứng dậy hỏi: "Thật à?"

"Thật! Đến lúc đó hai chúng ta song kiếm hợp bích, ở lớp học mới sẽ không bị tra tấn bởi những môn tự nhiên, chúng ta sẽ được tự do tự tại ——"

"!! Tiểu! Bạch! Long!"

Cô ấy ngửa đầu, giọng nói đầy nhịp điệu, khuôn mặt đầy khát khao và hy vọng. Xa Ly Tử trở nên phấn khích khi nghĩ tới cuộc sống không có Hóa Lý.

"Cậu nói đúng!" Đôi tay cô nắm thành quyền, cùng Tần Tiểu Đồng ngửa đầu, khát khao nói: "Tớ quyết định! Chọn xã hội!"

Vừa dứt lời, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, Hạ Chí ở phía trước làm rơi chiếc cốc.