Xa Ly Tử không thể cưỡng lại sự dịu dàng của Hạ Chí đối với mình, anh chỉ cần dỗ dành bằng một tiếng cười nhẹ trái tim cô đã muốn tan chảy, dù cảm xúc có mãnh liệt đến đâu cũng có thể được xoa dịu ngay lập tức.

Đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô. Xa Ly Tử mất tự nhiên rụt vai, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm ngón chân, không dám nhúc nhích.

Khi hai người tới rạp chiếu phim không có mấy người. Sau khi Hạ Chí mua trà sữa và bỏng ngô, Xa Ly Tử cũng vừa lúc mua vé xong.

Hạ Chí bất giác cau mày khi nhìn thấy tên phim trên tấm vé.

"Kế hoạch đoạt tình?"

"Hmmmm!" Xa Ly Tử vội vàng gật đầu, sau đó chỉ vào đoạn phim quảng cáo đang chiếu trên tường, phấn khích nói: "Cái này, chính là bộ phim này, đóng chính là nam thần của tớ!"

Hạ Chí theo tầm mắt của cô, nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn tú ở kia, không khỏi chế nhạo.

"Xa Ly Tử, mắt cậu thật sự không tốt lắm."

"..."

"Cậu có biết?" Xa Ly Tử ngẩng đầu, nghiêm túc phổ cập kiến thức cho anh nghe.

"Khuôn mặt mà bọn tớ tìm kiếm chính là tỷ lệ vàng tiêu chuẩn, trăm năm mới có một".

"Cậu có hiểu thế nào là mỹ nhan thịnh thế không?!" Cô cau mày với giọng điệu say mê.

"Đồ bỏ đi!"

Hạ Chí tức giận đến bật cười, giật giật khóe miệng ném tấm vé trong tay về phía cô, sau đó xoay người đi về phía cửa thang máy.

"Không xem."

"Này—" Xa Ly Tử vội vàng cất tấm vé trên tay, sau đó đuổi kịp nắm lấy tay áo anh.

"Sao cậu có thể nói trở mặt liền trở mặt! Tớ nói đùa thôi mà!"

Hạ Chí dừng lại, bình tĩnh nhìn cô rồi nói.

"Ai là đồ bỏ đi?"

"Tớ tớ tớ!!"

"Mỹ nhan thịnh thế thì sao?"

"A..."

"Hửm?"

"Cậu cậu cậu!!" Xa Ly Tử mắt nhắm mắt mở nói.

"Ồ, không dám."

Vẻ mặt Hạ Chí vẫn lạnh lùng, không kiên nhẫn quay người đi về phía khu vực chờ. Xa Ly Tử vội vàng đi theo với trà sữa bắp rang bơ, nhìn như một chân sai vặt.

"Cậu đấy, với cái tính tình này tương lai sẽ không tìm được bạn gái..." Cô ở phía sau tiếp tục huyên thuyên. Hạ Chí không dừng chân, vẻ mặt chẳng dao động.

"Cậu không cần lo chuyện đó."

"..."

"Tớ quan tâm cậu!"

"Tớ không cần, cám ơn cậu."

Xa Ly Tử đứng một bên nhâm nhi trà sữa. Hạ Chí cúi đầu bấm điện thoại, không biết đang làm cái gì.

Cả hai rõ ràng đang mặc quần áo cùng màu và kiểu dáng, nhìn vào chẳng khác gì một cặp tình nhân, nhưng bầu không khí giữa hai người lạnh lẽo đến đáng sợ.

May chỉ đợi mấy phút thì bắt đầu soát vé, xếp hàng với đám đông đi vào, lúc tìm được chỗ ngồi Xa Ly Tử đã mất bình tĩnh rồi.

"Cậu muốn ăn không?" Một đoạn quảng cáo đang được chiếu trên màn hình lớn trước mặt, đèn trong rạp vẫn chưa tắt. Xa Ly Tử đưa bỏng ngô tới trước mặt Hạ Chí.

Anh liếc nhìn Xa Ly Tử một cách hoài nghi, rồi đưa tay ra từ từ lấy một miếng.

Đèn trên cao vụt tắt, xung quanh bỗng tối sầm, chỉ có màn hình trước mặt đang phát sáng.

Xa Ly Tử nhìn chằm chằm vào những người bên trong với vẻ thích thú.

Đây là một bộ phim thần tượng thanh xuân, cốt truyện Mary Sue thiểu não cùng với kỹ năng diễn xuất hơi cường điệu, hầu như không có gì để xem ngoại trừ ngoại hình đẹp đôi của nam nữ chính.

Hạ Chí có chút buồn ngủ.

Đêm qua, Tiểu Mễ và những người khác bất ngờ tìm thấy anh để thành lập một đội chơi đến sáng trước khi đi offline.

Cơn buồn ngủ từ từ dâng lên, anh nhất định muốn xem một nửa, cuối cùng vẫn không chịu được đành nhắm mắt.

Xa Ly Tử đang xem phim với vẻ mặt thích thú, vừa ăn bỏng ngô vừa trầm trồ trước vẻ đẹp nam thần của mình thì bất ngờ trên màn hình xuất hiện một bức ảnh siêu đẹp trai của nam thần.

Cô lập tức không thể không chia sẻ với người bên cạnh, vui vẻ quay đầu.

"..."

Hạ Chí dựa đầu vào lưng ghế ngủ rất ngọt ngào.

Khi buổi chiếu phim kết thúc Hạ Chí mới thức dậy, theo đám đông đi ra ngoài với vẻ mặt mơ hồ. Xa Ly Tử lặng lẽ đi về phía trước mà không nói một lời.

Hạ Chí gãi đầu, có chút khó hiểu.

Sau khi rời rạp chiếu phim, hệ thống sưởi tan biến, gió lạnh ập đến. Xa Ly Tử nhanh chóng quay người nhìn chằm chằm vào anh, nhảy dựng lên vì tức giận.

"Hạ Chí! Tớ sẽ không bao giờ đi xem phim với cậu nữa!"

"Không phải, bộ phim cậu chọn..." Nó thực sự không hay. Hạ Chí không dám nói ra, dưới ánh mắt càng ngày càng tức giận của Xa Ly Tử, âm đuôi từng chút một biến mất.

"Tốt lắm, ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Xa Ly Tử nói xong, lập tức xoay người giận dỗi đi về phía trước. Hạ Chí nhanh chóng đuổi theo.

"Đừng, tớ sai rồi, lần sau tớ sẽ nghiêm túc xem cùng cậu, được không?"

"Cậu nghĩ còn có lần sau?"

"Cậu nghĩ lần sau tớ vẫn sẽ mời cậu đi xem phim ư?" Xa Ly Tử bình tĩnh hỏi, rồi dõng dạc tóm gọn một câu.

"Nằm mơ đi!"

Sau đó, hai người rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh, tất nhiên là do Xa Ly Tử đơn phương chiến tranh. Hạ Chí ngày nào cũng đắm chìm trong game, không thể kìm được bản thân, đương nhiên sẽ không để chút giận dỗi này trong lòng.

Xa Ly Tử mắc bệnh hay quên, cũng không bao giờ thù dai, nói chung nếu có chuyện gì không dỗ được thì cứ để đó, gặp lại chỉ cần mềm mỏng một chút cô sẽ lập tức bình thường như cũ.

Hạ Chí biết rõ tính của cô, cho nên sau khi dỗ cô suốt cả ngày mà không có kết quả, anh chỉ có thể đợi cô nguôi giận.

Khoảng một tuần sau Tết Âm lịch cũng đến, theo thường lệ một vài đứa trẻ trong khu sẽ tập trung cùng nhau đốt pháo.

Thời gian trôi qua, rất nhiều người đã dọn khỏi nơi này, giờ chỉ còn lại bốn năm người.

Ngoài Triệu Tường và Lý Phương, Xa Ly Tử và Hạ Chí.

Cả hai người kia đều không thi đậu trường Nhất Trung, ngày thường ít liên lạc nên quan hệ cũng không thân thiết như trước, nhưng tình bạn lớn lên từ nhỏ của họ luôn khác với những người khác.

Có một quảng trường trong khu, một nửa là không gian trống, nửa còn lại là sân bóng rổ. Xung quanh đó trồng những cây đa to, mùa hè người già và trẻ em sẽ đến để tận hưởng bóng mát, còn mùa đông bọn họ sẽ cùng nhau tập thể dục.

Trên sân luôn có những người mồ hôi chảy như mưa.

Họ đến đây vào mỗi đêm giao thừa để bắn pháo hoa.

Dù đã học cấp 3 nhưng những thói quen của tuổi thơ vẫn được giữ lại, phần tính cách trẻ con đã ngấm ngầm lộ ra.

Tất cả mọi người lấy pháo hoa của mình coi như dâng bảo vật, sau đó đua đòi khoe ra, cuối cùng Hạ Chí vẫn giành được chiến thắng.

Cha của Hạ Chí thành lập công ty riêng. Ông là người hào phóng, rộng rãi, pháo hoa mà ông mua đều là hàng cao cấp.

Đó là loại bọn họ thường tìm kiếm và mong muốn có được, đáng tiếc gia đình không chịu chi tiền mua chúng.

Khi màn đêm buông xuống, phía chân trời hoàn toàn tối đen. Triệu Tương kích động lấy pháo hoa hình trụ nhỏ đặt trên mặt đất, sau đó đốt từng cái một, ngọn lửa màu bạc rực rỡ lập tức bốc lên, phun trào trên không trung như những bông hoa.

Xa Ly Tử vui mừng vỗ tay cười, nhìn hành động của Triệu Tương với ánh mắt hâm mộ.

Phạm Nhiêu Nhiêu là người tiết kiệm, bà không muốn mua pháo hoa đắt tiền cho con gái, vì vậy Xa Ly Tử chỉ có thể nhìn chúng với vẻ hâm mộ.

"Đây." Hạ Chí đột nhiên đưa cái túi trong tay chứa đầy đủ các loại pháo hoa cao cấp. Xa Ly Tử nuốt nước bọt không tin.

"Thật, thật sao?" Những năm trước, cô chỉ có thể nhận được một vài cái từ anh.

"Ừ, cầm lấy rồi đốt đi." Hạ Chí nhét túi vào tay cô. Xa Ly Tử sững sờ cầm nó, cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột.

Dưới đôi mắt sáng ngời của cô Hạ Chí có chút xấu hổ, anh ho khan một tiếng, đưa tay sờ sờ mũi. Xa Ly Tử chớp mắt phản ứng.

"Vậy thì tớ nhận nhé!" Nói xong, cô ôm pháo hoa chạy tới ngồi xổm bên cạnh Triệu Tương cầm lấy bật lửa.

Pháo hoa rực rỡ, chói lọi nổ ra, chiếu sáng cả một bầu trời đêm rộng lớn, đồng thời cũng chiếu sáng cô gái đang bịt tai gào thét ở kia, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn cả pháo hoa.

Một vài đứa trẻ nhỏ tuổi nghịch gậy cổ tích xung quanh dàn pháo hoa lộng lẫy, xa xa vọng lại tiếng pháo, bầu trời rực rỡ những chùm pháo hoa đầy sắc màu.

"Này, chúng ta già thêm một tuổi rồi..." Triệu Tương ngẩng đầu, không khỏi thở dài.

"Ừ, bây giờ nghĩ lại khi còn bé vẫn vui hơn." Lý Phương lập tức đồng ý, ngẩng đầu nhìn khung cảnh quen thuộc, cảm thấy có chút nhớ nhung buồn bã.

"Ngày xưa vui làm sao. Một đám trẻ cùng nhau chơi trốn tìm. Giờ ai cũng đã trưởng thành, chỉ còn lại mấy người chúng ta."

Tiếng pháo hoa nổ vang bên tai, cây gậy thần tiên trong tay thiêu đốt đến cùng, ánh mắt Xa Ly Tử trở nên có chút u sầu.

"Tớ cảm thấy lớn lên không vui chút nào."

Khi còn là những đứa trẻ, chúng ta hồn nhiên, ngây thơ. Vô ưu vô lo, không có phép tắc, những điều nhỏ nhặt có thể khiến chúng ta hạnh phúc cả ngày.

Nhưng bây giờ, chúng ta bối rối, do dự và mơ hồ về cuộc sống. Mỗi ngày vì bài vở, bộn bề cuộc sống, càng ngày càng khó tìm được hạnh phúc trong sáng như mình đã từng có.

Sau khi pháo hoa được bắn ra, họ đi về hai ngả. Xa Ly Tử và Hạ Chí sống chung khu tự nhiên sẽ đi cùng nhau.

Vẫy tay chào tạm biệt, cả hai lên đường trở về.

Sau khi hết pháo hoa, màn đêm trở lại trạng thái ban đầu, yên tĩnh và tĩnh mịch, khung cảnh tối đen như mực, ẩn chứa một dấu vết lãnh đạm.

Bên đường có vài ngọn đèn mờ ảo, dưới những tán cây rộng lớn, khung cảnh đường xá càng trở nên mơ hồ, trên trời sao có chút mát mẻ.

"Hạ Chí, tớ nhớ tuổi thơ của chúng ta quá..." Xa Ly Tử dẫm lên nền gạch xanh đỏ dưới chân rồi khẽ thở dài.

Những mùa hè vô tư trong ký ức của cô dường như đã lặng lẽ trôi đi, cứ từ từ, từ từ, dần tan biến theo thời gian.

"Bây giờ cũng rất vui mà." Hạ Chí nghiêng người, vươn tay sờ đầu cô.

Đây là hành động anh thường làm khi an ủi Xa Ly Tử, vì chiều cao chênh lệch nên anh có thể thực hiện một cách dễ dàng và tự nhiên, như thể vốn đã có sẵn.

Xa Ly Tử không đáp lại hành động của anh, hoặc có thể nói đã quen với điều đó, chỉ là trong lòng có chút ấm áp.

"Nhưng mà tớ cảm thấy là một đứa trẻ vẫn vui hơn." Cô nói một cách bướng bỉnh.

"Mấy năm nữa, khi nhớ lại quãng thời gian hiện tại cậu cũng sẽ cảm thấy rất vui." Hạ Chí thản nhiên đút hai tay vào túi, chiếc khăn len màu xanh đậm làm cho vẻ ngoài lạnh lùng càng thêm tuấn tú.

Xa Ly Tử ngơ ngác nhìn anh rồi hỏi. "Có thật không?"

"Thật."

Quá khứ, hiện tại và tương lai, tất cả chúng ta sẽ ở bên nhau, vì vậy—

Đối với tớ quãng thời gian nào cũng rất hạnh phúc.