Đó là tiết toán của thầy chủ nhiệm. Tần Phi nổi tiếng là người nghiêm khắc, rất ghét những kẻ hay dùng thủ đoạn, kiếm cớ không hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao.

Ngay khi tiếng chuông vào học vang lên, ông bước vào lớp với tập bài giảng trên tay, việc đầu tiên là bảo lớp trưởng thu bài tập về nhà.

Xa Ly Tử uể oải mở cặp sách của mình, cúi đầu lật tới lật lui, giây sau động tác dừng lại. Cô nuốt nước bọt, đổ hết đồ ra bàn.

Động tác lớn như vậy chắc chắn khiến Hạ Chí chú ý. Anh quay đầu nhìn, khẽ cau mày. "Cậu sao đấy? Quên vở bài tập à?"

Xa Ly Tử hoảng sợ ngước nhìn anh, giọng nức nở: "Không thấy —"

"Vở bài tập của tớ mất rồi!"

"Tìm cẩn thận lần nữa coi sao, nhớ kỹ xem có phải quên ở nhà rồi không." Vẻ mặt của Hạ Chí cũng trở nên nghiêm trọng.

Xa Ly Tử lật ngược chỗ ngồi, thậm chí còn lật ngược bàn của Vương Hiểu Hổ nhưng vẫn không thấy bóng dáng vở bài tập của mình, vài người xung quanh vội vàng giúp cô tìm kiếm.

Một lúc sau, lớp trưởng đã thu xong bài tập của cả lớp, chỉ có Xa Ly Tử vẫn đang tìm kiếm trong vô vọng, khuôn mặt thoáng ửng hồng vì lo lắng.

Tần Phi nhìn động tác của bọn họ, sắc mặt chợt trầm xuống.

"Xa Ly Tử!"

"Có..." Cô dừng lại, yếu ớt đưa tay lên rồi đứng dậy.

"Bài tập của em đâu?"

"Không thấy..."

"Không thấy! Theo tôi nghĩ em chưa làm thì đúng hơn!" Tần Phi vỗ mạnh lên bàn khiến Xa Ly Tử run cả vai.

"Tiết này em cứ đứng vậy cho tôi! Lần sau nếu dám tái phạm tôi sẽ mời phụ huynh tới gặp mặt!"

Ông tức giận nói xong, mở sách giáo khoa ra trước mặt, nghiêm nghị nhìn quanh lớp, nghiêm mặt nói: "Bắt đầu học!"

Tất cả các loại ánh mắt đổ dồn vào người duy nhất đang đứng trong lớp, có đồng tình, dò xét, đau lòng và cả vui vẻ khi người gặp họa.

Ánh mắt từ mọi hướng đổ dồn về đây, Xa Ly Tử cụp mắt nhìn vào cuốn sách giáo khoa như đang ngẩn ngơ.

Tần Phi đang giảng bài trên bục giảng, từng chữ từng chữ bay qua bên tai, sau đó biến mất không để lại dấu vết.

Xa Ly Tử không biết đã vượt qua tiết học này như thế nào, tay chân cô trở nên cứng nhắc, thậm chí suy nghĩ cũng dừng lại.

Tần Phi dừng vài giây, sau đó giống như không tình nguyện nói: "Tan học."

Xa Ly Tử thở phào nhẹ nhõm, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy ông nói: "Xa Ly Tử, cuối buổi học em nhớ bổ sung bài tập cho tôi! "

"Vâng, thầy Tần. "Cô đồng ý bằng giọng trầm, thu hút một làn sóng nhìn chằm chằm khác.

Khi giọng nói của Tần Phi hoàn toàn biến mất ở cửa lớp, Xa Ly Tử ngồi sụp xuống ghế như mất sức, ánh mắt buồn bã.

"Tại sao tớ lại xui xẻo như vậy..." Cô sững sờ một hồi. Sau đó, dưới ánh mắt của Vương Tiểu Hổ và Hạ Chí cô nằm xuống bàn khóc nức nở.

"Mặc dù điểm của tớ không được tốt, nhưng từ nhỏ đến lớn tớ chưa bao giờ bị giáo viên phạt như thế này...xấu hổ quá..." Cô vùi đầu vào khuỷu tay của mình, rú lên nức nở. Các bạn cùng lớp vây quanh cô quan tâm nói.

"Ly tử, không sao đâu, chúng tớ sẽ không cười cậu đâu hahahaha"

"..."

"Không phải chỉ là đứng một tiết thôi sao, có chuyện lớn gì đâu chứ!"

"Đúng rồi, đúng rồi, đừng khóc, đứng lên đi tiếp!"

"..."

"Cút cút cút--" Xa Ly Tử bị chọc đến bật cười, sau khi gào thét vài tiếng cô cảm thấy lòng thoải mái hơn rất nhiều.

"Tớ phải làm bài tập về nhà đây, các cậu đi đi!"

"Được, vậy thì đi!" Tần Hiểu Đồng làm động tác nắm tay với cô, những người khác đều bật cười.

Sau khi đám đông tản ra, Hạ Chí bình tĩnh hỏi: "Vở bài tập của cậu sao mà mất?"

"Tớ không biết..." Xa Ly Tử xoa má cố nhớ, chậm rãi nói: "Rõ ràng lúc tối tớ đã bỏ vào cặp sau khi làm bài tập xong. "

Lúc trước có một tiết đọc buổi sáng, cô cùng Hứa Tự đi nhà vệ sinh một chuyến, sau khi quay lại thì tiết học đã kết thúc.

"Tiểu Hổ!" Xa Ly Tử đột nhiên quay đầu nhìn cậu bạn cùng bàn: "Có ai đến chỗ của tôi không?"

"Tôi không có ở đây trong giờ học, lúc ấy tôi ở ngoài hành lang..." Vương Tiểu Hổ sững sờ một lúc, rồi bàng hoàng nói.

Xa Ly Tử hỏi tất cả những người trước, sau, trái rồi phải, trừ Tô Hiểu Khinh đang phát bài kiểm tra Ngữ văn ra thì không còn ai khác. Cô cau mày suy nghĩ rồi thở dài. "Có lẽ nó rơi ở đâu đó rồi. Quên nó đi, tớ sẽ nhanh chóng làm bài tập về nhà"

Tưởng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sau khi chuyện này xảy ra Xa Ly Tử cứ như bị vận đen bám lấy.

Cô học lệch môn khá nghiêm trọng, Ngữ văn và Lịch sử có thể đứng trong top 10 của lớp, riêng Lý và Hóa luôn đứng cuối lớp.

Chả hiểu sao dạo gần đây giáo viên của những bộ môn này thường xuyên gọi cô trả lời câu hỏi. Xa Ly Tử chỉ có thể từ từ đứng dậy với vẻ mặt xấu hổ, ấp a ấp úng một lúc đành cắn răng, mắt nhắm mắt mở thừa nhận. "Xin lỗi thầy, nhưng em không biết."

Nói xong câu này chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận, gặp phải người khó tính sẽ bị mắng càng dữ rồi hơn. Xa Ly Tử đứng rụt cổ giữa lớp, giống như đang đơn độc ở trên một hòn đảo hoang.

Nếu là người khác bị 2 3 giáo viên trách phạt, cảm xúc chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ. Còn Xa Ly Tử sau khi bị trách phạt chỉ cần cười nói thì mọi điều sẽ trở nên bình thường.

Vương Tiểu Hổ gần đây trở nên mê mẩn các chòm sao, ngày nào cũng xem tới xem lui với cặp bài tarot, thấy vận khí của cô mấy ngày nay không tốt, cậu đặc biệt muốn xem cho cô một quẻ.

Xa Ly Tử dứt khoát ngựa chết làm như ngựa sống, hứng thú bừng bừng cùng cậu nghiên cứu.

"Cùng bàn, nói cho tôi biết ngày sinh của cậu."

Xa Ly Tử nói thật với cậu.

"Hệ nước? Chờ xíu..." Vương Tiểu Hổ bắt đầu xào bài, ngón tay mảnh mai trượt thành thạo, đánh bài khá chuyên nghiệp. Xa Ly Tử chăm chú nhìn vào tay cậu.

Các ngón tay của Vương Tiểu Hổ đang bay, động tác như nước chảy mây trôi đem một chồng bài phô thành hình quạt trước mặt cô.

"Được rồi, chúng ta hãy rút một lá." Cậu ta nói với giọng bình tĩnh, trông chẳng khác gì một người có tu hành cao. Xa Ly Tử cẩn thận rút một lá với thái độ thành kính.

"Cậu muốn hỏi gì?" Vương Tiểu Hổ ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt thần bí khó tả.

Xa Ly Tử thì thào. "Tôi-tôi chỉ muốn hỏi xem, tài vận của tôi trong vài ngày tới thế nào?"

"Chà..." Vương Tiểu Hổ nhìn tấm thẻ trên tay, nghiên cứu hồi lâu, ánh mắt đầy ngưng trọng.

"Cậu...đụng phải kẻ ác, tôi đoán khoảng thời gian này sẽ không tốt lắm đâu."

"A—"

"Tôi phải làm gì đây?" Khuôn mặt Xa Ly Tử đầy kinh hãi, cô kêu lên rồi nhanh chóng bình tĩnh. Sau một hồi xúc động, cô ngập ngừng hỏi tiếp. "Vậy thì, xin hỏi đại sư, tôi phải làm gì để hóa giải?"

Vương Tiểu Hổ cân nhắc một lúc, cuối cùng gãi cằm, ngước mắt lên. "Nếu không thì...sao cậu không đến chùa Nam Viện để thỉnh một lá bùa hộ mệnh?"

"Được được, cảm ơn đại sư, sau giờ học tôi sẽ đi!!!" Xa Ly Tử cảm kích không thôi, nhéo tay áo cảm ơn. Vương Tiểu Hổ nhìn chằm chằm vào cô nở nụ cười nhạt.

Hạ Chí theo dõi toàn bộ quá trình.

"..." Hai người không làm diễn viên đúng là phí.

Sau khi tan học, Xa Ly Tử phải đi đường vòng đến chùa Nam Viện ở phía nam thành phố. Hạ Chí không thèm đoái hoài đến cô, bước lên xe đi theo hướng về nhà, đi được vài mét anh nhận thấy không ai theo sau mình, chỉ có thể dừng lại một lần nữa.

Hạ Chí quay đầu thấy Xa Ly Tử đã đi theo hướng ngược lại.

Anh bực bội vò đầu bứt tóc rồi đuổi theo.

"A—"

"Cậu làm gì vậy?!" Xa Ly Tử hét lên một cách điên cuồng, hất tay Hạ Chí ra khỏi chiếc mũ hoodie của mình.

"Cậu nói về nhà mà? Đuổi theo tớ làm gì?" Xa Ly Tử ngước nhìn anh, giọng điệu đắc ý.

"Sợ người nào đó gặp chuyện xui..."

"Chẳng may gặp phải chuyện gì, tớ lại không ở bên cạnh..." Hạ Chí kéo dài giọng điệu.

Xa Ly Tử đưa tay đấm anh. "Cậu nguyền rủa tớ. Hạ Chí, cậu chán sống rồi đúng không."

"Đây chẳng phải là lời của Hổ đại sư à, tớ chỉ lặp lại thôi mà."

Hạ Chí né tránh, nhanh chóng lên xe ra sức đạp về phía trước, Xa Ly Tử vội vàng đuổi theo. Hai người đuổi theo nhau, nhanh chóng chạy về phía xa, dần dần biến thành hai chấm nhỏ.

Chùa Nam Viện hương khói hưng thịnh, là danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở phía Nam thành phố. Được xây dựng trên sườn núi, bậc thang lên chùa được làm bằng những phiến đá rộng lớn, hai bên là thảm thực vật.

Ngôi chùa không lớn, ở chính điện đặt một chiếc lư hương lớn, xung quang có hàng rào bảo vệ, đưa mắt nhìn ra xa toàn bộ chợ phía Nam đều lọt vào tầm mắt.

Lúc này đã là hoàng hôn, mây đỏ giăng đầy trời, cả thành phố rợp một màu đỏ cam rực rỡ, thỉnh thoảng có tiếng chim bay qua bên tai, nghe êm đềm, yên bình làm sao.

Hôm nay là ngày làm việc nên lượng người lên chùa cũng giảm mạnh, thêm nữa sắp đến giờ cơm tối càng không có mấy người lên đây.

Xa Ly Tử và Hạ Chí leo lên hết những bậc đá từ chân núi, thưởng ngoạn cảnh vật xung quanh, cảm nhận làn gió chiều cùng hoàng hôn, một sự thoải mái và thư thái hiếm có.

Trong chùa còn có các nhà sư, Xa Ly Tử thành kính quỳ trên tấm nệm, cúi đầu hai lần trước Bồ tát, thêm tiền nhang đèn, lấy hai chiếc túi thơm màu vàng.

"Đây, cậu một cái tớ một cái."

Sau khi ra khỏi cửa Xa Ly Tử đưa cho Hạ Chí một trong những lá bùa bình an trong tay. Anh im lặng nhận lấy, bỏ vào túi.

"A — hoàng hôn đẹp quá!" Xa Ly Tử ghé vào lan can ở rìa sân bên ngoài thở dài một hơi.

Hạ Chí bước đến bên cô, nhìn về phía xa. "Rất đẹp."

Hai người lặng lẽ ngắm hoàng hôn, một lúc sau Xa Ly Tử nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi. "Hạ Chí, tớ thực sự tệ như vậy à?"

Mỗi lần giáo viên nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng, dường như cô cũng không khỏi thất vọng về chính mình.

Xa Ly Tử nhìn anh không chớp, đôi mắt to sáng, trong trẻo, đơn thuần, ẩn chứa thêm một chút mê hoặc.

Đôi má trắng trẻo và bầu bĩnh được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, bên trên hiện rõ những sợi lông tơ nhỏ xíu.

Hạ Chí không khỏi xoa đầu, ánh mắt khẽ nhếch, ý cười nhẹ nhàng. "Không sai, cậu chính là mặt trời độc nhất vô nhị."