Cũng tại Cảnh Thù có việc gấp, chưa kịp giới thiệu nhiều, lại thêm chủ quan cho rằng nay là ngày khai trương đầu tiên, chắc sẽ không có khách đến mua nên Trình Tiểu Hoa mới bị dọa như vậy.


Theo sự thay đổi của thời đại, Địa phủ cũng đã không còn là chỗ khủng khiếp như mọi người vẫn nói. Ngược lại giờ thành một công ty lớn, thậm chí đến tên còn sửa, gọi là Địa phủ Tư. Ông chủ là Diêm Vương, phía dưới còn có các phán quan, phán quan lại chia làm Tổng phán quán, Phán quan tỉnh, Phán quan thành phố, cấp bậc rất là rõ ràng. 


"Thường Tiểu Bạch kia là Hắc Bạch Vô Thường sao?"


Hồi còn nhỏ, Trình Tiểu Hoa có nghe kể một chút truyện ma quỷ, thường nhắc tới Hắc Bạch Vô Thường. Mà như Thường Tiểu Bạch nói mình còn có anh trai nữa.


"Xem như là một trong số đó đi..."


Thế giới rộng lớn như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, nếu chỉ có Hắc Bạch Vô Thường hai người làm sao có thể thu hồn nổi? Cho nên, mỗi vùng, mỗi khu lại có vài Quỷ sai phụ trách câu hồn.


Thường Tiểu Bạch chính là một trong số đó, cũng được tính là lão thành, đã phục vụ Địa phủ Tư mấy trăm năm, năm nay, cùng với anh trai mình còn được bầu chọn là Nhân viên ưu tú của Địa phủ Tư. Hai người họ chủ yếu hoạt động ở khu Lâm Giang, tỉnh Vọng Giang.


Quỷ sai ban ngày ở Địa phủ, ban đêm lên Nhân gian đi làm. Trong lúc làm việc cũng muốn ăn khuya. Đi quán ăn bình thường lại không tiện, chưa nói đến giờ bán hàng không tiện, lúc trả tiền lại lấy ra mấy tờ minh tệ, không phải sẽ dọa chết người hay sao? Không may gặp phải người gan lớn, nghĩ là lười đảo rồi báo cảnh sát bắt người thì lại càng rắc rối hơn.


Đầu năm nay, người kinh doanh đều rất quan tâm đến công nhân viên chức, để giảm bớt việc bọn họ nhảy việc. Về phương diện này, dù Địa phủ Tư có hơi đi chậm thời đại, nhưng gần năm năm nay cũng đã mở cửa hàng bán vằn thắn. Ba số đầu tiên "444" chính là đại diện cho Địa phủ, đây cũng là lý do tại sao cửa hàng lại chỉ bán vào ban đêm.


Mà chỗ Trình Tiểu Hoa làm này chính là cửa hàng đầu tiên cũng là cửa hàng duy nhất ở tỉnh Vọng Giang này.


"Vậy -1 kia có nghĩa gì?"


"Đánh số thứ tự thôi"


Ngắn gọn, rõ ràng, đây là phong cách làm việc của Địa phủ Tư sao?


"Vậy anh, anh có phải là người hay không?"


Hỏi xong mới cảm thấy có chút như đang mắng người khác là thế nào?


Cũng may là Cảnh Thù không để ý đến, nói: "Tôi là viên chức chính thức của Địa phủ Tư, chủ tiệm này, cấp bậc A5. Hiện tại cô chắc là cấp A1 đi. A có nghĩ là nhân viên hậu cần, số là biểu hiện cấp."


Nhắc tới Địa phủ Tư, Trình Tiểu Hoa bỗng nhiên nhớ đến cái ứng dụng kia, lấy điện thoại ra hỏi: "Cái app Địa phủ này là hệ thống của các anh sao?"


Cảnh Thù chăm chú nhìn "Ừ. Cô không phải là đã làm một nhiệm vụ rồi sao? Tôi còn tưởng cô biết rồi đấy."


Cái kia mà gọi là nhiệm vụ cái gì chứ, là kinh sợ mới đúng!


"Tôi, có thể không làm không?" Mỗi ngày cùng mấy thứ này gặp gỡ, Trình Tiểu Hoa sợ mình sớm muộn gì cũng bị bệnh tâm thần mất.


Cảnh Thù hờ hững nói "Không thể"


Trình Tiểu Hoa khóc không ra nước mắt: "Đừng đùa nữa! Tôi mà biết các anh không phải là người, tôi đã không ngàn dặm xa xôi đến nơi này!"


Cảnh Thù nói: "Hối hận sao? Đáng tiếc, không có thuốc hối hận. Tin tức của cô đã bị Địa phủ Tư thu thập, giờ đang là nhân viên thử việc, thời gian thử việc là một tháng."


Mở tư liệu cá nhân trong ứng dụng ra, quả thật thấy ở mục chức vụ viết: Nhân viên thử việc ở cửa hàng.


Cảnh Thù liếc cô, trong giây láy cô cảm thấy như mình đang đứng trong hầm băng, không rét mà run.


"Cảm giác bị vạn quỷ cắn thân, tôi khuyên cô đừng tùy tiện muốn thử."


Trình Tiểu Hoa run rẩy, lòng thầm mắng: Điều khoản bá đạo!


Trong lòng sợ hãi nhưng đã lên nhầm thuyền giặc thì đành phải nhận mệnh thôi.


Cha mẹ Trình Tiểu Hoa mất sớm, cô được gửi nuôi ở nhà cậu, tính cậu lạnh lùng, không quản việc gì, mợ là một người khắc nghiệt, chị họ, em họ tính tình ích kỷ. Trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, tính tình Trình Tiểu Hoa cũng độc lập, tự cường, khả năng thích ứng cũng rất tốt.


Bỏ đi, cứ coi Địa phủ Tư như một công ty bình thường vậy, có tiền lương là được rồi.


Trở lại phòng ngủ, vừa đặt lưng là ngủ ngay, không hề bị chuyện lúc nãy ảnh hưởng đến.


Ngủ một mạch đến giữa trưa hơn 12 mới tỉnh, đi tắm rửa thay quần áo, dọn vệ sinh tầng dưới một lần, bụng đã có chút đói.


Mở tủ lạnh ra, ngoài vằn thắn vẫn chỉ là vằn thắn. Cô là một người dễ nuôi, chỉ cần có thể ăn no bụng là được, cũng không ăn kiếng, với lại vằn thắn này ăn cũng ngon.


Lúc đang ăn thấy Cảnh Thù đi xuống lầu, thuận miệng hỏi: "Chủ tiệm, ăn vằn thắn không?"


"Không, cô ăn đi."


Trình Tiểu Hoa nghĩ, chủ tiệm tuy nhìn có chút lạnh lùng nhưng làm người cũng không tệ, còn nhường cô để cô được ăn nhiều hơn. Hồi còn ở quê, chỉ cần cô ăn đến bát thứ hai, mợ sẽ hầm mặt. Không thì mỗi lần cũng không dám ăn thật no, nên chỉ có thể cao đến 1m55, đứng cạnh Cảnh Thù cao 1m80 thật sự cảm thấy áp lực vô hình mà.


Trong lòng vừa có một chút cảm động đã bị câu nói tiếp theo của Cảnh Thù dập tắt: "Dù sao cũng phải vứt đi, ăn không hết cũng lãng phí."


"..."


Trình Tiểu Hoa ăn một bát vằn thắn lớn, bụng vừa no vừa ấm, rất thỏa mãn.


Cô thu dọn bàn, rửa sạch bát, chạy lại hỏi: "Anh nói là vằn thắn trong tủ lạnh đều phải vứt đi sao? Đã không bán được sao lại còn gói nhiều như vậy?"


Cảnh Thù vừa lướt điện thoại vừa trả lời: "Người của Địa phủ Tư giao đến đây, mấy hôm trước không có nhân viên, không bán được nên còn tồn nhiều như vậy."


Di động của anh ta là loại IPhone X, màn hình rộng xem thật thích. Nhìn lại máy của mình, màn hình đã rạn vỡ vài chỗ, thật là khác biệt lớn mà.


Trình Tiểu Hoa cố gắng dời mắt khỏi điện thoại của anh ta, nhỏ giọng hỏi: "Vằn thắn dùng không hết lại đưa tới nữa, quá lãng phí." 


Cảnh Thù khinh thường nói: "Lãng phí? Dù sao quỷ hồn ở Luyện ngục kia chịu hình đã mấy trăm năm mà vẫn chưa trả hết nghiệp, giờ có thể gói vằn thắn chắc cũng vui vẻ lắm."


"Anh nói..." Trình Tiểu Hoa nhớ đến vằn thắn mình mới ăn là do ma gói, trong bụng cảm thấy không thoải mái: "Vằn thắn là do những quỷ hồn chịu phạt kia gói, vậy nhân thịt kia có phải là...."


Cảnh Thù nói: "Nghĩ đi đâu vậy? Nhân viên Địa phủ Tư không được phép ăn thịt người. Nhân thịt đó là thịt lợn."


Trình Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, may quá!


Mắt thấy Cảnh Thù lại bắt đầu lướt di động, Trình Tiểu Hoa lại hỏi: "Điện thoại này dùng thích lắm nhỉ? Nghe nói giá rất đắt."


Điện thoại năm ngoái cô mua hết một ngàn tệ, cô đã phải nhịn ăn để mua. Dùng cũng không tệ nhưng bị rơi vỡ nên nhìn không được đẹp lắm.


Cảnh Thù: "Không rõ. Nhân gian các cô nhiều thứ không hay ho nhưng mà khoa học kỹ thuật đúng là có chút hữu dụng. Cô cũng muốn mua sao?"


Vậy mà bao nhiêu tiền cũng không nhớ, trong mắt anh ta, tám, chín nghìn tệ không đáng vậy sao? Chắc là tiền lương của chủ tiệm rất cao nhỉ.


"Tôi mua không nổi, rất đắt. Di động cũ vẫn dùng được, chờ có lương rồi thay màn hình là được rồi." Với Trình Tiểu Hoa mà nói, di động chỉ cần dùng được là tốt rồi, không cần phải quá đắt. Cô thuận miệng hỏi: "Chủ tiệm, chúng ta ngày mấy được nhận lương?"


"Mùng 1 hàng tháng"


Trình Tiểu Hoa trộm vui vẻ, nay đã là 15, nửa tháng nữa là được nhận lương rồi, thật tốt! Những chỗ cô từng làm việc trước kia đều là ngày 15 mới phát lương, đây là lời nửa tháng tiền lương rồi. Địa phủ Tư không hổ là doanh nghiệp vạn năm mà, tài đại khí thô!


Cảnh Thù lại bồi thêm một câu: "Nhưng đều là Minh tệ, cô ở nhân gian cũng không dùng được."


"Khụ" Trình Tiểu Hoa đang uống nước, vừa nghe lời này liền bị sặc, mãi mới đỡ, cô kêu lên: "Không thể chèn ép người khác như vậy được không! Đã nói mức lương tốt, sao giờ lại thành Minh tệ? Tôi dùng Minh tệ kiểu gì, chẳng lẽ đợi đến sau khi chết rồi dùng?"


Cảnh Thù bất đắc dĩ nói: "Địa phủ tư chỉ có quyền phát hành Minh tệ, không thể in Nhân dân tệ, nếu không chính là phạm luật. Cô cũng thể dùng, Địa phủ Tư có ngân hàng, tôi giúp cô chuyển vào. Đợi lúc nào chết rồi dùng."


"Không được! Điện thoại của tôi còn phải thay màn hình mới!" Trình Tiểu Hoa buồn rầu che mặt, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hỏi: "Địa phủ Tư có hệ thống đổi Minh tệ thành Nhân dân tệ không? Chắc là có chứ?"


Cảnh Thù suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra cũng có đề nghị với cấp trên, nhưng không tiện"


Đại ý chính là không có.


Trình Tiểu Hoa không cam lòng hỏi: "Sao anh lại có tiền mua I Phone X? Tiền lương của anh cũng là Minh tệ đúng không?"


Cảnh Thù nói: "Cô nói di động này hả, là người khác đưa tôi, tôi thấy dùng cũng được nên nhận."


"Có ai có thể đưa tôi một cái di động mới không?"


Cả ngày này, Trình Tiểu Hoa đều rất buồn bực. Rời nhà xa quê đi tìm việc, thế mà lại đến làm ở cửa hàng vằn thắn của Minh giới, lại còn không thể nghỉ việc. Quan trọng nhất là tiền lương trả bằng Minh tệ. Đây không phải là phải làm không công à?!!


Trời ngày một tối, Cảnh Thù đi ra ngoài, đến lúc mở cửa hàng vẫn chưa thấy anh ta quay về.


"Cạch" Tiếng mở cửa vang lên, Trình Tiểu Hoa hoảng hốt, cho rằng lại có vị khách quái dị nào đó đến. Nhìn kỹ thì thấy là một người đàn ông cao lớn, bưng một cái hộp giấy đặt trên mặt đất, hô: "Hàng đến, mau tới ký nhận!"


Trình Tiểu Hoa nhìn cái thùng, hỏi: "Là cái gì vậy?"


Người đàn ông đáp: "Là vằn thắn! Xưởng Luyện ngục chúng tôi cũng chỉ có vằn thắn thôi. Có ký nhận hay không? Tôi còn có mấy chỗ phải đi giao hàng nữa."


Trình Tiểu Hoa nhớ trước khi ra ngoài Cảnh Thù có nói sẽ có người giao vằn thắn đến, chỉ là "Xưởng Luyện ngục" nghe có chút dọa người.


"Chủ tiệm chúng tôi ra ngoài rồi, tôi ký nhận được sao?"


"Được, đều giống nhau cả."


Trình Tiểu Hoa tìm được một cây bút, sau khi ký nhận nhịn không được hỏi câu: "Xin hỏi anh tên gì. Anh có phải là người không?"