Chương 38: Ma đói


Trải qua những lần làm nhiệm vụ trước, Trình Tiểu Hoa cảm thấy nên hỏi kỹ một vài câu: “Ông chủ Vương, trước giờ ông có đắc tội người nào không? Hay là đã từ làm chuyện gì thất đức không?”


Ông chủ Vương xấu hổ, nào có ai lại đi hỏi thẳng người ta đã làm chuyện gì thất đức bao giờ không cơ chứ?


“Không có, tuyệt đối không có chuyện đó! Việc làm ăn của tôi rất phát triển nhưng đều do tôi tự mình từng bước cố gắng. Lúc hơi dư dả một chút, tôi cũng thường xuyên làm từ thiện. Tiền làm từ thiện hàng năm cũng phải đến vài triệu tệ.”


Trình Tiểu Hoa còn cố hỏi: “Vậy người nhà ông thì sao?”


Ông chủ Vương nói: “Cha mẹ tôi đều là người cần cù lại phúc hậu, vợ tôi tính tình cũng rất lương thiện, những mối quan hệ giao tiếp rất ít, còn con gái tôi mới chỉ có mười tuổi. Chắc chắn không thể gây thù chuốc oán với ai cả.”


Cuộc sống của các thành viên trong gia đình này có vẻ rất đơn, xem ra không thể điều tra được gì, đành phải đợi đêm đến rồi tính.


Ông chủ Vương nói: “Tôi không thể cùng các vị vào bên trong được. Tôi để Tiểu Lý dẫn các vị đi xem xét xung quang, chỗ nghỉ ngơi cũng đã sắp xếp xong xuôi. Sơn trang này là hạng mục đầu tư lớn nhất của tôi bây giờ, đã vay không ít tiền, nếu như phải bỏ, có lẽ tôi sẽ phá sản mất. Trăm sự nhờ các vị giúp cho!!!”


Nhờ cậy xong, ông chủ Vương lái xe đi luôn, ông ấy chắc cũng bị dọa sợ rồi.


Tiểu Lý chính là người tài xế đã đến đón bọn họ, ba mươi tuổi, nghe nói là trợ lý của ông chủ Vương. Đầu tiên, Tiểu Lý đưa bọn họ đi dạo sơn trang một vòng cho hiểu rõ cảnh quan. So với bên ngoài, trong sơn trang càng đẹp hơn. Mỗi biệt thự riêng lẻ đều rất rộng, có đủ cả vườn hoa rồi bể bơi. Sơn trang này có cả trường đua ngựa, sân bóng, rồi khu vui chơi cho trẻ con, hồ cá rồi sân tập thể dục cho người cao tuổi. Nếu như không có chuyện ma quỷ, nơi này sẽ là chỗ tiêu tiền của rất nhiều người giàu có. Cuối cùng Tiểu Lý đưa bọn họ đến một biệt thự phong cách châu Âu, sau đó đưa chìa khóa cho bọn họ, nói: “Trước tiên mọi người cứ nghỉ ngơi đi, đồ trong biệt thự cứ dùng thoải mái. Nếu có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi, tốt nhất là mỗi ngày đều gọi một cuộc để tôi biết mọi người vẫn an toàn.” Sau đó, trước lúc hoàng hôn, Tiểu Lý cũng vội vàng rời khỏi đây.


Trình Tiểu Hoa chưa bao giờ ở một ngôi nhà nào xa hoa như này. Biệt thự có hai tầng, tầng hai là phòng ngủ, tầng một là phòng khách và phòng ăn. Phòng khách rất lớn, tường bao quanh là kính. Bởi vì được xây ở sườn núi nên dù ở tầng một cũng có thể nhìn thấy mặt trời đang dần khuất núi. Đỉnh núi kia vô cùng hoang vu, cây cối rậm rạp che kín mặt đất. Nghe Tiểu Lý nói, núi kia tên là Nam Sơn, cũng là sản nghiệp của ông chủ Vương, chuẩn bị xây một sơn trang ở đó. Cũng đã sắp khởi công xây dựng nhưng vì chuyện ở sơn trang này mà phải tạm dừng.


Xoay người, Trình Tiểu Hoa nhìn bàn phòng khách đầy đồ ăn vặt, đồ uống. Sơn Miêu, Tôn Danh Dương vui vẻ ngồi ăn thử, thấy Trình Tiểu Hoa xuống thì đưa cho cô một miếng. Ngay cả Cảnh Thù đã tịch cốc, không cần ăn uống cũng nhịn không được mà mở mấy gói đồ ăn vậy, thử cái này một chút, cái kia một chút, lúc thì nhăn mày, lúc lại gật đầu, không biết có hợp khẩu vị gã hay không. Ở sơn trang vốn có người phục vụ việc cơm nước, nhưng giờ tất cả đều nghỉ việc. Nếu gọi ship cũng không dám để người ta mang vào, sợ gặp chuyện không may. Nên trước đó Tiểu Lý đã chuẩn bị rất nhiều mì ăn liền, bánh mì, đồ ăn vặt thơm ngon để bọn họ ăn tạm. 


Tôn Danh Dương nói: “Đúng rồi, mau bật ti vi! Đã lâu không được xem, còn có DVD nữa.”


Trình Tiểu Hoa vừa ăn mì vừa nói: “Điện hạ, ngài có phải hiện ra có chỗ nào quái dị không?”


“Ma khí quá dày, chắc chắn có ác ma, ít cũng phải mạnh hơn ba sao.”


“Hơn ba sao? Độ khó của nhiệm vụ thu phục Sơn Miêu chỉ mới ba sao thôi. Nói vậy là con ma này mạnh hơn Sơn Miêu rồi.” Không nghe thấy câu trả lời, Trình Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn thì thấy ba người Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đều chăm chú xem ti vi.


Trên màn hình ti vi đang chiếu cảnh bum ba là bum, cô gái trên ti vi đang rên rỉ đầy hưởng thụ. Trình Tiểu Hoa hoảng hốt: “Tôn Danh Dương, anh xem bậy bạ gì thế, nhanh tắt đi!!!” Cho dù giờ Tôn Danh Dương có tắt ti vi thì cái gì nên xem bọn họ cũng xem hết rồi. “khụ khụ…” Trình Tiểu Hoa hắng giọng: “Mọi người mau ăn cơm đi! Sơn Miêu, em còn nhỏ, không được xem linh tinh!”


Sơn Miêu à một tiếng, cắm đầu ăn bánh mì, nhịn không được vừa nhai vừa nói một câu: “Hóa ra nhân loại các người còn thích xem tiết mục giao phối.”


Cảnh Thù thở dài nói: “Một nghìn năm trước bản quân đến Nhân gian, nơi này còn chưa cởi mở như vậy. Mới có mấy năm qua đi, loại hình ảnh như thế này cũng được chiếu trên ti vi rồi. Đúng là thời thế thay đổi, lòng người cũng thay đổi.”


Trình Tiểu Hoa rất muốn nói là bình thường trên ti vi sẽ không chiếu mấy cái này. Nhưng chỉ sợ càng nói càng sai nên dứt khoát im lặng, cúi đầu ăn mỳ.


Để thuận tiện cho việc hành động, bọn Trình Tiểu Hoa không về phòng ngủ nghỉ ngơi mà đều ngồi ở phòng khách chờ đợi. Lúc đầu mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, xem ti vi. Tất nhiên đều là xem những chương trình lành mạnh, trong sáng =]] Đến gần mười hai giờ thì tắt hết điện trong phòng đi, tránh cho việc đèn đuốc sáng trưng thứ kia không dám xuất hiện.


Sơn Miêu hóa nguyên hình nằm trên thảm lông cừu, cái đuôi dài vì thoải mái mà đưa qua đưa lại. Lúc đầu Tôn Danh Dương ngồi khoang chân tu luyện, luyện được một lát thì nghe thấy tiếng gáy, nhìn sang đã thấy thân thể gã nghiêng sang phải, dựa vào trên thân Sơn Miêu ngủ luôn.


Trình Tiểu Hoa chiếm một cái ghế sô pha, mềm mại rất thoải mái. Khoanh chân định nhập định, khóe mắt thấy Cảnh Thù đã ngồi yên, rất nhanh sẽ nhập định. Rèm cửa không kéo lại, ánh trăng chiếu lên trên sườn mặt hắn. Trình Tiểu Hoa nhìn hắn, cười: Thật ra, lúc này nhìn điện hạ cũng rất đẹp trai.


“Trình Tiểu Hoa, không được nhìn trộm bản quân!”


Rõ ràng đang nhắm mắt mà sao lại biết cô đang nhìn hắn chứ? Quá đáng sợ! Trình Tiểu Hoa vội nhắm hai mắt, bắt đầu tu luyện.


Tu luyện khác với ngủ, khí tức bên trong cơ thể đều bình ổn nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh. Nhưng tu luyện cũng cực kỳ buồn chán, nếu không cẩn thận sẽ giống như Tôn Danh Dương, ngủ luôn trong lúc tu luyện. Bởi vì tập tính của loài mèo là thích ngủ nên mặc dù Sơn Miêu đã không cần ngủ nữa nhưng vẫn vô cùng vui vẻ duy trì tập tính của giống loài. 


Hơn nữa mỗi người có tư chất khác nhau nên có người tiến triển nhanh có người tiến triển chậm. Ví dụ như Tôn Danh Dương là loại tư chất không cao lại còn lười, lên được đến T2 cũng coi như cố gắng hết sức rồi. So ra, tư chất của Sơn Miêu vô cùng tốt, cho dù cậu mười ngày chỉ tu luyện một ngày thì tiến bộ cũng lớn hơn Tôn Danh Dương rất nhiều. Còn Trình Tiểu Hoa, như Cảnh Thù nói thì chỉ cần là người nếu có thể tu luyện được đã rất may mắn rồi. Có lẽ tu luyện vài chục năm cũng không tránh khỏi vận mệnh già đi rồi chết. Nhưng cũng không sao, dù sao làm viên chức của Địa phủ Tư là loại ràng buộc vĩnh kiếp, cho dù chết rồi thì cũng vẫn có thể tiếp tục làm việc. Có thể cố sống thì cứ cố chứ Trình Tiểu Hoa cũng không muốn chết đâu. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì mỗi ngày Trình Tiểu Hoa đều dành ra năm, sáu tiếng để tu luyện. Tuy rằng trong lúc tu luyện cũng có đôi lần ngủ quên mất. 


Ví dụ như bây giờ, từ nhập định chuyển thành ngủ, sau đó đang trong giấc ngủ thì cô cảm thấy vô cùng lạnh. Tuy rằng giờ là mùa đông, nhưng trong phòng có máy sưởi, sao lại có cảm giác như đang ở trong hầm chứa băng thế này? Không đơn giản là lạnh, mà là ớn lạnh! Lúc nhận ra được, Trình Tiểu Hoa ngay lập tức mở mắt, đúng lúc nhìn thấy trên tường kính gần kề có một cái đầu. Cái đầu kia xoay chiều, quan sát vài giây, sau đó chậm rãi đưa tay ra, giống như một con thằn lằn mà bò xuống. Theo động tác duy chuyển của nó mà phát ra từng tiếng “sàn sạt” như móng tay mài vào thủy tinh, vô cùng khó nghe.


Trình Tiểu Hoa quặn ruột, muốn gọi bọn Cảnh Thù thì đã thấy Cảnh Thù đang ngồi xếp bằng ở bên kia đã mở mắt, lạnh lùng nhìn thứ kia đang bò ra từ khe hở cửa kính, giống như chất lỏng tràn ra. 


Sơn Miêu cũng đã tức, lông trên người xù hết lên, phát ra tiếng kêu “grừ grừ”.  Cái thứ kia nghe thấy tiếng mèo kêu, ngẩn ra rồi thân thể vốn đã chui vào phòng lại lẩn trở về.


“Mẹ, kêu cái gì mà kêu!” Cảnh Thù mắng xong, thân hình đã hóa thành một tia sáng đuổi theo cái bóng kia. Bóng đen cảm giác có nguy hiểm cẩn kề, càng chạy nhanh hơn nhưng có nhanh hơn thì cũng đâu thể thoát khỏi Cảnh Thù chứ?


Cảnh Thù túm lấy đầu nó, lôi lại, sau đó lật tay ném thứ kia đến trước mặt Sơn Miêu. Sơn Miêu vồ lấy muốn ăn, Trình Tiểu Hoa vội nói: “Không được ăn!”


Sơn Miêu lúng ta lúng túng quay đầu, đôi mắt to tội nghiệp nhìn Trình Tiểu Hoa: “Chị, cho em ăn một miếng cho đỡ thèm đi mà!”


“Hôm nay em ăn nhiều rồi mà! Cứ hỏi xong đã rồi tính!” Nói xong, Trình Tiểu Hoa đi bật điện trong phòng khách. Đèn sáng, chiếu rõ cái thứ kia.


Là một người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi, cả người gầy quắt lại như một cái sào trúc, hơn nữa làn da xanh tím, hốc mắt nhô ra, rất xúc phạm người nhìn.


Cảnh Thù cười lạnh: “Bản quân còn tưởng là cái gì chứ, hóa ra là một con ma đói mà thôi.”


Ma đói bị móng vuốt của Sơn Miêu giữ chặt, chỉ có thể di động cái đầu, kéo dài đến trước mặt Cảnh Thù, nói: “Tha, tha mạng!”


“Mặt mũi xấu hoắc mà cũng dám mặt đối mặt với bản quân hả?” Cảnh Thù đá một phát, cái đầu tách khỏi thân thể, như một quả bóng lăn đến trước mặt Trình Tiểu Hoa, trong miệng thảm thiết kêu: “Tha, tha mạng!!!”


Trình Tiểu Hoa hoảng sợ, nhảy lên sô pha, nhịn ghê mà hỏi: “Án mạng nơi này đều do mày gây ra?”


Ma đói gật đầu, đầu lại dính về thân thể. Trình Tiểu Hoa thật hạn lời, làm vậy cũng được luôn đó hả?


“Thấy mày cũng không phải đã mất hết nhân tính, sao lại làm chuyện ác độc như vậy hả?”


Ma đói khóc thút thít: “Tôi đói…” 



--- 


Cho ai không hiểu phim mà có hình ảnh bum ba là bum là gì thì nói là phim XXX á =]] ngại ghê