Chương 27: Đêm khuya gặp ác ma


Chờ đến lúc Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cũng bước vào tiệm thì Cảnh Thù đã thay một bộ com lê, bước ra từ phòng thử đồ trong sự trầm trồ, khen ngợi của nhân viên bán hàng. Cũng không thể trách được, com lê màu đen càng làm nổi bật vẻ đẹp của Cảnh Thù. Những cô gái trong tiệm đều bị vẻ đẹp đó làm cho nổi lên sắc tâm, có người còn lớn mật cầm điện thoại ra muốn chụp ảnh chung với Cảnh Thù. 


Trình Tiểu Hoa chăm chú nhìn bảng giá, hít một hơi lạnh: 4999 tệ! Giá này thật sự không tương xứng với mức thu nhập của người dân trong huyện này. Trình Tiểu Hoa không nghĩ nhiều, vội chạy đến cởi bộ đồ Cảnh Thù đang mặc: “Quá đắt! Có bán tôi đi cũng không mua nổi bộ đồ này!”


Cảnh Thù nói nhỏ: “Không sao, bản quân dùng chút phép thuật để bọn họ tự nguyện giao cho ta là được.” Thật ra cũng không cần phải dùng phép thuật làm gì, chỉ cần nhìn họ lâu hơn một chút là có được rồi.


Trình Tiểu Hoa nói: “Đừng làm thế. Tiền lương của mấy cô gái này cũng không cao, để anh lấy không bộ đồ này thì họ lại phải bù tiền túi ra đền thôi? Quan trọng nhất là, Điện hạ, tôi cảm thấy ngài mặc đồ thể thao vẫn đẹp trai hơn.”


“Thật thế hả?” Cảnh Thù quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Sơn Miêu và Tôn Danh Dương. Trình Tiểu Hoa điên cuồng nháy mắt ra hiệu, cũng may hai tên kia hiểu ý gật đầu.


Ra khỏi cửa tiệm đồ Âu, Trình Tiểu Hoa vội vàng kéo Cảnh Thù vào tiệm bán quần áo thể thao sản xuất trong nước ở ngay bên cạnh. May mắn gặp được đồ đúng mùa đang giảm 50%, lại còn mua một tặng một. Quần áo thể thao thường rộng rãi, Cảnh Thù cũng quen mặc hơn. Tùy ý chọn một bộ, miễn cưỡng hài lòng. Trình Tiểu Hoa cũng chọn cho Sơn Miêu một bộ. Dù sao cũng là mua một tặng một mà. Nhóc con này cũng đáng thương, lúc biến thành hình người, ngoài bộ quần áo do da lông biến thành thì cũng không có bộ quần áo nào khác. Giờ được mua quần áo cho, cậu cảm động suýt thì khóc. Trình Tiểu Hoa thầm hổ thẹn, đáng ra nên mua quần áo cho nhóc con này sớm hơn, cũng tại mình sơ sót. 


Vốn cũng muốn chọn cho Tôn Danh Dương một bộ, nhưng hắn lại lớn tiếng nói: “Tôi sinh là người Đại Minh, chết cũng làm quỷ Đại Minh, tuyệt đối không thay đổi trang phục hay cắt tóc!”


Cảnh Thù đá một cái: “Nói tiếng người!”


Tôn Danh Dương tức giận nói: “Mặc quen rồi, không muốn đổi.”


Hai bộ quần áo, sau khi giảm giá hết 389 tệ, rất rẻ. Trình Tiểu Hoa đứng ở quầy thu ngân, đang muốn trả tiền, thì cánh tay bị chạm vào sau đó lại bị người lôi kéo. Một giọng nữ cao vang lên bên tai: “Tiểu Hoa, đúng là con rồi! Đã quay về sao không về nhà luôn, ở đây làm cái gì?” Giọng nói này, dù không cần nhìn Trình Tiểu Hoa cũng đoán ra được là ai. Người kia là mợ của cô.


Thỉnh thoảng mợ cũng sẽ đưa chị họ với em họ đi mua đồ, nhưng chưa từng dắt Tiểu Hoa đi cùng. Dù sao cũng không phải mẹ ruột mình, đối với mình không tốt cũng chịu thôi.


Hôm nay chắc cũng như vậy, đi ngắm nghía thì gặp được Trình Tiểu Hoa nên dẫn cả chị em họ vào đây. Không đợi Tiểu Hoa trả lời, mợ đã liếc mắt nhìn ba người kia, thấy Cảnh Thù và Sơn Miêu đều đang cầm một túi đồ thì trợn trừng mắt, không để ý hoàn cảnh xung quanh mà lớn tiếng mắng: “Hay cho con nhóc chết tiệt mày, kiếm được tiền cũng không biết hiếu kính cậu mợ, lại học đòi nuôi trai bao!”


Cảnh Thù chỉ mình rồi lại chỉ Sơn Miêu: “Bà ta nói ai là trai bao?” Sơn Miêu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không hiểu.


Tôn Danh Dương nói: “Dù sao cũng không phải nói tôi, Tiểu Hoa cũng không mua đồ cho tôi!”


Trình Tiểu Hoa không vui nói: “Bọn họ đều là bạn của cháu, mợ nói chuyện có ý một chút.”


Mợ lại càng cao giọng: “Con nhóc chết tiệt, mày trưởng thành rồi thì học được cách cãi lại tao luôn hả? Tao nuôi mày ăn nuôi mày mặc từ nhỏ đến lớn, vất vả cực khổ nuôi lớn mày, thế mà lại nuôi ra một đứa ăn cháo đái bát!”


Cô nhân viên thu ngân nhịn không được hỏi: “Chị ơi, quần áo này chị còn lấy nữa không ạ?”


Trình Tiểu Hoa nói: “Lấy chứ. Chúng tôi mua đồ đâu có liên quan gì đến người lạ đâu?”


Mợ cô tức giận muốn mắng tiếp nhưng Trình Tiểu Hoa không cãi lại nữa, không để ý đến bà ta, trả tiền xong thì dẫn bọn Cảnh Thù rời khỏi.


Mợ cô nói: “Mày được lắm, có giỏi thì đừng có bước chân về nhà tao!”


“Vốn dĩ cháu cũng không muốn về nhà mợ. Nể mợ là bậc trưởng bối, cháu khuyên mợ một câu, nên bớt tạo nghiệt đi, tránh cho sau này phải chịu khổ ở Bạt Thiệt Địa Ngục*!” Nếu như trước kia, Trình Tiểu Hoa nhất định sẽ nhịn không được mà khích bác mấy câu. Nhưng sau khi làm việc cho Địa phủ Tư, cô biết rằng mọi việc làm lúc còn sống đều ghi thành ưu khuyết điểm trong sổ Sinh Tử cá nhân, tạo nghiệt thì sẽ bị quả báo. Nên cô cần gì phải so đo với người nhất định sẽ vào Bạt Thiệt Địa Ngục cơ chứ?


*Bạt Thiệt Địa Ngục là tầng đầu tiên của 18 tầng địa ngục, là nơi dành cho những kẻ khi còn sống hay làm tổn thương người khác bẳng lời nói. Tại đây, tội nhân sẽ bị tiểu quỷ banh mồm rồi dùng kềm thép rút lưỡi ra từ từ trong đau đớn khôn cùng. Sau đó, tội nhân sẽ bị chuyển vào Tiễn Đao Địa Ngục, Thiết Thụ Địa Ngục. [Đọc xong nghĩ tầm 50 tuổi mình nên đi tu trả nghiệt quá ToT]


“Con nhóc mất dạy, chẳng lẽ tao còn không dạy được mày!” Mợ cô nâng tay muốn nhéo tai Trình Tiểu Hoa. Lúc Trình Tiểu Hoa còn nhỏ, cũng bị bà ta đánh nhiều lần, nhéo tai cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà giờ bà ta còn chưa chạm vào Trình Tiểu Hoa thì đã bị một bàn tay nắm lại, vặn ngược ra sau, đau đến mức bà ta la oai oái. Đối với Cảnh Thù, bóp chết một người phàm cũng chỉ giống như giết một con kiến: “Trai bao? Ngươi mắng ta sao?”


Sơn Miêu cũng lại gần, khịt mũi ngửi: “Mùi vị của người này thật thối, nhưng vẫn có thể có chịu đựng. Chị Tiểu Hoa, em ăn bà ta được không?”


“…”


Không để ý tới mợ cô còn đang mắng chửi khó nghe, cô kéo Cảnh Thù, Sơn Miêu và Tôn Danh Dương rời khỏi.


Tay mợ cô bị vặn suýt chút nữa thì gãy, vừa tức vừa đau nhưng lại không thể làm gì Trình Tiểu Hoa, quay đầu trút giận lên hai đứa con đứng cạnh: “Mẹ mày bị bắt nạt mà cũng không biết đến giúp, sinh chúng mày ra để làm gì không biết!” con gái bà ta chỉ lớn hơn Trình Tiểu Hoa có một tháng, lúc này vẫn bần thần nhìn theo hướng Trình Tiểu Hoa rời đi, thì thầm: “Người đàn ông kia thật đẹp trai! Tiểu Hoa sao lại có thể quen người đẹp trai như vậy cơ chứ?” Con trai vừa đủ mười lăm tuổi của bà ta thì nói: “Tiểu Hoa thật nhiều tiền, con vừa mới thấy trong ví nó đầy tờ một trăm tệ, một xấp dày lắm!” Mợ: “…”


Ở Thanh Thủy thôn, Trình gia có một căn nhà cũ có ba gian nhà, một mặt quay ra đường, mặt sau là sân. Mấy năm nay, người trong thôn đều ra ngoài làm việc, các hộ gia đình trong thôn cũng đã xây dựng nhà tầng. Ba gian nhà càng thêm không bắt mắt.


Phòng ở đã cũ, nhưng đất lại rất có giá. Sau khi cha mẹ Trình Tiểu Hoa qua đời, mợ nhìn trúng ba gian phòng này, nên mới tận tâm tận lực tranh giành quyền nuôi nấng cô. Cậu của Trình Tiểu Hoa là người chất phác, nhưng bà ngoại cô lại là người vừa khôn khéo vừa hiện hậu. Bà thương Trình Tiểu Hoa không cha không mẹ, cố gắng cưng chiều cô hơn, mấy gian phòng kia cũng thay cô quản lý không để mợ sang tay thành công. Sau khi bà ngoại tạ thế, Trình Tiểu Hoa học trung học đã biết đấu trí đấu dũng với mợ.


Đẩy ra cổng lớn, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, cánh cổng cũng tạch một tiếng rồi rơi xuống nền đất. Trình Tiểu Hoa cười ngượng: “Lâu rồi không có người ở, nên hơi cũ nát. Chờ dọn dẹp xong thì có thể ở lại.”


Cảnh Thù nhướn mày, nói: “Ngại gì, dù sao trừ cô ra, chúng ta cũng không phải người. Nhưng mùi trong này quá khó chịu, ta lên mái nhà ngồi một lát đây.” Dứt lời, dậm chân một cái, nhảy lên nóc nhà. Ngay sau đó là một tiếng “rầm” hòa với tiếng quát giận dữ của Cảnh Thù: “Cái nhà rách nát này, đến mái nhà mà cũng sụp được!”


Trình Tiểu Hoa: “..”


Cảnh Thù gọi Sơn Miêu và Tôn Danh Dương đi lên sửa mái nhà, Trình Tiểu Hoa ở dưới quét quét, dọn dọn, lau chỗ này, dọn chỗ kia. Sau một lúc thì cũng miễn cưỡng có thể ở được.


Tôn Danh Dương là Quỷ sai, chỉ cần có chỗ sạch sẽ nuôi linh hồn là được. Cảnh Thù vẫn ở trời mái nhà, không biết là sửa chữa gì hay là ngồi chơi điện tử. Còn Sơn Miêu, lúc ở tiệm hoành thánh thì cứ đêm đến là biến thành mèo, cho cậu một cái ổ nhỏ là được rồi. Sau khi sắp xếp xong đã là mười hai giờ đêm. Trình Tiểu Hoa mệt lả đi, đầu vừa đặt xuống gối là ngủ ngay lập tức.


Trong lúc ngủ mơ màng, bỗng nhiên cảm giác được có một cơn gió lạnh ập đến, cô lạnh đến mức răng va lập cập. Có lẽ Minh Âm Linh cũng bị gió thổi, nên rung lên mấy tiếng leng keng.


Trình Tiểu Hoa giật mình một cái, tỉnh ngủ, sau đó chỉ nghe một tiếng: “Meo”. Sơn Miêu đang ở hình mèo phá cửa sổ mà vồ lấy một cái bóng đen, há mồm muốn ăn. Trình Tiểu Hoa vội kêu: “Sơn Miêu, ngậm miệng, không được ăn bậy!”


Sơn Miêu sửng sốt, móng vuốt không giữ chặt, bóng đen kia lẩn mất. Sơn Miêu muốn đuổi theo nhưng lại bị Trình Tiểu Hoa túm cái đuôi lại, dạy dỗ: “Chị chưa cho em ăn no à? Sao cứ thấy cái gì cũng muốn ăn vậy?”


Sơn Miêu rùng mình, biến thành dáng vẻ thiếu niên mười lăm tuổi, ủy khuất nói: “Chị Tiểu Hoa, đó là ác ma, em sợ nó hại chị nên mới bắt nó lại, nhất thời không nhịn được mới há miệng thôi.” Tên nhóc này, trước kia đã quen ăn hồn, tuy rằng hiện tại Trình Tiểu Hoa giám sát nó nên không thể ăn nhưng vẫn còn hơi nghiện, giờ kiềm chế cũng hơi khó khăn.


“Em xem đây là nhà của ai? Nếu thật sự có ma thì đó nhất định là cha mẹ chị quay về thăm chị. Nếu em muốn ăn bọn họ, chị liều mạng với em!” Trình Tiểu Hoa nói xong, nói: “Cha, mẹ, hai người trở về thăm Tiểu Hoa sao ạ? Đừng sợ, đây là bạn của con, sẽ không làm hai người bị thương, hai người mau xuất hiện đi ạ.”


Sơn Miêu tự thấy mình đuối lý, lui về góc tường ngồi xổm xuống, đôi mắt to trong veo vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh. Cảnh Thù cười xòa nói: “Linh hồn ba mẹ cô sao lại biến thành ác ma đến hại cô? Cô rốt cuộc đã làm gì mới khiến họ oán hận như thế!”


Trình Tiểu Hoa ngẩn người: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ đó không phải là cha mẹ tôi à?”


“Cha mẹ cô sớm đã đầu thai chuyển thế, cô có gọi rát họng họ cũng không về.” Cảnh Thù xô hai người ra, bước vào, thuận tay biến ra lửa chiếu sáng xung quanh – nhà đã lâu không có người ở nên không có điện.


Nói vậy thì lúc nãy là cô hồn dã quỷ vào nhầm hay vẫn là ác ma?


Chẳng qua nhắc tới cha mẹ, Trình Tiểu Hoa cũng không để ý chuyện khác nữa, cố hỏi Cảnh Thù: “Điện hạ, ngài tính xem cha mẹ tôi đầu thai thành gì rồi. Cha mẹ tôi đều là người tốt, nhất định có thể lại đầu thai làm người nhỉ?”


--- 


Tác giả có lời muốn nói: Đọc được trong cmt, có rất nhiều người không thích tính tình Cảnh Thù. Cảnh Thù muốn nhờ tôi nói giúp mấy câu, coi như vãn hồi hình tượng.


Nên tôi nói mấy câu thôi nhé: “Người ta đã làm lưu manh suốt 8000 năm, mấy người còn trông mong hắn tốt tính hả? Mong hắn thay đổi bớt lưu manh? Thôi, đừng đùa nữa mà. Không vui đâu!!!


Cảnh Thù: “Tác giả, cô ra đây, chúng ta cùng nhau đàm đạo “nhân sinh”!!!