Chương 25: Ba kẻ dở hơi trong tiệm hoành thánh


Kể ra thì cũng có một thời gian Trình Tiểu Hoa không gặp Tôn Danh Dương rồi. Từ sau lần gã dùng tranh đổi hoành thánh thì không đến tiệm nữa. Lúc đó chỉ nghe gã nói đã dùng tiền đầu tư một vụ làm ăn lớn nhưng không biết tại sao bây giờ cảnh sát lại muốn bắt gã. 


Lý Khải còng tay gã lại rồi mới nói: “Mấy hôm trước chúng tôi tập kích một ổ bán hàng đa cấp, hắn chính là thành viên nòng cốt trong tổ chức bán hàng đa cấp, lúc đó hắn thừa dịp hỗn loạn mà chạy mất. Không ngờ giờ vẫn rơi vào tay tôi.”


Bán hàng đa cấp? Lại còn là thành viên nòng cốt?


“Cảnh sát Lý, chắc có nhầm lẫn gì rồi.”


Lý Khải nói: “Không nhầm đâu, cách ăn mặc của hắn rất đặc biệt, gặp một lần cũng không quên được. Hơn nữa, chúng tôi đã kiểm tra khẩu cung của các thành viên khác, họ đều nói hắn ta là thành viên nòng cốt, cần phải đi với tôi về quy án.” 


Tôn Danh Dương kêu lên: “Nòng cốt cái gì chứ? Tôi cũng là người bị hại mà! Bọn họ lừa tôi nói đầu tư càng nhiều thì thu lợi về cũng càng nhiều. Thế nên tôi mới đem hết tiền của đầu tư vào. Tiểu Hoa, cô biết mà, tiền lương của tôi không dùng được, ta phải ở công trường khuân vác gạch nửa tháng trời mới có chút tiền này… Thế mà những tên chết tiệt kia còn đem tội danh đẩy lên đầu tôi. So với thát tử còn đáng giận hơn trăm lần!!!”


Trình Tiểu Hoa hạn lời. Chỉ số IQ như vậy mà cũng có thể làm cho Địa phủ Tư à?


Lý Khải nói: “Là người bị hại thì càng phải về cục, phối hợp điều tra vụ án.”


Cuối cùng, Tôn Danh Dương vẫn bị Lý Khải về cục, chỉ là gã còn kéo Tiểu Hoa đi theo, nói là đồng nghiệp với nhau thì không thể thấy chết không cứu.


Lúc đó Lý Khải hoài nghi nhìn Trình Tiểu Hoa, nói: “Không bằng cô cũng đi cùng xem sao?” Không biết có phải đang nghi ngờ cô cũng tham gia bán hàng đa cấp không nữa.


Trình Tiểu Hoa bất đắc dĩ đi theo, trước khi đi còn không quên dặn dò Sơn Miêu trông coi cửa tiệm.


Sau khi điều tra đã chứng minh Tôn Danh Dương đúng là một trong số những người bị hại. Nhưng vì gã cũng có lôi kéo vài người nên vẫn bị phạt tiền rồi mới được thả. Trình Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Tôn Danh Dương đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô. “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi với anh cũng không thân thiết mà!”


“Tiểu Hoa, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, cô không thể thấy chết mà không cứu!” Tôn Danh Dương nói xong còn chảy vài giọt nước mắt cá sấu.


Trình Tiểu Hoa chưa kịp từ chối đã thấy Tôn Danh Dương lau nước mắt, thì thầm: “Vậy cứ để bọn họ bắt tôi lại, dù sao nhà giam cũng không giữ được tôi.” Ngụ ý là hắn sẽ vượt ngục. Vượt ngục không quan trọng, nhưng cảnh sát biết gã có quen biết với Trình Tiểu Hoa, chắc sẽ nghĩ…


Trình Tiểu Hoa cắn răng, nuốt nước mắt vào trong nói: “Tôi nộp, tôi nộp…” Rõ ràng người làm sai không phải là cô mà!


Tôn Danh Dương coi như còn có chút lương tâm, vừa ra khỏi cục, đã vái Trình Tiểu Hoa một cái: “Đại ân đại đức của cô, tôi ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu có gì cần giúp, cho dù vượt lửa qua sông tôi cũng sẽ không chối từ!”


Trình Tiểu Hoa nói: “Khỏi cần sau này, giờ trả luôn đi!”


Tôn Danh Dương: “?”


“Dù sao tiệm hoành thánh Tiểu Hoa của tôi cũng đang thiếu người làm, anh đến làm trả nợ đi.”


Đưa Tôn Danh Dương về đến tiệm, đã chín giờ kém.


Cảnh Thù thấy cô trở lại thì nói: “Trình Tiểu Hoa, ta đã nghĩ ra việc ta có thể làm rồi.”


“Việc gì?”


Cảnh Thù chỉ chỉ quầy thu ngân: “Sau này ta phụ trách giúp cô thu tiền, cô trả lương cho ta. Ta đã xem thử mức tiền lương ở Vọng Giang, trên dưới bốn nghìn tệ. Ừ, là nhân dân tệ ấy.” Đúng là Diêm La có khác, lời nói hết sức đúng lý hợp tình.


Trình Tiểu Hoa cười: “Chuyện thu tiền, tôi có thể tự mình làm cũng được. Điện hạ ngài thân phận cao quý, loại công việc thấp kém này thật sự không xứng với ngài. Chi bằng, ngài ra khỏi cửa, rẽ trái, bên đó có mấy cửa tiệm đó, ngài hỏi xem họ có tuyển nhân viên hay không.” Đùa à, bán hoành thánh cũng không lãi được nhiều lắm, còn muốn cô tuyển nhân viên, trả lương?


Nhưng mà, có đã xem nhẹ độ mặt dày của Cảnh Thù. Chỉ thấy hắn đi đến sau quầy thu ngân, ngồi xuống, nói: “Đi đi lại lại rất mệt, cứ ở đây đi. Dù sao tôi cũng quen ngồi đây rồi.” Là nhìn trúng ổ điện nơi này chứ gì, rất tiện cho việc cắm sạc di động.


Trình Tiểu Hoa nhẫn nhịn khuyên nhủ: “Điện hạ, lẽ ra ngài mới là chủ tiệm, sao lại phải đi làm nhân viên làm cái gì chứ? Hơn nữa, phát lương thì cũng nên là ngài phát cho tôi chứ. Chưa kể, một người trần mắt thịt như tôi lấy tài đức gì mà có thể tuyển ngài làm công chứ, nếu truyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến uy danh của ngài mất thôi.”


Cảnh Thù vắt đôi chân dài lên bàn, nói: “Dù sao Quỷ sai ở đây cũng không biết thân phận của ta. Cho dù biết, ai dám mở miệng đặt điều, bản quân bóp nát hồn phách hắn!”


“Sao ngài lại như vậy chứ?”


“Vốn dĩ cửa tiệm này là của Địa phủ Tư. Ban ngày ngươi chiếm cửa tiệm này mở bán thu lời, là ai dung túng cho ngươi? Là ai che chở  cho ngươi?”


Uy hiếp! Trắng trợn uy hiếp!


Nhưng Trình Tiểu Hoa lại không thể phản bác lại được. Ai bảo cô quả thật có chiếm của cô dùng cho mục đích tư cơ chứ?


“Haizzz, vậy ngài cứ làm thu ngân đi. Nhưng điện hạ, tiền lương một tháng bốn nghìn tệ, tôi thật sự không trả nổi đâu. Nhiều nhất là một nghìn tệ. Dù sao bình thường anh cũng không cần tiêu cái gì cả, từng đó tiền để nạp game cũng đủ rồi. Nếu anh lột hết tiền của tôi rồi thì tôi còn buôn bán làm gì? Cứ đi ngủ cho rồi.”


Cảnh Thù ngẫm nghĩ, giống như có chút động lòng, nói: “Bản quân có thân phận như vậy, một tháng trả một nghìn tệ có chút ít.”


“Nếu chê ít thì ngài giúp tôi nghĩ cách làm cho buôn bán tốt hơn đi. Chỉ cần kiếm được tiền, tôi sẽ trả lương cho mấy người bằng nhân dân tệ hết!”


Cuối cùng, Cảnh Thù vẫn gật đầu, không tình nguyện đồng ý. 


Trình Tiểu Hoa thầm thở phào trong lòng, cảm thấy công phu miệng lưỡi của mình ngày càng lợi hại. 


Tôn Danh Dương lặng lẽ hỏi Sơn Miêu đang đứng cạnh: “Kia là ai?”


Sơn Miêu nhà nhạt nói: “Chị Tiểu Hoa gọi anh ta là chủ tiệm, có lẽ là tên của hắn. Mà cái tên này thật lạ quá.”


Tôn Danh Dương tự nhận mình có chút học vấn, ra vẻ đạo mạo nói: “Đấy là cậu không biết đấy thôi. Với dân chúng thì củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm đều có thể dùng làm họ. Họ như vậy cũng không có gì kì lạ cả.”


“Thì ra là vậy.” Sơn Miêu bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng sao cùng là Quỷ sai mà linh khí trên người anh yếu hơn anh ta nhiều thế?”


“Ngươi nói tên kia cũng là quỷ sai? Tất cả các Quỷ sai ta đều biết, sao lại không nhận ra hắn nhỉ?”


Sơn Miêu nói: “Không biết. Chị Tiểu Hoa nói hắn cũng làm ở Địa phủ Tư, là cái gì mà Diêm La ấy. Diêm La là cái chức vụ gì trong Quỷ sai thế?”


“Diêm La chính là…” Tôn Danh Dương trợn trừng hai mắt nhìn Cảnh Thù.


Thành viên trong tiệm hoành thánh giờ là bốn người. Trong đó Tôn Danh Dương làm hai công việc, ban ngày đến làm việc, ban đêm đi làm Quỷ sai. Bởi vì người làm nhiều hơn, Trình Tiểu Hoa đã thêm vào thực đơn mấy món ăn, trong đó có cơm. Nếu ăn chán mì, phở thì có thể ăn cơm.


Ở phương diện phân công công việc, khả năng nấu nướng của Trình Tiểu Hoa tốt nhất nên làm đầu bếp. Tính tình Sơn Miêu chân chất, làm nhân viên phục vụ là hợp nhất. Chạy bàn, dọn dẹp, hay làm những việc vặt khác cũng rất tốt. Quan trọng nhất là cậu ta không biết mệt, một người làm phần việc hai người cũng không sao. Còn Tôn Danh Dương, để hắn làm nhân viên giao hàng đi. Linh lực của hắn trong đám Quỷ sai cũng không tính là cao nhưng dịch chuyển tức thì cũng không phải chuyển khó khăn. Bởi vậy, có thể đi giao hàng đến khu công sở cách mười dặm nơi tập trung nhiều người làm công ăn lương. Từ đó có thể tăng lợi nhuận. Đương nhiên, mỗi lần ra ngoài giao hàng, Trình Tiểu Hoa đều phải dặn đi dặn lại hắn là lúc hiện thân phải quan sát cẩn thận, không được để người thường nhìn thấy. Cảnh Thù là người nhàn rỗi nhất. Hiện giờ Nhân gian đều thanh toán bằng quét mã, khách hàng tự mình quét mã trả tiền, rủi ro, nhầm lẫn đều rất thấp. Tuy nhiên, thu ngân vào ban đêm không tiện lợi như ban ngày, Bởi vì việc thanh toán qua điện thoại chưa phổ biến trong đám viên chức Địa phủ Tư – nguyên nhân chủ yếu là do hệ thống tài chính không giống nhau nên không thể dùng hệ thống như Nhân gian được. Mà app Địa phủ Tư cũng chỉ mới được ra mắt mấy năm gần đây thôi, lỗi cũng còn nhiều. Chắc là trong thời gian ngắn cũng không thể tạo ra hệ thống thanh toán được. Bởi vậy, lượng công việc của Cảnh Thù tăng lên. Ban ngày thì có thể vừa làm vừa chơi điện tử, buổi tối thì đến chạm tay vào điện thoại còn không được. Thế nên Diêm La điện hạ rất tức giận. Cả buổi mặt mũi đều hằm hằm, thái độ phục vụ vô cùng kém. Có một số Quỷ sai thấy khó chịu, phản ánh lại với Trình Tiểu Hoa.


Trình Tiểu Hoa cười cười: “Anh ta là chủ tiệm, tôi chỉ là nhân viên thôi, không quản được anh ta. Nếu không mọi người cứ nghĩ là anh ta đang thất tình, tâm tình không tốt. Thông cảm cho anh ta một chút vậy.”


Trừ chuyện này ra, còn có một chút chuyện vặt vãnh khác. Ví dụ như sức ăn của Sơn Miêu quá lớn, một bữa có thể ăn mười chén hoành thánh mà vẫn chưa no thật. Nếu không phải là không mất tiền lương, nhân viên như vậy thật sự có thể ăn đến mức Trình Tiểu Hoa phá sản luôn – dù cô cũng không có tài sẩn gì. Lại ví dụ như Tôn Danh Dương sau khi biết được thân phận của Cảnh Thù thì cứ rảnh là lại chạy đến lấy lòng hắn. Cảnh Thù bị gã làm phiền, đã ném bay gã mấy lần. Kết quả là gã đứng lên phủi đi bụi bám trên quần áo lại tiếp tục chạy đến nịnh nọt, còn thề thốt đảm bảo rằng sau khi trả hết số tiền nợ Trình Tiểu Hoa thì vẫn đến đây làm việc, tiền lương đều cho Cảnh Thù hưởng. Lúc này Cảnh Thù mới cho gã sắc mặt tốt hơn chút.


Tôn Danh Dương này, đôi lúc đầu óc hơi chậm chạp nhưng không ngu. Tự mình vất vả làm việc suốt ba trăm năm mới lên được đến cấp T2, nay ở trước mặt có một cái “ô dù” to như vậy, không ôm sao được? Hơn nữa, gã giữ bí mật rất tốt, thậm chí nhiều lần nhắc nhở Sơn Miêu không được tiết lộ thân phận thật của Cảnh Thù trước mặt các Quỷ sai khác. Mục đích rất đơn giản, gã không muốn Quỷ sai khác đến tranh giành cái “ô” này. 


Trong tiệm này, vào lúc vắng khách thì người thường, quỷ và yêu ngồi cùng một bàn, gói hoành thánh, còn có một vị đại thần ngồi gần đó chơi điện tử. Trình Tiểu Hoa mất không ít công sức mới dạy được Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cách gói hoành thánh. Chủ yếu là gói hoành thánh nhân cô làm thôi. Còn nhân thịt heo, chỉ cần báo trước với Lý Đại Khoan thì muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Giá thành rất rẻ lại còn có thể trả bằng Minh tệ. Lúc gói gần xong hoành thánh thì có người đến. Trình Tiểu Hoa ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Triệu Mỹ Mỹ đã lâu không gặp.


Sau chuyện Bạch Triều Lộ, Trình Tiểu Hoa cũng có gọi cho Triệu Mỹ Mỹ mấy lần. Biết được sau khi bọn họ trở về thì đều bị ốm một trận. Chẳng qua là những người khác chỉ sốt hai ngày thì khỏi, còn Hứa Phong thì thảm hơn, sốt cao ba ngày, sau đó chuyển nặng thành viêm phổi, ở trong bệnh viện mấy ngày mới khỏi. Đây cũng là do thân thể người phàm của bọn họ không chịu nổi sự tiếp xúc với oán khí của ma quỷ. Chỉ bị ốm một trận đã rất tốt rồi. Tuy rằng Trình Tiểu Hoa cũng có tiếp xúc với oán khí, nhưng cô có Minh Âm Linh bảo vệ, sau đó còn được hệ thống thưởng linh lực nên không bị ảnh hưởng.


Gặp lại Triệu Mỹ Mỹ, Trình Tiểu Hoa có chút bất ngờ. Tuy rằng vẫn trang điểm, ăn mặc thời thượng nhưng cô ấy gầy đi nhiều. Trình Tiểu Hoa để Sơn Miêu và Tôn Danh Dương mang hoành thánh cất đi, kéo Triệu Mỹ Mỹ ngồi xuống: “Sao bỗng dưng cậu lại đến chỗ mình thế?”


Triệu Mỹ Mỹ cười: “Muốn cậu đến chỗ mình nhưng lần nào cậu cũng nói cậu bận nên mình tự đến vậy. Đúng rồi, cậu có gọi điện cho cậu mợ của cậu lần nào chưa?”


Trình Tiểu Hoa lắc đầu, cười tự giễu: “Gọi làm gì? Gọi cho họ bảo bọn họ mau tìm được mình rồi đem mình đi bán à?”


Từ lúc đến Vọng Giang, Trình Tiểu Hoa đã đổi số điện thoại. Ngoại trừ Triệu Mỹ Mỹ cô coi là bạn bè, những người khác cô đều cắt đứt liên lạc.


Triệu Mỹ Mỹ nói: “Chuyện của cậu tớ cũng có nghe kể, không tính mợ cậu nhưng cậu của cậu sao lại có thể đối xử với cháu ruột như vậy, nhẫn tâm đẩy cậu vào chỗ nước sôi lửa bỏng chứ? Tên họ Phương kia đã sắp bốn mươi tuổi, con trai đã học cấp ba rồi, không phải ỷ vào vợ hắn chết, để lại mấy chục vạn tiền bảo hiểm nên mới muốn trâu già gặm cỏ non sao. Mình khinh!”


Trình Tiểu Hoa xua xua tay: “Đều đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa.”


“Tớ cũng không muốn nhắc đến chuyện này. Nhưng hai ngày trước mợ cậu gọi cho tớ. Chắc nghĩ rằng tớ với cậu là bạn bè, nên tớ sẽ biết cậu đi đâu. Không biết lấy ở đâu ra số của tớ nữa.”


Trình Tiểu Hoa ngạc nhiên: “Bà ta gọi cho cậu để làm gì?”


“Nghe mợ cậu nói thì là phía sau thôn chuẩn bị làm đường quốc lộ, vừa vặn đi qua nơi đặt mộ bố mẹ cậu, họ muốn gọi cậu về chuyển mộ cho bố mẹ” Triệu Mỹ Mỹ dừng một chút, cảm thấy có chút khó mở miệng: “Bà ta còn nói, nếu cậu không quay về, sẽ mặc kệ, để mộ bố mẹ cậu thành mộ hoang, mặc kệ người ta san bằng.”


Trình Tiểu Hoa giận đến mức cả người phát run, Tuy rằng cha mẹ cô mất đã lâu nhưng lúc họ còn sống đã đối xử với cậu mợ rất tốt. Năm cậu kết hôn, nhà mợ rất ghê gớm, tiền thách cưới không được thiếu một đồng. Là cha của Tiểu Hoa lấy tiền tích cóp ra cho cậu bổ sung vào. Lúc đó, cậu mợ cũng rất thân thiết với gia đình họ. Nhưng sau khi cha mẹ chết, mợ ngay lập tức thay đổi thái độ. Tuy rằng còn kiêng dè bà ngoại, không dám đuổi cô đi. Sau đó bà ngoại cũng qua đời, lúc đó cô học trung học, phải ở nội trú, ngày nghỉ phải đi làm thêm kiến tiền trang trải sinh hoạt, cũng chậm rãi sống qua ngày. Cho dù không nể mặt cô, thì cũng phải xem lại bố mẹ cô lúc còn sống đã đối xử với họ tốt như nào, sao có thể nói những lời tuyệt tình như vậy cơ chứ.