Sau khi lệ quỷ Phượng Nhi và Đỗ Tiểu Nhã bị bắt trở về âm phủ, sự việc ở thôn Nghênh Hoa cũng hoàn toàn kết thúc.

Hôm nay, Trình Tiểu Hoa đang thu dọn hành lý ở khách sạn, chuẩn bị trả phòng trở về. Bà chủ khách sạn dẫn trưởng thôn đến.

Trưởng thôn bắt chuyện vài câu, sau đó vòng vo hỏi về chuyện đêm đó Tôn Danh Dương kết hôn với Sơn Miêu. Đương nhiên ông ta không biết Tôn Danh Dương với Sơn Miêu kết hôn giả, càng không biết đó là hai người đàn ông giả trang.

Chuyện mà ông ta quan tâm nhất là vào hôm đó kết hôn có xảy ra chuyện tà môn gì hay không.

Trình Tiểu Hoa cười cười nói: "Không có chuyện gì cả."

Trưởng thôn và bà chủ liếc nhau một cái, đều thấy được sự vui mừng trong mắt đối phương. Bọn họ không xảy ra chuyện gì, vậy có phải là lời nguyền của thôn Nghênh Hoa đã được giải rồi đúng không? Sau này người trong thôn không cần phải sầu lo vì chuyện kết hôn nữa hay không? Không chỉ như thế, thôn Nghênh Hoa bọn họ còn có thể kinh doanh dịch vụ tiệc cưới, nâng lợi ích và hiệu quả kinh tế của thôn lên một tầm cao mới!

Có lẽ Trình Tiểu Hoa cũng đoán được ý tưởng trong lòng bọn họ, nhưng cô chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, hoa bỉ ngạn vẫn nở đầy núi như cũ, vẫn yêu kiều diễm lệ, vẫn xinh đẹp như thế.

Nhưng mà, Trình Tiểu Hoa biết, hoa nở xong một đợt này, sẽ không còn nở rộ trên diện tích lớn như vậy nữa. Hoa yêu đã rời khỏi đây, mất đi yêu khí của Hoa yêu, dĩ nhiên biển hoa cũng không thể tiếp tục tồn tại. Thôn Nghênh Hoa sẽ nhanh chóng trở về như trước kia, chắc chắn không thể làm kinh doanh du lịch được nữa.

Sau khi rời khỏi thôn Nghênh Hoa, Trình Tiểu Hoa cùng với Tôn Danh Dương, Sơn Miêu về tiệm.

Lần này, bọn họ không độn thổ nữa mà ngồi trên một chiếc xe xuất phát từ huyện, chạy thẳng đến bến xe lớn của thành phố Vọng Giang.

Sau đêm đó, tuy rằng Trình Tiểu Hoa đã cố gắng nghỉ ngơi hai ngày nhưng cơ thể vẫn vô cùng hư nhược, thật sự không muốn lại phải độn thổ. Dù sao thời gian cũng không gấp, chậm mất nửa ngày cũng không cần lo lắng.

Dĩ nhiên nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành trọn vẹn. Có điều, khen thưởng của nhiệm vụ lại chưa tới.

Trong lòng Trình Tiểu Hoa không tránh khỏi nghĩ thầm: chắc hệ thống Địa Phủ Tư không keo kiệt đến nỗi ngay cả khen thưởng cũng không muốn cho luôn chứ? Vậy nhiệm vụ thập tử nhất sinh lần này là làm không công rồi sao?

Ngoài chuyện khen thưởng ra, còn có một việc làm cho Trình Tiểu Hoa không hiểu, sao đột nhiên Hoa yêu bỉ ngạn kia lại rời đi, trước khi đi lại còn tỏ vẻ có thiện chí đối với cô?

Còn có máu của mình, nếu như cô không nhớ nhầm, đêm hôm đó, lúc cô suýt chút nữa bị bóp ch3t, tay con quỷ kia chỉ vì đụng phải máu của mình đã buông tay ngay lập tức. Giống như máu của cô có hiệu quả khắc quỷ còn tốt hơn cả Minh Âm Linh.

Minh Âm Linh chỉ có thể khắc âm quỷ, mà đối với yêu lại không có tác dụng mấy. Đây cũng là lí do khi đánh nhau với Phượng Nhi có Hoa yêu trên người, nàng ta lại không hề sợ hãi Minh Âm Linh.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến hơn một năm trước, chuyện cô gặp được Bạch Triều Lộ ở Tịch Giang.

Lần đó, Bạch Triều Lộ tạo ra một cơn lốc xoáy to lớn giữa sông, khi thuyền sắp bị nước xoáy kéo xuống đáy sông, Trình Tiểu Hoa vô ý ngã nhào một cái, bàn tay bị trầy xước, chảy một ít máu. Máu lại chảy theo ván thuyền vào trong nước, ngay sau đó dòng nước xoáy kia giống như mất đi khống chế, từ từ trở lại bình thường.

Lúc đó Trình Tiểu Hoa còn tưởng rằng Bạch Triều Lộ thu tay, bây giờ nghĩ lại, dường như có liên quan đến máu của cô. Chẳng lẽ máu của cô rất đặc biệt?

Hơn nữa hình như mỗi lần cô chảy máu, sẽ cảm thất cực kỳ suy yếu. Lần đó chỉ là bàn tay trầy một ít da, cô cũng phải nghỉ ngơi cả một ngày mới trở lại bình thường.

Lúc đó còn tưởng rằng là bị sát khí của quỷ ảnh hưởng nên suy yếu. Ngược lại với lúc làm những nhiệm vụ khác, dù nửa đêm mới xong thì ngày hôm sau, tinh thần đã phấn chấn trở lại, tiếp tục bán vằn thắn.

Mà hiện giờ, cô lại bị thương, lại chảy máu, còn nhiều hơn so với lần trước, thân thể suy yếu càng rõ ràng hơn. Vậy có phải có nghĩa là máu của cô tuy đặc biệt, nhưng lại không thể tùy tiện chảy? Nếu không sẽ khiến cho thân thể không khỏe? Nhưng mà có bí mật gì ẩn giấu đằng sau chuyện này đây?

Trình Tiểu Hoa càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng không rõ tại sao.

Cô quay đầu nhìn về phía Tôn Danh Dương đang ngồi ngủ gật bên cạnh, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng: Tôn Danh Dương cũng là quỷ, nhỏ hai giọt máu lên người gã, gã sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Vì thế, Trình Tiểu Hoa cắn chặt răng, lặng lẽ bấm rách ngón tay mình, cẩn thận nặn ra một giọt máu. Vì phòng ngừa sẽ gây tổn thương cho Tôn Danh Dương, cô lại đem giọt máu kia hòa vào một chai nước khoáng. Nước trong chai cũng không vì có thêm một giọt máu mà đổi màu, vẫn trong suốt không màu như trước.

Trình Tiểu Hoa đổ một ít nước ra nắp chai, sau đó nhỏ lên tay Tôn Danh Dương.

Tôn Danh Dương tiếp xúc đến giọt nước, nhảy dựng lên: "Ôi đau quá! Ai đâm tôi? Ai đâm tôi?!"

Lấy Lão Tôn làm thí nghiệm, Trình Tiểu Hoa có hơi chột dạ, theo bản năng nhét bình nước vào trong túi.

Tôn Danh Dương cúi đầu nhìn tay của mình, trừ hơi đỏ một chút, hơi đau một chút ra, cũng không có gì khác. Nên cho là bị con côn trùng gì cắn, không thèm để ý nữa. Quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy Trình Tiểu Hoa đang nhét một chai nước chưa uống vào trong túi, nên ngay lập tức giật lấy: "Đúng lúc đang khát nước, cái này chưa có ai uống phải không?"

"Không được uống!" Nhưng mà, không kịp ngăn cản rồi, Tôn Danh Dương cầm chai nước khoáng, tu ừng ực một hơi hết nửa chai, nếu không phải Trình Tiểu Hoa sợ gã xảy ra chuyện không may giật lại chai nước, có lẽ gã đã uống hết cả chai luôn.

Bị giật mất nước, Tôn Danh Dương có chút không vui: "Tiểu Hoa, sao cô keo kiệt thế? Có chai nước mà cũng tiếc!"

Nói tới đây, cuối cùng gã cũng cảm giác có gì đó không đúng. Rõ ràng là uống nước để giải khát, nhưng mà lại có cảm giác nóng cháy từ cổ họng xuống tới trong bụng. Gã vừa mở miệng ra đã ợ lên một đám khói trắng. Khi nói chuyện, âm thanh lại càng khàn khàn hơn nữa: "Sao, sao lại thế này?"

Hành khách phía trước cũng nhìn thấy khói trắng, không hài lòng nhắc nhở: "Trên xe không được hút thuốc, có ý thức một chút được không?"

Tôn Danh Dương cũng không rảnh đáp lại, chỉ lo vuốt cổ họng chính mình.

Trình Tiểu Hoa nhanh chóng đưa cho gã chai nước sạch: "Anh uống chai nước này pha loãng ra xem có đỡ hơn chút nào không. Đã nói đừng uống, anh lại cứ muốn uống cơ. Trong nước kia có pha một giọt máu của tôi."

Tôn Danh Dương uống hết nguyên chai nước kia, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Gã thở phào một tiếng, hỏi: "Tiểu Hoa, cô muốn làm gì? Máu của cô có uy lực lớn đến như vậy?"

Trình Tiểu Hoa nói ra nghi ngờ của mình. Tôn Danh Dương vừa nghe xong còn tức giận hơn: "Tiểu Hoa, cô quá đáng quá, lại lấy tôi ra làm vật thí nghiệm!"

Trình Tiểu Hoa cười xin lỗi: "Tôi thấy Phượng Nhi dính nhiều máu của tôi như vậy, chỉ bị ăn mòn mất một tay. Tôi cũng chỉ nhỏ một giọt máu, lại còn dùng cả bình nước pha loãng, cứ nghĩ sẽ không gây ra tổn thương gì với anh cơ. Tôi cũng không ngờ tới anh lại uống linh tinh thế. Lão Tôn, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Tuyệt đối đừng hồn phi phách tán đấy, nếu không tôi sẽ áy náy ch*t mất."

"Cảm giác hiện tại... Ừm, cổ họng vẫn còn bỏng rát. Tiểu Hoa, máu của cô rất trâu bò, có sức sát thương quỷ, sau này tôi phải cách xa cô một chút." Tôn Danh Dương nói xong liền đánh thức Sơn Miêu đang ngủ ở đằng trước, đổi chỗ với cậu ấy, cách xa Trình Tiểu Hoa.

Khi về tới tiệm vằn thắn, đã là chạng vạng tối.

Thân thể Trình Tiểu Hoa vẫn còn hơi yếu, hơn nữa Sơn Miêu và Tôn Danh Dương bị thương ít nhiều, nên cô nói: "Hai ngày tới chúng ta không mở cửa, dưỡng thương cho tốt rồi tính sau. Lão Tôn anh mà ngại về Địa Phủ xa, lên tầng ngủ cùng với Sơn Miêu đi. Dù sao đồ đạc cũng đầy đủ hết."

Tôn Danh Dương ừ một tiếng đồng ý, đang chuẩn bị khóa cửa lại, tránh cho có khách vào, ai ngờ lại có khách đến.

Người tới rất trẻ, không đến ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ tây trang màu xám bạc, phối với áo sơ mi trắng tinh, thắt cà vạt chỉnh tề. Cho dù không biết hàng hiệu gì, nhưng mà nhìn chất liệu, hình dáng của trang phục kia cũng biết không phải đồ giá rẻ.

So với quần áo ngăn nắp, thứ càng làm cho người ta không thể xem thường là diện mạo của anh ta, rất bình thường. Không có một tí tẹo đẹp trai nào hết á:)) Nếu như nói ai có bề ngoài có thể so được với anh ta, chắc cũng chỉ có Cảnh Thù với Quảng Bình.

Không giống Cảnh Thù lạnh lùng, cũng không giống Quảng Bình ấm áp, khóe môi người kia tuy luôn hơi có ý cười, nhưng vẫn không mất đi uy nghiêm. Ngay cả Tôn Danh Dương trước nay không được nghiêm túc mấy, dưới đôi mắt cười của người kia, cũng không nhịn được muốn trở nên nghiêm túc.

Nghiêm túc thì nghiêm túc nhưng gã cũng không quên việc Trình Tiểu Hoa giao, nói: "Xin lỗi, hôm nay chúng tôi không mở cửa."

Người kia liếc Tôn Danh Dương một cái, nói: "Tôi không đến ăn vằn thắn, tôi đến tìm người. Tiểu Hoa có ở đây không?"

Chỉ một cái liếc mắt thoáng qua mà không hiểu sao Tôn Danh Dương lại có cảm giác như bị nhìn thấu hết tất cả.

Nhưng mà nghe đối phương nói đến tìm Tiểu Hoa, lại còn gọi thân mật như thế làm cho Lão Tôn trở nên cảnh giác hơn. Nhớ đến trước khi đi Cảnh Thù đã dặn dò, cần phải bảo vệ tốt Tiểu Hoa, không được để cho tên ất ơ nào nhòm ngó đến.

Nên Tôn Danh Dương chặn cửa càng chặt hơn, ngữ khí nghi ngờ hỏi: "Anh là ai? Có quan hệ gì với Tiểu Hoa? Tìm Tiểu Hoa nhà tôi làm gì?"

"Xin nhường đường." Người nọ vẫn nói chuyện khách khí, nhưng mà giọng nói có chút không vui. Trong phút chốc, Tôn Danh Dương đã cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên có sự thay đổi lớn, khiến cho gã phải dùng linh lực để chống đỡ toàn thân, tránh bị ảnh hưởng tâm thần.

Anh ta là ai? Là yêu hay là quỷ?

Tôn Danh Dương vừa mới thất thần một chút, người nọ đã không hề phí sức lướt qua gã, đi vào cửa hàng.

Trình Tiểu Hoa ở bên trong nghe được đối thoại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đi đến, nhân tiện nói: "Xin lỗi, hôm nay chúng tôi không mở cửa, hai ngày nữa ngài hãy quay lại nhé."

Người kia đứng trước mặt Trình Tiểu Hoa, cười nói: "Ta không phải tới để ăn cơm, ta tới đây tìm con, Tiểu Hoa."