Cậu nhóc lưu lại  không mấy ngạc nhiên khi thấy họ không có ý định ăn uống. Dường như việc những vị khách mệt mỏi vì đi lại và không ăn những bữa ăn do chủ nhà chuẩn bị là chuyện bình thường. Cậu nhóc nói với bảy người rằng họ có thể nghỉ ngơi ở đây sau khi ăn xong, còn bóng gió nói họ phải tự “phục vụ” tiếp rồi, Tạ phủ hiện đang có rất nhiều khách, vì vậy họ nên tạm chấp nhận vậy.

“Một phòng cho khách nam và một phòng cho khách nữ,” cậu nhóc nói:  “Trường kỷ và chăn đệm đã chuẩn bị xong cả. Đừng đi lang thang vào ban đêm! Chắc hẳn trên đường đến đây mọi người cũng được nghe kể rồi. Thành “Bành” chúng tôi dạo này không yên ổn, có nháo quỷ, nhiều thiếu nam thiếu nữ đi chơi đêm đều bị quỷ bắt. Đến nay vẫn là tình trạng “sống không thấy người chết không thấy xác, có người lớn tuổi hơn gặp phải lệ quỷ thế là bị dọa chết khiếp.”

Đường Nghiên Tâm chăm chú lắng nghe, đợi cậu nhóc nói xong bèn lôi kéo tay áo Lộ Tầm Nhất nói: “Chúng ta đi dạo xung quanh xem thử.”

Cậu nhóc: “Ngài không nghe thấy ta vừa mới nói gì sao?”

Đường Nghiên Tâm: “Đại đa số người không muốn gặp quỷ, nhưng có người lại mong muốn cả đời này của mình luôn được thấy quỷ mỗi ngày.”

Cậu nhóc: “……”

Trước khi rời đi, Đường Nghiên Tâm nhón mũi chân nhìn vào căn phòng bị khóa từ khung cửa sổ. Vừa nãy Tiêu Hữu Phàm nói trên giường có người, nhưng khi cô nhìn lại chỉ thấy chăn giường được trải ngay ngắn, hoàn toàn không có dấu hiệu có ai từng nằm ngủ trên đó.

Cậu nhóc: “Mau dừng lại!”

Đường Nghiên Tâm quay đầu lại nhìn nhóc ta.

Cậu nhóc kêu lên sợ hãi: “Căn phòng này không sạch sẽ.”

Người đàn ông đầu trọc lập tức nhân cơ hội hỏi: “Không sạch sẽ còn để cho chúng tôi ở à? Đây là đạo đãi khách của các người đó hả?”

Cậu nhóc vội vàng xin lỗi:  “Căn phòng này cũng không phải cho ngài ở, cửa phòng khóa chặt không cho ai vào… Căn phòng này vốn là của một nha hoàn hầu hạ nhị tiểu thư trong phủ chúng tôi. Nói cho ngài biết, nhị tiểu thư là người hiền lành. Nha hoàn này không biết nghĩ quẩn gì tự nhiên nhảy giết tự sát. Lão gia cảm thấy không may mắn nên khóa nó lại rồi.”

E rằng không chỉ có chuyện lão gia cảm thấy xui xẻo mà trong phòng này nhất định đã xảy ra chuyện kỳ ​​quái gì đó. Nếu không, cậu nhóc này sẽ chẳng hề căng thẳng như vậy, chỉ nhìn vào cửa sổ thôi cũng khiến nó sợ hãi đến mức này.

Xem ra phủ đệ này có bí mật.

Lưu Mậu đứng lên nói: “Tôi đi cùng mọi người nhé?.”

Đường Nghiên Tâm lập tức la lối khóc lóc: “Em không muốn, em không muốn, em không muốn có người khác đi chung đâu.”

Tiêu Hữu Phàm lộ ra vẻ mặt áy náy làm bộ làm tịch mà nói: “Thật xin lỗi! Đứa nhỏ nhà tôi tính tình kỳ cục, anh trai tôi lại bao che con bé nên tôi không thể làm gì được cả. Cũng thật kỳ lạ, không biết sao con bé lại không thích anh.”

Lưu Mạo lúng túng:”Không sao, không sao! Trẻ con có đủ loại suy nghĩ quái đản, người lớn không hiểu cũng là chuyện bình thường. Có lẽ là bởi vì ngoại hình của tôi không hợp với mắt nhìn của trẻ con…” Anh ta đành phải ngồi xuống lại.

Ba người Đường Nghiên Tâm rời khỏi căn phòng gỗ, đi sau vào Tạ phủ.

“Cậu đã dùng sức mạnh thiên phú cho anh ta à?”

“Đúng vậy, nhìn anh ta có vẻ rất quái lạ” Tiêu Hữu Phàm gật đầu: “Có lẽ ngày mai sẽ có kết quả phân tích.”

Đường Nghiên Tâm vốn muốn nói hãy tránh xa anh ta ra khi không có tôi bên cạnh, nhưng ngẫm lại cũng không có tác dụng lắm bởi nếu anh ta muốn theo dõi Tiêu Hữu Phàm thì trốn cũng vô dụng.

Trên đường đều gặp phải người hầu của Tạ phủ, mỗi người đều có vẻ mặt rất buồn. Trông không giống nhà có hỷ sự mà là tang sự! Càng đi sâu vào bên trong lại càng yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng có tiếng côn trùng đêm phát ra thì hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào.

“Này có phải là nội viện, nơi sinh hoạt của phụ nữ cổ đại không?”

Tiêu Hữu Phàm chà xát tay, hơi hưng phấn nói: “Mau nhìn tòa nhà nhỏ được thắp sáng bằng đèn lồ ng kìa, có người đang đứng ở cửa!.”

Có hai nha hoàn đang canh giữ ở cửa, bọn họ trèo tường đi vào. Đi đến căn phòng duy nhất sáng đèn liền nghe thấy giọng nói của thiếu nữ.

Một giọng nói: “Bá phụ để muội thay tỷ gả cho Vi công tử…lại để tỷ xuất giá với vị hôn phu Phan Tẫn sau vài ngày nữa. Lúc muội nghe bá phụ nói đã vô cùng sợ hãi.”

Một giọng khác lại nói: “Muội nên nghe lời phụ thân, ngài ấy sẽ không hại muội.”

Lộ Tầm Nhất đi tới dưới cửa sổ, lặng lẽ đẩy nó lên.

Có hai cô gái ngồi trên giường, một cô gái mặc áo xanh, xinh xắn, dịu dàng và đoan trang; cô gái còn lại mặc áo đỏ tươi, rực rỡ và quyến rũ.

Cô gái áo xanh nói: “Tỷ tỷ, có phải tỷ thấy Phan Tẫn mặt phấn môi đỏ, lại điển trai nhưng không bằng Vi công tử  mặt mũi như dạ xoa cho nên tỷ bằng lòng lấy hắn, ngược lại đẩy muội vào hố lửa phải không?.”

Cô gái áo đỏ nhướng mày nói: “Còn bởi vì trong nhà Phan Tẫn phú quý, mà nhà Vi công tử chỉ có bốn bức tường. Ai biểu muội kêu phụ thân một tiếng bá phụ, là nhị tiểu thư trong phủ thì hôn sự này phải làm theo lời phụ thân thôi. Chuyện mai mối cũng phải nghĩ đến ruột thịt, ai bảo tỷ là nữ nhi ruột của phụ thân cơ chứ. Nếu được quyền chọn, tất nhiên tỷ sẽ chọn người tốt nhất.”

Cô gái áo xanh: “Vậy muội phải làm sao bây giờ?”

Cô gái áo đỏ: “Tỷ đã xem thử rồi, nhân phẩm của Vi công tử không tồi! Anh Nương, muội sẽ được chuẩn bị nhiều của hồi môn, đảm bảo sau này muội sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”

Hóa ra đây là hai vị tiểu thư trong phủ, người áo đỏ là đại tiểu thư tên là Quỳnh Nương. Nhị tiểu thư không phải là nữ nhi của Tạ lão gia, có lẽ là cháu gái của lão, tên là Anh Nương. Năm ngày sau là ngày đại tiểu thư xuất giá gả cho Vi công tử, nhưng Vi công tử vừa nghèo lại xấu nên đại tiểu thư chướng mắt hắn, tính cho nhị tiểu thư gả thay.

Hiện tại hai chị em này đang xé rách da mặt với nhau.

Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường, hai người đó là người hay là vong linh?”

Đường Nghiên Tâm lắc đầu: “Khó mà nói được… Tôi cảm thấy có lẽ họ là người.”

Sự chú ý của Tiêu Hữu Phàm không ở cốt truyện mà là ở gương mặt của đại tiểu thư.

“Tạ tiểu thư thật xinh đẹp.”

Đường Nghiên Tâm: “Anh nói người nào?.”

“Tất nhiên là đại tiểu thư rồi, người giống con gái nhà lành như nhị tiểu thư không phải là người anh có thể nhúng chàm” 

Tiêu Hữu Phàm sáng mắt: “Đại tiểu thư lại tương phản, rõ ràng là đã từng trải rồi, là tay già đời trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt!.”

Ngay lập tức Tiêu Hữu Phàm bị Lộ Tầm Nhất vỗ trán: “Cậu lại nói bậy bạ gì với Đường Đường đấy?”

Đường Nghiên Tâm: “Anh phải mắng anh ta vì dám thèm nhỏ dãi thiếu nữ trong khu vực vong linh. Còn chưa biết người ta là người hay vong linh mà dám sinh ra tâm tư ấy, thật là không biết sống chết!.”

Tiêu Hữu Phàm vội vàng  nói: “Đâu phải em không nhận ra đâu! Tạ đại tiểu thư tuyệt đối không phải con gái nhà lành, chắc chắn đã có tình…”

Lộ Tầm Nhất bịt tai Đường Nghiên Tâm lại.

Ba người dạo quanh Tạ phủ lúc nửa đêm cũng chẳng thu hoạch được thêm manh mối nào cả.

Có lẽ do người cổ đại ngủ sớm nên trong phòng không có nhiều đèn. Ngoại trừ cửa chính, cửa phụ và cửa nhỏ ở hậu viện thì cũng dễ dàng đoán được cổng ra sẽ không hề đặt ở nơi thấy được. Đối với tất cả các trường hợp không trực tiếp chỉ cổng ra khỏi khu vực thì độ khó sẽ tăng lên một level.

Lúc trở về căn nhà gỗ thì bàn bát tiên đã được cất đi.

Cánh cửa bên trái mở ra, cô gái quấn băng đang đứng ở ngưỡng cửa. Trong số bảy người, chỉ có hai người là nữ. Các khách du lịch dường như đã quyết định làm theo lời của cậu nhóc dẫn đường, nam ngủ một phòng, nữ ngủ một phòng.

“Có muốn vào không?”

Cô gái quấn băng hỏi Đường Nghiên Tâm, đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện. Giọng nói khàn khàn, có lẽ cổ họng cô ta bị vấn đề gì đó.

Đường Nghiên Tâm gật dầu, vào phòng chung với cô ta.

Căn phòng khá rộng rãi, cô gái quấn băng ngủ trên trường kỷ, nhường giường trong buồng cho bạn nhỏ Đường Nghiên Tâm. Nói chung, ngủ bên trong thì an toàn hơn. Đường Nghiên Tâm có thể nghe thấy được cô gái quấn băng không hề ngủ. Cô ta quay mặt vào tường, đưa lưng lại với Đường Nghiên Tâm, và dĩ nhiên tư thế đó chính là đang ngầm cự tuyệt giao lưu với cô. Đường Nghiên Tâm là vong linh, chỉ con người mở miệng bắt chuyện với cô chứ tuyệt đối sẽ không có chuyện nửa đêm buồn quá nên cô chủ động bắt chuyện với con người!. Cô liền ngồi ở trên giường ăn đồ ăn vặt, phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Cô gái quấn băng nằm im tại chỗ không cử động.

“Cốc cốc cốc”

Bên ngoài có ánh sáng và có tiếng gõ cửa, tuy nhiên không phải gõ cửa phòng họ mà là gõ cửa phòng đối diện. Đường Nghiên Tâm sáng mắt, nhảy xuống giường chạy chân không ra cửa hóng hớt.

“Cô làm gì đấy?”

Cô gái quấn băng giữ chặt lấy tay cô.

Đường Nghiên Tâm: “Bên ngoài có người ở gõ cửa.”

Cô gái quấn băng: “……” 

Tôi biết bên ngoài đó có người đang gõ cửa mà nhìn cô như thế này không lẽ muốn ra mở cửa cho người ta à? Còn nữa, cô xác định được bên ngoài là người hay sao?.

Bên phòng khách nam: “Ai đấy?”

“Lão gia phân phó rằng mỗi ngày tiểu thư phải ăn một chén tổ yến, Cúc Hương vào đây ạ.”

Là giọng nói của một cô gái trẻ!.

“Muộn như vậy còn đưa tổ yến? Ở đây không có tiểu thư gì hết, chúng tôi cũng không ăn!.”

Là giọng tên đầu trọc.

Ngay lập tức cửa phòng bị đẩy ra, Đường Nghiên Tâm ngạc nhiên nhìn then cửa, rõ ràng sau khi mình vào nhà thì cô gái quấn băng đã cài then cửa vào rồi. Với tính cẩn thận của Lộ Tầm Nhất, lý nào bên đó lại không cài then cửa lại? Nếu vậy sao nha hoàn kia lại dễ dàng đẩy cửa vào?.

Nha hoàn: “Tiểu thư, là Thạch Tú Nương ở bên trong sao?…… A!”

Một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó lại chìm vào im lặng.

Phải một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng Lộ Tầm Nhất: “Cô ta đi rồi!”

… Đây là lời hồi đáp dành cho Đường Nghiên Tâm.

Tuy nhiên, Đường Nghiên Tâm cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của nha hoàn mà chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh kia.

Sáng hôm sau, hai cậu nhóc hôm qua lại khiên bàn bát tiên lại đây.

Du khách đầu trọc nói: “Đêm hôm qua có một nha hoàn bưng chén tổ yến tới gõ cửa phòng chúng tôi……”

Cậu nhóc kinh ngạc đến mức làm rơi cốc: “Trông người kia ra sao? Gương mặt người kia có điểm gì đặc biệt không?”

Lưu Mậu: “Lúc đó có ánh đèn lồ ng rọi vào, hình như tôi thấy trên má trái cô ta có một vết bớt đỏ to bằng hạt đậu phộng.”

Khuôn mặt cậu nhóc tái xanh.

“Đó…đó…đó là Cúc Hương……”

Cậu nhóc lắp bắp nói: “Là người đã từng sống trong căn phòng đó rồi…rồi nhảy giếng tự sát, cô ta là người có vết bớt đỏ trên mặt. Các người gặp quỷ rồi!.”

Sau đó cậu nhóc phát hiện vẻ mặt của những vị khách này không hề thay đổi tí nào, hoàn toàn bình tĩnh lạ thường!.

Cậu nhóc:???

Chỉ có Lộ Tầm Nhất giải thích: “Chúng tôi đi nhiều, cũng gặp phải những thứ kì lạ rồi nên cũng to gan hơn!.”

=……=

【Bạn nhỏ thức đêm ăn vặt thật đáng yêu nha!】

【Chiếc váy hồng làm cho Đường Nghiên Tâm thêm phần đáng yêu nè……】

……

【Dưới góc nhìn của hai con cá mặn chỉ thấy một nha hoàn đẩy cửa vào, đặt chén tổ yến xuống rồi xoay người rời đi!. 】

【 Trọng điểm không phải là cách cô ta đi đường bằng gót chân, không hề phát ra âm thanh nào, còn nữa…chỉ đi hai bước chân đã biến mất rồi hả?】

【Tôi tò mò trong chén sứ kia có gì không?】

【Tiêu Hàm Hàm có mở ra xem: Bên trong hoàn toàn trống không, không có gì hết! 】