Nhiễm Dao không dễ dàng gì kết thúc một ngày vất vả, cởi bỏ quần áo gấu bông và việc đầu tiên cô làm khi trở về ký túc là đi tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và sảng khoái, cô được Nghiêm Thanh gọi vào chơi game.

Hiện tại cô đã có 1 team cố định, ngoại trừ Lý Bạch trống tên và bạn cùng phòng Nghiêm Thanh ra, còn có 2 bạn cùng phòng của Lý Bạch.

Một người tên là “Tặng bạn Mã Siêu cá độ”, tên thật hình như là Chương Siêu.

Một người khác được mọi người gọi là “Lão Tam”, thích chơi nhân vật Tôn Thượng Hương, tên là “Đừng đánh người ta mà”

…Tóm lại cũng rất cợt nhả.

Phong cách vẽ tranh hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng, nhưng con người không hề kém cạnh.

Cô thường xuyên liếc nhìn ID của ba người, và trò chơi bước vào trạng thái sẵn sàng.

Trước khi bắt đầu mỗi trò chơi, một trang tải sẽ xuất hiện, nơi bạn có thể xem thông tin của đồng đội và đối thủ của mình, chẳng hạn như ID trò chơi, tướng đã chọn, v.v.

Người chơi bình thường lúc này sẽ nhìn tướng đối diện và có tính toán trước trong lòng, chẳng hạn như Nghiêm Thanh.

Những người chơi lợi hại sẽ xây dựng chiến lược cho trò chơi dựa trên tình hình của đội hình, chẳng hạn như Lý Bạch.

Những người gà mờ rất muốn xem liệu anh hùng đối diện có đẹp không và liệu ID có hài hước hay không – chẳng hạn như Nhiễm Dao.

Nhiễm Dao rũ mi nhìn một vòng, sau đó bắt đầu phát biểu ý kiến: “Ơ? Lầu 1 và Lầu 2 bên kia, tại sao góc dưới bên trái lại có trái tim nhỏ?”

“Biểu tượng cặp đôi, có thể trói buộc quan hệ ở hậu đài.” Nghiêm Thanh nói, “Khi chúng ta chơi thêm vài ván, giá trị thân mật đã đủ, có thể trói bạn gái.”

Vừa rồi trận đấu bắt đầu quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp bắt đầu mở mic, đồng đội cũng không có nghe thấy những lời này.

Nhưng rất nhanh, Chương Siêu đã mở mic kêu gào: “Anh Lý Bạch, bên kia có cặp đôi, anh thấy không?”

…Mấy nam sinh này đã thả hồn mình, hiện tại tên khác cũng không gọi, chỉ một lòng một dạ gọi anh Lý Bạch.

Nhưng mà Nhiễm Dao liếc nhìn ID của anh rồi nói, có đôi thì có chứ, sao cứ phải nói với anh ấy như thế?

Trước không đợi mấy giây, lão tam cũng cười hì hì phụ họa “Đúng lúc, anh Lý Bạch của chúng ta thích nhất giết các cặp yêu nhau trong thung lũng.”

Nhiễm Dao nghiêng đầu.

Anh thích giết những đôi tình nhân sao? Vì sao chứ?

Cô còn đang nghi ngờ, vừa mới bắt đầu một lát, liền nghe thấy Chương Siêu hét lên trên đường: “Chết tiệt! Lý Bạch bên kia mang theo Dao muội tới rừng của anh thả diều? Anh Bạch, chuyện này sao có thể nhẫn nhịn?! “

Cặp đôi đối diện cũng đang chơi với Lý Bạch và Dao. Vào lúc này, Dao đang cưỡi trên người bạn trai của cô ấy, và bạn trai của cô ấy đã thả những con quái vật hoang dã của riêng mình, bọn họ chạy bên này lắc lư.

Bản đồ của Vương giả vinh diệu là 4D, chia thành hai bên theo đường chéo, chạy đến khu vực hoang vu của kẻ thù còn gọi là phản hoang, tóm lại cách làm này khá là phách lối, nhất là khi mới bắt đầu không quá mấy phút.

Kiến thức này thì Nhiễm Dao biết, nhưng mà…

Nhiễm Dao: “Thả diều là gì?”

Nghiêm Thanh trả lời “Lý Bạch có rất nhiều dịch chuyển và chạy rất nhanh, nhưng tốc độ di chuyển của Dao là cố định.”

“Vì vậy, nếu Lý Bạch chạy quá nhanh, Dao sẽ bị bỏ lại phía sau, cách một lúc mới có thể đuổi kịp, hoàn toàn đáp xuống trên đầu anh.”

“Quá trình này, đặc biệt giống như Lý Bạch dẫn dắt Dao thả diều đúng không?”

“Nhưng con diều này là một nhân vật mà.”

Nói như vậy rất dễ hiểu.

Bạn trai cùng với em gái muốn tìm kích thích hoặc khoe khoang đã chạy đến rừng của địch, có lẽ còn muốn làm gì đố, chẳng hạn như tiến sâu vào trại địch, lấy 1 địch 5.

Ngay sau đó, hiệu ứng âm thanh giết chóc vang lên.

Lý Bạch và Dao, hai người ở phía đối phương, cả hai chết vì tình, nằm rạp dưới chân đồng đội của Lý Bạch.

Và anh ấy thậm chí không mất nhiều máu, và quay đi một cách bình tĩnh và lạnh lùng.

Nghiêm Thanh cười vỗ thẳng đùi: “Lợi hại, lợi hại!”

Nhiễm Dao tặc lưỡi,

Nghiêm Thanh: “Cái gì?”

“Tớ chỉ nghĩ rằng thật vui khi thả diều – nếu tớ là người tham gia, hơn nữa bạn trai của tớ mang tớ đi đại sát tứ phương” Nhiễm dao nhún vai, “Thật đáng tiếc …”

Nghiêm Thanh bật cười: “Thật đáng tiếc chúng ta đối đầu với họ, tớ chỉ nghĩ anh ta vừa gà mờ lại thiếu đánh.”

Cô ấy ậm ừ một cái mũi trong veo, “Ừ.”

“Cùng với một đại thần lợi hại không như thế này,” Nghiêm Thanh đột nhiên tiến lại gần, “Này, cậu bảo anh Lý Bạch của cậu mang đi thả diều đi chứ.”

Lời nói này đột nhiên truyền đến, Nhiễm Dao bị dọa cho giật mình, vội vàng quay lại che miệng Diêm Thanh, “Cái gì?!”

“Tại sao lại là của tớ? Người ta cũng không biết tớ mà, đúng không không?” Nhiễm Dao thở dài, “Cũng may không có mở mic, nếu không bọn họ đã nghe thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm——”

Chưa kịp dứt lời, giọng điệu trêu ghẹo của Chương Siêu đã vang lên “Này, anh Lý Bạch, anh đang làm gì vậy, quay lại đón em Dao của anh đi chứ?”

Nhiễm Dao nghẹn họng: “…”

Nghiêm Thanh nhướng mày: “Thấy chưa, không cần hiểu lầm, hiện tại hai người đều không còn trong sạch nữa.”

Nhiễm Dao cũng lười tranh luận lại với cô ấy, xoa trán rồi đi theo.

Dù sao, Nghiêm Thanh, cũng giống như mấy nam sinh này, rất thích đùa giỡn.

Thình Lình, Chương Siêu đột nhiên gọi cô: “Này, em Dao ơi.”

Trong Vương giả, mỗi nhân vật đều có một biệt danh mà mọi người đều thích gọi, ví dụ như Mã Siêu còn được gọi là Mã Tử Ca, Tôn Thượng Hương được gọi là Công chúa Hương Hương, Dao muội và Dao Dao là tên của nhân vật “Dao”.

Vì vậy, họ hiện tại cũng không biết tên thật của cô, càng không biết tên của cô cũng có từ “Dao”.

Nhưng cũng không có gì không tốt, ít nhất Nhiễm Dao cũng bằng lòng thuận theo: “Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì. Nhìn thấy hai người chưa mở mic, anh còn tưởng rằng đã ngắt kết nối.”

Cô cười, “Mới vừa kiểm tra phòng, hơi ồn ào.”

“Bọn em cũng bị kiểm phòng ngủ à?” Chương Siêu cười, “Bọn anh lúc nữa mới kiểm tra – đây có vẻ là lần kiểm tra phòng ngủ đầu tiên từ lúc khai giảng, cũng không biết có nghiêm ngặt hay không.”

“Bị thu ấm đun nước, máy sấy tóc, mấy đồ có công suất lớn”, Nhiễm Dao nói, “Nếu thực sự không được, các anh có thể giả vờ không có ở phòng.”

Chương Siêu lập tức sôi sục tinh thần: “Ý kiến ​​hay! Đánh xong ván này chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa hay tránh được kiểm tra phòng, nếu không sẽ phiền phức, anh không thích nhất chính là thu dọn đồ đạc.”

Đối phương cũng không còn mấy người ở tháp phòng thủ và viên pha lê có thể bị bắn trúng ngay lập tức, ván này cũng sắp kết thúc.

Khi tòa tháp phòng thủ cuối cùng bị phá hủy, Chương Siêu hét lên: “Này, dm, có phải cặp đôi đối phương đã trộm tòa tháp rồi không?”

Nhiễm Dao: “Ăn trộm tòa tháp?”

Nghiêm Thanh nhanh chóng bấm vào màn hình, không quên trả lời cho cô: “Bọn họ thấy rằng không thể đánh thắng được. Thừa dịp chúng ta đang đánh nhau, sẽ có người âm thầm tìm hiểu, muốn nhân lúc chúng ta không có ai phòng thủ, đẩy viên pha lê, như vậy sẽ thắng.”

Nhiễm Dao: “Vậy…”

Chương Siêu: “Không sao đâu, anh Lý Bạch của em đã đi qua rồi. Giết hai người này là chuyện nhỏ.”

Đây là lần đầu tiên Nhiễm Dao gặp phải chuyện này, cô không khỏi không lo lắng, ngay cả xưng hô thế nào cũng không xoắn xuýt nữa, khi viên pha lê hồi sinh vội vàng chạy lại đó.

Khi đến nơi, cô gái đối diện đang thả diều trên đầu Lý Bạch, cô sững sờ hai giây, nhanh chóng dùng kỹ năng giết chết đám lính.

Nhưng cô là phụ trợ, nhất định không thể đánh bại Lý Bạch sát thủ, lúc sắp bị giết, cô còn suy nghĩ viển vông – trận phong ba này chết cũng không phải là thua thiệt, dù sao đám lính quèn đã bị cô đánh hết, bọn họ cũng không cách nào tiếp tục đẩy tháp.

Đột nhiên, vạt áo lóe lên trong tầm mắt của cô, ID trống trơn dịch chuyển trên màn hình, nhanh chóng cứu cô, hai người chết dưới kiếm của anh.

Người chơi Dao bên kia không thể không đăng một dấu chấm hỏi trên khu trò chuyện chung.

Anh ấy dường như luôn luôn đúng lúc.

Nhiễm Dao muốn hỏi anh tại sao lại tới, lại nhớ tới lời nói của bạn anh, có đôi phần tâm tư trêu ghẹo, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh lại thích giết các cặp đôi?”

Sau khi hỏi, nhớ ra rằng anh ta không mở mic, cô mím môi, và khi cô ấy chuẩn bị tự mình tiêu hóa sự bối rối, mic của anh nhấp nháy.

Anh mở mic.

Cố Tân Bạch rút lại cụm từ “họ đang nói bậy đó” bên miệng, dừng một chút, như là hiểu ra, rồi cười một cách uể oải, thấp giọng nói: “Sảng khoái lắm.”

Ba người còn lại trong team đang đẩy pha lê, tuy rằng đánh không phải cố hết sức nhưng cũng tận tâm.

Và họ đang nói chuyện nhỏ nhẹ ở đâu đó, như thì thầm, như thể ở nơi ồn ào nhất, họ có một thế giới nhỏ yên tĩnh và bí mật.

Nhiễm Dao cũng âm cuối của anh, khẽ cong khóe môi.

*

Sau khi ván này kết thúc, đã đến lúc ăn tối.

Nghiêm Thanh và hai người bạn cùng phòng khác chuẩn bị rời đi: “Bọn tớ đi ăn mì, Dao Dao, cậu thì sao?”

Nhiễm Dao lắc đầu, “Các cậu đi đi, buổi trưa tớ ăn cơm, hiện tại cũng không đói.”

Sau khi họ rời đi, cô là người duy nhất còn lại trong phòng ngủ.

Cô viết bài tập nhóm một hồi mới nhớ tới mình chưa nhận vật phẩm, bèn mở Vương giả vinh diệu ra.

Vừa mới nhận nhiệm vụ hàng ngày, lại nhận được một lời mời khác, chính là Lý Bạch mời cô.

Hai người, cô có chút ngượng ngùng mở mic, sau khi vào phòng, cô vừa gõ vừa hỏi anh: [Anh không đi ăn tối à?]

[Anh đã ăn xong, đang đợi họ.] Anh ấy nói, [Ở đây ồn ào nên anh không mở mic]

【Không sao đâu, haha, dù sao thì em cũng không mở nó.】

Chỉ có hai người họ, trận đấu bắt đầu rất nhanh, nhịp điệu của anh ấy vừa phải trong vài phút đầu tiên, và cuộc chiến rất thoải mái.

Vừa lên cấp 4, tính năng lớn của Nhiễm Dao đã xuất hiện, cô có thể cưỡi lên đồng đội của mình.

Cô đã hoàn thành một đợt combat trên đầu anh, nhớ rằng cô đã hết máu và định nhảy về thành để bổ sung máu, nhưng anh đã nhấn nút quay lại thành và đưa cô về cùng.

Anh ta vẫn gần như đầy máu …

Nhiễm Dao còn đang suy nghĩ tại sao lại muốn quay lại thêm máu, xoay người xoay tròn mấy giây, thanh máu cũng phải mất vài giây, Phải mất vài giây để thanh máu đầy lên, và cảm giác như anh ấy có có gì muốn nói lại thôi.

Ngay khi cô chuẩn bị nói, anh vòng qua bên cô, và một chuỗi từ cũng xuất hiện ở góc dưới bên phải–

[Team] (Lý Bạch): Em có muốn thả diều không?

- --------

Thật sự mong mọi người giơ cao đánh khẽ nếu như có phần nào đó về game còn lủng củng ạ. Mọi người cứ góp ý mình sẽ sửa nhé ạ, huhu 2/3 chương này là về game nên cũng khó để mình dịch hơn ạ, mọi người thông cảm nhé ạ