Ngày hôm sau, Nhiễm Dao lại bị mẹ gọi ra ngoài ăn cơm, vẫn là với nhà chú Cố.

Chuyện còn chưa đâu vào đâu, hai nhà giống như thông gia, tuần nào cũng gặp nhau mấy lần, cô oán thầm.

Thấy Cố Tân Bạch, cô mới chợt bừng tỉnh, ngày hôm qua còn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Về câu trả lời “làm bạn gái”, cô trì hoãn chưa đáp anh.

Chờ người lớn đi hết, ô ngồi ở cuối chiếc ghế tròn và nói nhỏ với anh: “Cố Tân Bạch.”

Ôm ấp suy nghĩ anh không nghe được thì thôi, nhưng ngay từ lần đầu tiên anh đã cảm nhận được, tháo một bên tai nghe ra, nghiêng đầu: “Gọi anh?”

“Ừm…”, cô nói, “Ngày hôm qua không phải… chưa trả lời tin nhắn của anh sao.”

Ánh mắt Nhiễm Dao hơi dao động, từ quai hàm đến vai anh.”

“Anh đã nói hai lần, câu trả lời cho câu hỏi đó, bây giờ anh có muốn nghe không.”

Cô nói vòng vo, nhưng anh không né tránh: “Bạn gái?”

Ngừng một chút, anh lại cười: “Nghĩ kỹ chưa?”

“..Vẫn chưa.”

Anh dường như hơi buồn cười, nhướng mày: “Thế em hỏi anh có muốn nghe không à?”

“…”

“Không vội.” Anh nói, “Em cứ từ từ suy nghĩ đi.”

Nhiễm Dao mím môi.

“Thế deadline là khi nào ạ?”

Cô là người mắc bệnh xoắn xuýt rất nặng, vốn muốn để anh đưa ra thời hạn, như vậy mình có thể chuẩn bị sớm, ai biết anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, và sau đó nói——

“Trước năm 4 đi, đừng để anh chờ lâu quá.”

Nhiễm Dao sửng sốt: “Năm 4?”

“Thế nào,” Anh nghiêng người về phía trước, nhìn cô ở khoảng cách gần, cười thật tươi, “Bốn năm còn chưa đủ sao?”

“Không phải không đủ.”

Chỉ là không ngờ lại lâu như vậy, muốn cô nghĩ bốn năm, chẳng phải tuổi trẻ của cô đã phó thác cho anh hết rồi sao. Nhiễm Dao nghĩ, người này cũng thật lắm mưu.

Không ngờ khi ăn được nửa chừng, anh ngồi bên cạnh cô, đột nhiên thấp giọng, thâm trầm nói: “Anh hối hận rồi.”

Nhiễm Dao: “Gì cơ?”

Hỏi xong mới nghĩ đến, có lẽ anh hối hận đã trêu chọc cô, một câu trả lời mà phải chờ rất lâu, đoán chừng từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Cố Tân Bạch nói: “Năm 4 thì muộn quá.”

“Năm 3 đi, ít nhất để cho anh cảm nhận được tình yêu vườn trường 1 năm, nếm thử xem mùi vị thế nào?”

“...”

Em cũng không nói chắc chắn đồng ý anh.

Nhiễm Dao gắp 1 đũa măng, chợt nhận ra điều gì đó, lòng bàn tay khẽ run lên.

“Anh chưa bao giờ yêu lúc đi học sao?”

“Chưaaa.”

Anh gõ nhẹ đầu ngón tay, “Vậy … nếu em đồng ý với anh thì chính là mối tình đầu của anh.”

……

Không khí tràn ngập mùi thơm nhẹ đầy cám dỗ và trêu chọc, giống như món Soufflé mới nướng, cô nín thở, nhưng bên tai thì ong ong.

Người đàn ông này có một đôi mắt đào hoa đa tình, nụ cười chan hòa, giống như tay lão luyện đã xông pha chiến trường.

Nói nửa ngày, lại vẫn là mối tình đầu.

*

Nhiễm Dao uống hết coca rất nhanh, quay lại và gọi người phục vụ cho một lon.

Cô đang ngồi ở phía trong, Cố Tân Bạch đã lấy nó cho cô.

Trước khi đưa cho cô, chàng trai còn tự nhiên lấy khăn giấy, lau sạch miệng lon cho cô, giơ ngón tay cái, lại giúp cô mở ra.

Cô chưa bao giờ dùng ống hút và cốc để uống đồ uống đóng chai, đều uống trực tiếp, không ngờ rằng anh sẽ phát hiện, động tác còn thành thạo như thế.

Một vài hình ảnh chợt hiện ra trong đầu cô, Nhiễm Dao sửng sốt một hồi.

Cố Tân Bạch nhìn cô: “Sao thế?”

“Không.” Cô cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm.

“Đúng rồi,” Dường như anh nghĩ đến chuyện gì, “Em và Đoạn Thừa An…trước đây quen biết à?”

Chuyện gì đến cũng đến.

Nhiễm Dao không ngạc nhiên, cầm nắp lon vân vê và nhẹ nhàng thổi thổi bong bóng vào đó.

“Không chỉ thế.”