Tần Hải Đường nghe vậy thì đỏ hết cả mặt, cô nhanh chóng lấy ngón tay chấm một ít máu bôi lên mí mắt của Lệ Thù.

Lệ Thù nhắm hai mắt lại rồi khẽ lắc đầu, đến khi mở mắt ra, anh đã trở lại bộ dạng lạnh lùng như bình thường.

"Thế nào rồi? Anh đã tỉnh chưa?""Rồi.

"Lệ Thù chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc gương này lại có tác dụng như vậy, thật sự quá mất mặt rồi.


Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng liếc nhìn Tần Hải Đường, thấy vết ửng hồng vẫn còn chưa tan trên gương mặt cô, khóe miệng Lệ Thù khẽ giương lên.

____________________"Mau đi ra ngoài, lẽ nào cô muốn bị tôi đánh rồi mới chịu ra hay sao?"Tần Hải Đường không hề nể mặt nói với chiếc gương.

Một lúc sau, trên gương đồng chậm rãi xuất hiện một làn khói xanh, khi làn khói biến mất, trước mặt cô xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ cổ đại.

Tần Hải Đường không hề ngạc nhiên chút nào, cô lạnh lùng nói: "Cô tên là gì, bao nhiêu tuổi, chết bao lâu rồi? Cô cứ quấn lấy người đàn ông này để làm gì?"Người phụ nữ hơi chắp tay thi lễ đáp: "Tiểu nữ họ Tân, tên là Tô Diệp, 18 tuổi, đã chết được nhiều năm rồi.

"Nghe thấy bên trong vang lên một giọng nữ dịu dàng, Chu Điển lập tức phá cửa xông vào:"Là tôi muốn ở bên cô ấy chứ không phải cô ấy quấn lấy tôi!"Chu Điển kéo Tân Tô Diệp ra phía sau lưng mình.


"Cô ta chính là một nữ quỷ! Chu Điển, cậu điên rồi à?"Tạ Bách Thế định kéo Chu Điền lại, thế nhưng cậu ta chẳng hề nhúc nhích.

Để tránh làm cho anh em tốt lo lắng, Chu Điển đã kể lại cuộc gặp gỡ giữa mình với Tân Tô Diệp:"Cách đây không lâu, tôi và mấy người bạn có đi dạo phố đồ cổ, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc gương này tôi đã cảm thấy rất thích nên liền mua về.

Tô Diệp trước đây cũng là tiểu thư con nhà giàu, không ngờ lại bị hại cho nhà tan cửa nát, cô ấy không cam lòng nên sau khi chết đã lưu lại hồn phách bên trong chiếc gương mà mình yêu thích nhất.

""Vậy thì cậu đi nhà xác để làm gì?"Tần Hải Đường muốn nghe chính miệng cậu ta nói ra, cũng là để xác nhận phỏng đoán của mình.

.