"Vù vù vù vù"Trang Nhị lái vài chiếc máy bay trực thăng lượn vòng vòng quanh khu ngoại ô.

Anh ta đậu máy bay vòng quay chiếc xe, tạo thành một vòng tròn bao vây.

Thấy ông chủ bắt đầu hoảng sợ, đám thuộc hạ của Bả Tử Lý biết không thể chạy trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.

Bàn tay cầm súng của Bả Tử Lý không ngừng run lên, hắn không ngờ rằng mình lại bị mai phục!Bả Tử Lý xoay người muốn chạy nhưng Lệ Thù không để cho hắn có cơ hội:"Hừ! Muốn chạy ư!"Mắt Lệ Thù hơi nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.


Anh nhanh chóng sải bước về phía trước, thúc mạnh một nhát, cằm của Bả Tử Lý lập tức bị trật ra.

Nhân lúc hắn đang đau đớn, anh đã giật lấy khẩu súng lục.

Khẩu súng lục đen bóng xoay qua xoay lại trong tay anh, sau đó yên vị chĩa vào đầu của Bả Tử Lý.

Lúc này, hắn không còn quan tâm đến chiếc cằm đang đau nhức kia mà vội vàng quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin: "Xin cậu ba tha cho tôi, tôi không cần đất ở phía Thành Nam nữa, chỉ cần cậu bỏ qua, cậu muốn tôi làm gì cũng được.

”Tần Hải Đường vẫn luôn ở trên xe quan sát tình hình, xung quanh yên tĩnh lạ thường.


Mặc dù đây là ngoại ô, nhưng ngoại ô cũng sẽ không yên tĩnh đến mức không có bất kỳ một tiếng động nào như thế này được, cô không ngừng nhìn ngó bốn phía.

Lệ Thù giẫm Bả Tử Lý xuống dưới chân, cứng rắn đè ép ngực của hắn:"Là anh cho người hạ độc ông nội tôi đúng không?"Bả Tử Lý ra sức lắc đầu, ánh mắt nhìn anh đầy chột dạ:"Không phải tôi, không phải tôi, tôi quả thực có biết chuyện này, nhưng không phải do tôi hạ độc.

"Anh lạnh lùng lên tiếng: "Thế thì là ai?"Trang Nhất thấy Bả Tử Lý ấp úng ngập ngừng liền đe dọa: "Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu như nói ra, hôm nay có thể tha cho anh một mạng, còn nếu không nói, anh không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời mọc nữa đâu.

"Bả Tử Lý giật mình, hắn đã sớm biết cậu ba nhà họ Lệ có biệt danh là "diêm vương sống của thủ đô", nhưng không ngờ rằng người này lại ra tay độc ác như vậy.

.