Cô đờ đẫn một lúc lâu.

“Được rồi, em đang mệt mà không phải sao?” Anh nói, “Mau ngủ đi em, mai còn bay qua London nữa.”

Cô lắc đầu: “Em hơi khó ngủ.”

Anh vừa mới tắm xong, trên da tỏa ra hương sữa tắm nhàn nhạt hệt như cơn mưa mùa hè. Cô ghé sát đến, chóp mũi chạm nhẹ lên da anh.

“Không ngủ được thì nói chuyện với anh đi.” Anh rất hưởng thụ cảm giác thân mật với cô, ngón tay luồn vào trong tóc cô và vuốt v e nhẹ nhàng: “Kể chuyện trước kia anh không biết nhé?”

Cô nửa tỉnh nửa mê kể rất nhiều chuyện, từ chuyện chuyển trường năm lớp 11, những khó khăn trong kỳ thi nghệ thuật cho đến những chuyện trước kia, rất rất lâu trước kia — Cô nói về ý nghĩa của chiếc áo đồng phục kia đối với mình, trong toàn bộ quá trình hình thành nhân cách của mình, cô đã phải chịu đựng những lời gièm pha và đả kích từ mợ hết lần này đến lớn khác, bảo cô không xinh đẹp bằng chị họ, bảo cô không cao không gầy như chị họ, bảo cô nếu không học cho giỏi thì sau này đừng bước chân ra đường, dĩ nhiên về sau cô mới biết “vì tốt cho cô” nên mới luôn phê bình cô thực chất chỉ là cái cớ của mợ mà thôi.

— Đó chỉ là cách bà ta đường đường chính chính giải thích khi đối mặt với tất cả những người bề trên thời điểm trả cô về với ba mẹ mà thôi.

Sau khi lớn lên, trong lúc tán gẫu với bạn bè về những lần chịu đựng lặp đi lặp lại trong quá khứ ấy, cô mới dần dần hiểu ra khi ấy cậu rất nghiện đánh bạc, ngày nào cũng mắng chửi đánh đập mợ, mợ vừa hận cũng vừa bất lực không biết làm gì, mợ hâm mộ và ghen tị ba cô phấn đấu tiến lên, ghen tị ba mẹ cô có thể cùng nhau làm ăn chăm chỉ nhưng chỉ mình bà ta chịu đựng sự áp bức.

Cô là nơi để mợ phát ti3t cảm xúc, cũng là công cụ để mợ tìm sự an ủi cho lòng tự trọng của mình.

Ít ra từ lời của mợ, chị họ xuất sắc thế này mà cô lại không thể như vậy, dường như điều đó khiến tâm trạng của mợ cân bằng hơn. Mợ luôn mua cho cô những bộ quần áo và những chiếc kẹp tóc tuy không rẻ tiền nhưng rất xấu xí, cố gắng làm cho cô những kiểu tóc không đẹp, ngày qua ngày cô lớn lên trong hình hài dưới sự kiểm soát của mợ, mãi đến sau này mới được giải thoát.

Vậy nên đối với cô, chiếc áo đồng phục kia không chỉ là một chiếc áo đồng phục bình thường mà đã giúp cô dựng xây lại lòng tự trọng đã gần như sụp đổ hoàn toàn một lần nữa — Anh đã không để cọng rơm cuối cùng ấy rơi xuống.

“Thật ra dù không ở bên nhau thì anh cũng mang đến cho em rất nhiều điều tích cực.” Cô nói, “Nên anh đừng cảm thấy có lỗi với em gì hết, vì có anh nên em mới trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.”

Khi mới ở bên nhau, cô không kể anh nghe về chuyện thời cấp ba là vì cô không muốn anh càng yêu cô hơn chỉ bởi sự áy náy.

Cô hy vọng anh yêu mình vì cô là chính cô, không phải để bù đắp những thiếu hụt năm đó, không phải vì cảm động mà chỉ là vì cô tốt đẹp.

Giang Tố áp môi lên trán cô, rầu rĩ đáp được, anh nghĩ hẳn sẽ không có ai tốt hơn cô, dù anh đã bỏ lỡ nhiều năm, mỗi lần nhắc về quá khứ anh đều sẽ im lặng nhưng cô vẫn dịu dàng nói với anh rằng cô không trách anh, bảo anh anh đừng tự trách bản thân.

Im lặng một lúc, anh nói: “Không phải lỗi của em.”

Cô biết anh đang nói về chuyện của mợ, hồi lâu sau mới “ừ” một tiếng.

Về sau cậu bị ung thư dạ dày hành hạ mấy chục năm, cuối cùng ra đi trong đau khổ tột cùng, chị họ cũng không muốn qua lại với mợ nữa và đã có gia đình mới của riêng mình. Mợ sử dụng hết số tiền tích góp, hiện tại tuy mỗi tháng đều có tiền nuôi dưỡng nhưng cuộc sống rất tồi tệ.

Lúc trước cô có kể chuyện này với Hà Diệu, Hà Diệu còn bảo người ác ắt bị người ác trị, đó là quả báo của trần gian mà thôi.

Hình như sau đó cô cũng nghe vài người kể về nhóm nữ sinh bạo lực học đường hồi cấp ba kia, bây giờ họ cũng giống như những con kiến hôi sống ở nơi dơ bẩn. Thật ra cô không vĩ đại gì cả, trước giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho họ, chỉ là khi nghe tin này cô lại có cảm giác, cần gì phải vậy chứ. Nếu sớm biết như vậy thì ban đầu cần gì phải làm thế.

Cô đi về nơi có ánh sáng, cô sẽ không quay đầu nhìn họ nữa.

Cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập đến, cô mơ màng nghe Giang Tố kể về cuộc sống trước đây của mình, không quá khác biệt so với suy đoán của cô. Anh mới chào đời không lâu thì ba mẹ ly hôn, chẳng mấy chốc mẹ đã đến một thành phố xa xôi xây dựng gia đình mới nhưng bà ngoại rất thương yêu anh, từ khi chào đời anh đã được bà ngoại một tay nuôi lớn, có một tuổi thơ hài hòa vui vẻ, mọi chuyện đều vô cùng hạnh phúc. Vậy nên anh rất cởi mở và luôn tin tưởng vào bản thân mình, dù không có ba mẹ ở bên nhưng những gì bà ngoại cho anh đã nhiều hơn những bậc phụ huynh cho con cái mình theo kiểu giáo dục Trung Quốc.

Năm anh học cấp hai, ba anh đã gây dựng sự nghiệp thành công, công ty phát triển, dù ông ta là người giám hộ trên danh nghĩa của anh nhưng chưa từng cho anh bất kỳ sự quan tâm hay tiền bạc gì, vì ba anh phải nuôi rất nhiều tình nhân, sinh hết người này đến người khác nhưng trong năm người con ấy không ai là đứa con trai chuẩn khuôn mẫu “có thể thừa kế công ty” trong ấn tượng của ông ta. Cuối cùng vào năm cấp ba, anh bị ba cưỡng ép đưa về nhà dù rằng ông ta không hề thương yêu gì anh.

Dĩ nhiên cậu thiếu niên ấy không muốn nhưng khi đó bà ngoại bị bệnh, tiền thuốc thang không phải là một con số nhỏ và ba Giang đã lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp anh, bảo nếu sau này anh học chứng khoán và tiếp quản gia sản của ông ta thật tốt thì xem như cho anh số tiền này, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng anh luôn định nghĩa số tiền đó là “tiền mượn”.  Trong nhà rất ồn ào, đủ thể loại người, hoàn toàn chẳng có chút quan hệ gì với anh, những lúc nghỉ hè và nghỉ đông không đến trường, anh sẽ ra ngoài tìm một nơi để học. Có lúc là thư viện, sau đó đổi sang cửa hàng băng đ ĩa.

Sau đó mâu thuẫn bùng nổ, ba Giang chất vấn anh, mắng anh là kẻ không biết điều, không chịu tiếp quản công ty này thì chẳng lẽ sau này anh có thể đạt được thành tựu gì hay sao? Người đàn ông kia nói, đây là nơi cao nhất mà cả đời này anh có thể đi đến. Người đàn ông muốn anh phải bò lổm ngổm trước mặt ông ta và tiếp nhận công ty ấy như một sự ban ân.

Vì vậy anh đã nỗ lực trèo lên cao. Vì vậy anh đã bắt đầu học hết các kiến thức từ sớm, nhận kịch bản mà đoàn phim đưa đến, anh sẽ đứng ở nơi cao nhất, và quả thật anh đã vượt xa công ty ấy mười triệu lần — đạt đến một đỉnh cao có giá trị hàng đầu, xấp xỉ một công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán.

Mà anh là ngôi sao lưu lượng trong suốt bảy năm qua.

Cô hỏi: “Sau đó công ty kia sao rồi?”

Anh cười cười, giọng nói có xen lẫn tiếng thở không quá rõ ràng: “Vỡ nợ.”

“Mấy cô con gái ai cũng có tương lai rạng rỡ, còn ông ta ôm mơ tưởng hoang đường về con trai sống hết phần đời còn lại.”

“Bà ngoại thì sao ạ?”

“Kết quả phẫu thuật rất tốt, sống thêm được vài năm.” Đoạn, giọng anh chợt trầm xuống: “Sau đó đột ngột qua đời.”

“Đáng tiếc thật.” Cô nói, “Nếu không sau này em có thể gặp bà.”

“Chờ em về, anh đưa em đi gặp bà.”

Cô nói được.

Cuối cùng cơn buồn ngủ đã hoàn toàn ập đến giữa tiếng trò chuyện của họ, ý thức cô dần rã rời, lại nghe anh hỏi: “Em hỏi nhiều như vậy có phải bây giờ đến lượt anh hỏi em rồi không?”

“Hửm?”

“Lúc trước tại sao lại muốn chia tay anh?”

Cô trả lời đúng sự thật: “Vì anh muốn kết hôn năm 25 tuổi mà, em không muốn làm chậm trễ thời gian của anh.” Cô nói, “Đây có phải lời hứa anh hứa với bà ngoại trước khi bà qua đời không? Em có thể đoán được.”

“Ừ.” Anh lại bảo: “Nhưng nếu là em thì muộn hai năm cũng không sao, bà sẽ đồng ý.”

“Bà có hài lòng không anh?”

“Dĩ nhiên rồi, bà sẽ rất vui, em là kiểu con gái bà thích mà.”

Cô ồ lên một tiếng: “Nhưng cũng có thể không phải hai năm, mấy năm nay em bận rộn lắm, em không biết lúc nào mình mới muốn kết hôn.”

“Vậy thì chờ em muốn cưới rồi mình cưới.”

Cô nhỏ giọng: “Anh đúng là không có nguyên tắc gì hết.”

“Cũng phải xem là với anh nữa.” Anh nói.

Lát sau bỗng một thứ gì đó lạnh buốt tròng vào ngón tay cô, cô ngạc nhiên mở mắt ra, nghe anh nói: “Nhưng nếu em muốn kết hôn thì chỉ có thể kết hôn với anh thôi, có được không em?”

Kỳ lạ quá, chỉ một câu nói như vậy mà anh lại nói ra một cách vừa dịu dàng vừa kiên định.

Cô mượn ánh sáng từ điện thoại để xem thử, đó là một chiếc nhẫn bạc rất xinh đẹp, trông thì giản đơn nhưng tinh xảo vô cùng, xung quanh nhẫn khảm kim cương sáng bóng, vậy mà nó không hề lố lăng khoa trương chút nào cả.

Anh bảo: “Trước khi mất, bà ngoại đã đi chọn nhẫn cùng anh đấy, dặn anh sau này tặng cho người mình thích.”

Cô chớp chớp mắt: “Gu thẩm mỹ của bà ngoại tốt quá.”

Anh cong môi.

“Nên anh mới nói bà sẽ thích em mà.”

“Thế bây giờ anh đưa cho em làm gì.” Cô ngáp một cái: “Sắp phải bay qua lại London rồi.”

“Lúc ở London em phải đeo nó, tránh gặp đào hoa.”

“Đây là tác dụng của nhẫn hả?” Cô thở phào, “Em còn tưởng anh cầu hôn.”

Anh bật cười: “Cầu hôn tất nhiên phải mua một chiếc khác.”

Cô đưa ra giả thiết: “Nhỡ đến lúc đó, lúc cầu hôn em lại không hài lòng thì sao?”

“Vậy thì cầu hôn tiếp.”

“Vẫn không hài lòng?”

“Lại cầu hôn tiếp.”



Sau vài lần hỏi qua đáp lại, anh và cô cùng bật cười. Cô sực nhớ ra gì đó, hỏi: “Đúng rồi cái hôm em tốt nghiệp đại học ấy, sao anh lại bảo sinh nhật đó không vui vậy?”

Anh trầm mặc một hồi mới đáp.

“Vì ngày đó có một người muốn từ bỏ anh.”



Họ đã quên mất đến cuối cùng tại sao lại bắt đầu hôn nhau, nhưng bầu không khí rất thích hợp, tiếng nước nho nhỏ vang lên theo sự quấn quýt của môi lưỡi. Hai người hôn thật lâu, sau đó anh ghé sát vào cổ cô. Lúc này cô lại nhớ ra gì đó, ậm ừ hỏi: “Nếu Naruto quay phần tiếp theo chắc là sẽ đến tìm anh đó.”

“Em tưởng anh muốn nhịn à?” Anh khàn giọng nói, “Không chạm vào em vì sợ người đi đến cuối cùng với em không phải là anh.”

Cô xấu hổ đến độ không dám c ởi đồ ngủ ra, cuối cùng để mặc anh làm tất cả. Trong phòng không bật đèn, chỉ còn năm tiếng nữa là cô phải bay về London. Trong chăn ngập tràn hơi nước ẩm ướt, anh hôn một lúc lại dừng, giữa những tiếng thở dồn dập, anh chợt nghĩ đến điều gì đó: “Mấy chú mèo em cho ăn ở đoàn phim anh đã bảo trợ lý đưa chúng đến trung tâm cứu trợ chó mèo, bây giờ chúng đều được nhận nuôi cả rồi.”

Ý thức cô đã mơ màng, tinh thần lại bị anh kéo về, mông lung mở mắt: “Sao anh biết em cho mèo ăn…”

Anh cảm thấy cô quyến rũ thế này, mặc dù không thể nhìn thấy rõ ràng. Đầu lưỡi anh li3m mồ hôi ở d ái tai cô: “Còn có cái tên đàn ông ở đoàn phim nữa, về sau em có còn liên lạc với anh ta không?”

Cô nhớ ra anh đang nói đến ai nhưng quả thật cô đã không còn nhớ rõ tên đối phương nữa rồi, bèn cất giọng nhỏ như tiếng mèo kêu: “Không biết nữa, em xóa rồi.”

Anh cười cười, tiếp tục việc của mình.

Cô ngước mắt lên, cuối cùng tầm nhìn chăm chú vào chiếc gương trước tường. Do sáng nay khi trang điểm cô không tìm được nơi thích hợp nên anh đã chuyển nó từ phòng quần áo đến đây. Đó là loại gương chất lượng cao thường dùng trong giới giải trí, vừa sáng vừa lớn, đối diện với tầm mắt cô.

Mí mắt cô nóng bừng, cô cụp mắt nhìn xuống, bất ngờ bị hình ảnh k1ch thích thị giác nên vội vàng ngước mắt lên, không cần nhìn cô cũng biết chắc từ mặt đến thái dương mình đã đỏ ửng rồi.

Giang Tố ôm cô, anh dừng lại giây lát, ngẩng đầu nhìn cô từ bên dưới: “Sao vậy em?”

Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, một lúc lâu sau mới cất giọng mũi nặng nề đáp: “Không…”

Hai chữ “có gì” chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì anh đã ngửa đầu, yết hầu nơi cổ liên tục di chuyển lên xuống, anh nheo mắt, chóp mũi chạm chóp mũi cô, hơi thở nóng rực, giờ phút này, đôi mắt đã từng trong veo trong phim kia và hơi thở của anh đều như đang đầu độc cô: “Vậy chúng ta không chia tay, phải không?”



Cô cất lời, nhưng giọng nhỏ đến nỗi mưa có thể dễ dàng lấn át đi. Anh ghé sát đến để nghe, tiếng cô lướt qua nơi gò má ướt đẫm mồ hôi rót vào tai anh. Cô nói: “Giờ đã là lúc nào rồi…”

Giọng khe khẽ tựa như đang nũng nịu trách móc.

Anh bật cười, cười phá lên thành tiếng, nghiêng đầu đuổi theo ánh mắt cô, cố ý hỏi: “Lúc nào nhỉ?”

Cô mím môi, bất chợt cảm thấy vẻ mặt anh vào lúc này toát lên sự lưu manh của một thiếu niên hiếm có.

Từ trước cho đến nay cô chưa từng nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, dù đã xem qua vô số bộ phim ở rạp chiếu phim nhưng cảm nhận thị giác ấy hoàn toàn khác biệt với giờ phút này. Anh vô cùng kiên nhẫn, có lẽ ngày đó anh đã bị cô nói trúng, một tiếng sau khi cơn mưa nhỏ dần trở nên dữ dội, cô và trái tim đập nhanh như trống cảm nhận được sự tiến vào và mạch đập kịch liệt ở nơi sâu thẳm nhất của anh. Nụ hôn song hành với tần suất chuyển động, tiếng nước vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên khắp phòng. Tiếng mưa rơi đập vào mái hiên nhà, tí ta tí tách, sương mù lượn quanh bao phủ kín mặt kính, bóng người trở nên nhịp nhàng, chuyển động theo sự lung lay của rèm cửa sổ.

Cô nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, cọ vẽ của cô uốn lượn kéo dài ra sau lưng anh, anh vừa nhột vừa ngứa ngáy nhưng cố gắng kiềm chế, khi ấy cô ngước mắt lên đã trông thấy cơ bắp sau vai anh căng cứng. Cũng như giờ phút này khi ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy không sót một thứ gì.

Cô nghĩ thì ra chỗ ấy không chỉ căng cứng mỗi khi anh kiềm chế mà khi anh dùng sức cũng sẽ như vậy.

__

Lời tác giả:

Ba chương nữa là kết thúc, ngày mai gặp lại nha.