Trước đây cô chưa từng nghĩ mũ áo hoodie sẽ được sử dụng với mục đích này.

Eo bị người ta bấu chặt, áp sát vào eo anh tựa như giam cầm, nửa khuôn mặt trước bị vành mũ che chắn, trước mắt tối đen, nhiệt độ bốc lên khiến cơ thể cô như nhũn ra. Không biết kìm nén bao lâu, sau khi nhấm nháp thử, anh bắt đầu m*t lúc nhẹ lúc mạnh, thỉnh thoảng răng lại cắn nhẹ môi cô, sau khi ma sát lại nhả ra.

Cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của anh nhưng anh rất tiết chế, không tiến vào quá sâu. Cả người cô vì được ôm lấy nên dán chặt vào người anh, có thể nghe được nhịp tim đập nhanh thình thịch thình thịch. Lưng cô áp lên mặt tường, bị động đón nhận nụ hôn. Anh hôn mạnh mẽ mà kiềm chế, âm thanh môi lưỡi hôn nhau va chạm vang vọng trong không gian kín. Cô mở mắt nhưng chỉ thấy được một tia sáng nhỏ rọi vào, cảm nhận được hơi thở gấp nóng hổi của anh phả vào mặt. Anh ngậm m*t môi dưới của cô, sau khi cẩn thận thưởng thức lại nhả ra, anh thay đổi góc độ để hấp thụ lượng oxy ít ỏi của cô, mỗi lần như thế anh lại dùng sức ở tay để đẩy cô tiến về phía trước. Cô như bị đứt gãy, nơi áp sát kia nóng lên một cách mãnh liệt nhưng lại kìm lòng chẳng đặng bủn rủn tay chân vì nghe được âm thanh thân mật.

Tiếng bước chân và âm thanh trò chuyện náo nhiệt của dòng người qua lại vang lên bên tai, như gần mà lại như xa, nụ hôn vừa bạo dạn vừa bí ẩn này khiến toàn thân cô tê dại, không thể diễn tả được đó là vui sướng hay phần nhiều là k1ch thích.

Trước nay cô từng nghĩ yêu đương với ngôi sao sẽ phải kiềm chế, tủi thân, không được lộ diện, vậy mà giờ phút này, cả cơ thể được anh ôm lấy, bàn tay nắm vành mũ của cô thả lỏng, buông xuống bên người, giọng nói không thể nghe thấy của cô bị hơi thở ướt át kia nuốt chửng. Cô hoảng hốt nghĩ.

Đây là đang hôn cô, hay đang gặm cô thế này…

Tay anh chẳng biết đã dời lên cổ cô từ lúc nào, vuốt v e nhẹ nhàng, ngậm m*t cánh môi cô. Sau đó anh lùi lại một chút, hỏi khẽ: “Vị hoa anh đào à?”

Một chút kẹo dư lại tan ra giữa răng cô, giọng mũi của cô rất nặng, chậm rãi đáp: “Hình như là vậy.”

Anh cười cười, cuối cùng ghé đến hôn nhẹ lên môi cô.

Tiếng hôn như ngày mưa triền miên, bị giam giữ trong vành mũ đen của anh.

Giang Tố đang định lùi ra thì cô bỗng kêu lên, vùi mặt vào trong mũ áo anh một lần nữa.

Chóp mũi cọ vào má anh.

Anh ôm vai cô, hỏi: “Sao vậy?”

Cô dè dặt vén mũ lên, một tia sáng le lói rọi vào bên trong vành mũ.

“Để em xem thử có ai nhìn không.”

Thỉnh thoảng có người đi đường quay đầu nhìn nhưng thật ra việc hôn nhau thế này rất thường gặp nên họ chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.

Cô thở nhẹ một hơi, lúc này mới buông mũ anh, mím môi lui ra.

Trong khẩu trang có hương hoa anh đào vô cùng rõ, cô nghĩ, hình như rất ngọt.

Bãi biển này rất náo nhiệt, các tiểu thương vì muốn kiếm tiền nên đã mở ra vô số các hoạt động giải trí. Cô ngồi trên bãi cát dựa theo ảnh đắp lại nhân vật SpongeBob, ai ngờ so với bản gốc cô còn làm chi tiết hơn.

Gió ở bãi biển rất mạnh, Giang Tố phủi phủi cát dính trên má cô, cười hỏi: “Giỏi quá, chẳng lẽ lúc đi học em có học nặn tượng à?”

Cô muốn vốc nhân vật SpongeBob từ trên bãi cát lên, ai ngờ đào trúng một con cua khiến cô sợ hãi vội chạy ra xa vài bước, Giang Tố đi tìm giày giúp cô mới phát hiện bị thiếu mất một chiếc.

Cô định bảo không sao, chắc là cô bất cẩn không cất kỹ.

Nhưng anh đã nói trước: “Không sao, anh mua lại cho em một đôi, lên xe trước đi.”

Không một lời chỉ trích, ở bên cạnh anh sẽ không bao giờ cảm thấy khó chịu.

Cô luôn cảnh giác dưới chân xem có sinh vật nào trên bãi biển không, vì đi chân trần nên cô sợ có ai làm vỡ ly ở đây, không cẩn thận lại đạp trúng miểng thủy tinh.

Giang Tố cười cười, kéo tay cô: “Anh cõng em nhé?”

Cô cúi đầu liếc mắt nhìn: “Nhưng trên người em toàn cát —”

“Em thấy người bạn trai nào lại chê trên người bạn gái mình có cát chưa?” Anh nhướng mày, không thèm để ý: “Lên đi, lát nữa đi mua giày mới cho em.”

Chiều cao hơn 1m80 gần 1m90, tầm nhìn quả thật khác biệt hoàn toàn so với tưởng tượng của cô. Cô được anh nâng lên, nhìn hai chân lắc lư trong tay anh, đây là lần đầu tiên nó cách xa mặt đất đến vậy.

Đường về do anh lái xe, Giang Tố để cô ngồi vào ghế phụ lái, sau đó thản nhiên hỏi: “Em mang size bao nhiêu?”

“36.” Cô đáp.

Dứt câu, chưa kịp phản ứng gì thì anh đã nhanh chóng đi mất.

Cô ngồi trong xe chờ đợi một lúc, không biết chiếc xe này có phải do anh đứng tên không, lái nó về có nguy hiểm không? Nhưng chẳng mấy chốc suy nghĩ ấy đã bị gạt đi, vì anh đã bảo hãy tin tưởng anh.

Một chuyện đơn giản như vậy, cô phải tin tưởng rằng anh đã lên kế hoạch ổn thỏa và có thể giải quyết.

Cô hơi khát nên muốn tìm chai nước, nhưng khi đưa tay mở hộp đựng đồ lại chỉ thấy một bó hoa hồng xanh.

Cô sửng sốt, tưởng đây là hoa giả nhưng lấy bó hoa ra mới phát hiện hoa rất tươi, trên nụ hoa còn đọng vài giọt nước giống như vừa mới nở rộ vậy.

Cô bất giác cong môi, không biết anh để đây lúc nào, nhưng nhận được hoa khiến cô rất vui.

Trong hộp đựng đồ trên xe không có nước, chai nước được để bên chỗ ghế lái, cô cảm thấy khó hiểu, một người cẩn thận như anh lại chỉ để nước ở một chỗ thôi sao? Cô đang chuẩn bị rướn người qua lấy thì cửa ở ghế phụ lái chợt bị người ta kéo ra.

Anh đã quay về.

Cô hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”

“Gần đây toàn là trung tâm thương mại.” Anh thả chiếc hộp giày vào tay cô, lúc này mới xoay người đi về phía ghế lái: “Em mang thử xem?”

Trên đùi cô là một chiếc hộp màu vàng nhạt, logo thương hiệu tiếng Anh được mạ vàng.

Nhìn tên thương hiệu, cô chợt khựng lại nhưng cũng không quá để ý, cho đến khi mở hộp ra —

Bên trong hộp là đôi giày cao gót với phần quai gấm đính kim cương mà năm lớp 12 kia cô không thể có được.

Xu hướng thời trang luôn thay đổi theo thời gian, mỗi năm phong cách cụ thể lại được cập nhật nhưng những sở thích của các cô gái vẫn không hề biến mất, trái phải đều là những món trang trí ấy, cô vừa nhìn đã nhận ra đây là phiên bản đổi mới của đôi giày năm đó.

Chính xác cùng một thương hiệu.

Cô từng đứng lại bên ngoài tủ kính trưng bày nó rất lâu, cũng vào thời khắc tăm tối xám xịt nhất ấy, cô đã chính mắt nhìn người xinh xắn, gọn gàng bên cạnh anh mang đôi giày này.

Thật ra về sau cô đã có thể mua được nó.

Nhưng từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy có một số thứ chỉ nên có được vào khoảnh khắc nó xuất hiện thì mới ý nghĩa. Vậy nên sau đó, dù đã có năng lực để mua nhưng cô không còn sự rung động của năm ấy nữa, cũng chẳng rước nó về từ trung tâm thương mại.

Vậy mà vào giây phút này, cô bỗng cảm nhận được sự rung động và yêu thích đã lâu, hương thơm có thể đưa con người về quá khứ, đồ vật cũng thế.

Cô có được nó một lần nữa, cũng là lúc hiểu được ý nghĩa của mất mà tìm lại được.

Nhận ra cô đang mất tập trung, Giang Tố quay đầu hỏi: “Không thích sao?”

“Không có.” Cô cười cười nói: “Em thích lắm, cảm ơn anh.”

Đây là lời cảm ơn khác với những lần trước, anh có thể cảm nhận được cô đã tiếp nhận.

Cô nhỏ giọng nói: “Trong lễ trưởng thành năm 18, em đi mua quần áo và nhìn thấy đôi giày này ở trung tâm thương mại, khi đó em thích lắm nhưng nhà không nhiều tiền nên đã bỏ lỡ.”

“Thật ra lúc ấy em cảm thấy cũng không sao nhưng không lâu sau đó, em lại thấy một cô gái mà em rất hâm mộ mang nó.”

Tựa như một tâm tư được giấu kín, không nhìn thấy, không xuất hiện, cứ bình yên lẩn trốn ở nơi sâu nhất trong trái tim cô, cũng sẽ không đau đớn nhưng nó mãi mãi là nút thắt.

Hôm nay cô mang giày đế bằng, thật ra anh có thể mua đại một đôi giống như vậy, điều đó không có gì sai cả nhưng anh vẫn mua đôi giày cao gót này. Cô biết đây là mẫu chủ chốt trong doanh số bán hàng, là đôi giày giá cả đắt đỏ nhất luôn được đặt trong tủ kính sáng lấp lánh. Cô đã từng bị thực tế đả kích rằng cô không xứng đáng với nó rất nhiều lần nhưng vào năm 24 tuổi, có người nhìn thấy nó và cảm thấy đôi giày sáng chói mắt ấy xứng đáng với cô.

Anh đã lặng lẽ gỡ bỏ nút thắt ấy, dù rằng anh không hề hay biết gì.

Trong khoang xe yên tĩnh chốc lát, anh nhớ lại vừa nãy cô muốn uống nước bèn lấy chai nước bên cạnh ra mở nắp và đưa cho cô, đồng thời nói: “Hiểu rồi.”

— Hóa ra đặt chai nước bên tay anh là để tiện mở nắp giúp cô. Cô nghĩ.

Cô thất thần nhìn chai nước đã mở sẵn nắp, hỏi: “Hiểu gì ạ?”

“Hiểu mục tiêu sau này của anh.” Anh cười nói: “Anh sẽ không để em phải hâm mộ người khác nữa.”



Cô mang đôi giày kia lên chân, suốt đường đi luôn thưởng thức nó tỉ mỉ, lúc này mới phát hiện dưới cùng có một đôi giày đế bằng nữa. Hóa ra anh cũng đã mua luôn rồi.

“Cầm một lúc hai hộp không tiện, nên anh bỏ chung vào.” Anh nói.

Cô ngồi tại chỗ, trong lòng dời sông lấp biển một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Giang Tố.”

“Hửm?”

“Anh còn nhớ bộ phim đầu tiên anh đóng chứ?”

“Thiếu niên Du ấy à? Mỗi một bộ phim anh đều ghi nhớ kỹ.” Anh nói, “Quay hồi học cấp ba, sao thế?”

Thậm chí anh còn kiên nhẫn giải thích cho cô biết.

Cô lấy hết can đảm, lo lắng và bất an hỏi: “Nữ chính của bộ phim đó… Anh có từng thích cô ấy không?”

“Không có.” Tuy cảm thấy câu hỏi này của cô rất kỳ lạ nhưng anh vẫn trả lời: “Đồng nghiệp bình thường thôi.”

Cô không biết tại sao mình cứ phải cố chấp với vấn đề này, có lẽ mùa hè mà cô từ biệt anh có quá nhiều lỗ hổng, khiến mỗi một sự thiếu sót trở nên khắc khoải trong trí nhớ, vậy nên mỗi một thời khắc đều vẹn nguyên như mới trong ký ức, cô nhớ toàn bộ, nhớ rõ những đả kích và buồn bã của mình ngày hôm ấy.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên vết thương vào thời khắc từ biệt ấy bắt đầu được chữa lành.

Đôi giày kia cô đã có thể mang, năm ấy anh không thích cô nhưng cũng không thích một cô gái xinh đẹp khác.

Cô cười cười hỏi: “Cuối tuần đi mua bình hoa với em được không?”

*

Ngày cuối tuần của một nghệ sĩ bắt đầu từ lúc kết thúc công việc.

Thật ra ngày ấy anh rất bận rộn, cô sợ anh quên, cũng sợ anh mệt nên bảo không đi cũng được. Nhưng sau khi quay phim xong, cô vẫn nghe anh bảo gần đây có vài tiệm hoa khá đẹp, hỏi cô muốn đến tiệm nào chọn.

Lúc mua bình hoa, hai người đi tách nhau, lúc mua xong mới lên cùng một chiếc xe.

Cô mua ba chiếc bình hoa, chiếc nào cô cũng thích cả.

Xe quay về khách sạn, lúc mới lái vào bãi đậu xe, cô không biết lần sau có còn đi xe này nữa không nên đã hỏi anh xem có thể điều chỉnh ghế ngồi một chút được không.

“Dĩ nhiên được.” Anh nói, “Góc dưới bên phải, em bẻ một chút là được.”

Cô bẻ lần thứ nhất, ghế không động đậy.

Thế là cô cắn răng dùng sức thêm một chút, nhưng chỉ một chút ấy đã khiến ghế ngồi “cạch” một tiếng, cô ngã thẳng người ra.

Xe dừng lại trong một góc, Giang Tố quay đầu nhìn cô.

“Ngồi dậy có được không?”

“Hình như, không… Không ngồi dậy nổi nữa.”

__

Lời tác giả:

Chi tiết giày cao gót này gần như cứ cách một thời gian tôi lại mở ra xem lại, thật sự rất thích nó, gút mắt cuối cùng trong quá trình trưởng thành của cô là sự phản hồi dành cho tình yêu của anh.

Giang Tố ơi, sao nụ hôn đầu mà sao hôn giỏi thế.