Nàng ở Thiên Ninh cũng được một thời gian rồi, nỗi nhớ quê nhà cũng theo đó mà lớn dần.

Mỗi tối ngồi ở chòi gỗ ngắm trăng, nàng lại nhớ đến khoảng thời gian còn ở Đông Lương, thật hạnh phúc và vui vẻ.
Ở Đông Lương có mẫu hậu và hoàng huynh luôn yêu thương nàng, còn có các ca ca và tỷ tỷ chiều chuộng nàng hết mực.

Dưới sự yêu chiều ấy, nàng mỗi ngày không luyện võ công thì sẽ chạy khắp ngõ phố chơi đùa.
A Ly mang trà ra trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của nàng liền tiến tới cùng nàng tâm sự.
“Công chúa, người nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
“Ta chỉ là nhớ lại khoảng thời gian còn ở Đông Lương.

Nhớ lại lúc ấy thật vui vẻ biết bao! Mỗi ngày ta đều vô lo vô nghĩ vui chơi, làm bất cứ điều gì mình thích.

Ta còn nhớ không ít lần ta cùng ngũ tẩu đi dạo khắp kinh thành, thật sự rất vui.”
Nhìn tách trà trước mặt, nước trà trong soi rõ bóng trăng, đêm trăng này, mang vẻ đượm buồn đến lạ.


Đôi mắt nàng không biết tự bao giờ đã ướt đẫm nước mắt.

Dáng dấp nàng khóc tựa lê hoa đái vũ, cũng khiến người ta đau lòng thay cho sự cô quạnh của nàng ở chốn xa lạ này.
“Ta ở đây ngoài ngươi ra chẳng có ai bên cạnh, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà hoàng huynh giao phó, để còn trở về Đông Lương nữa.”
“Công chúa, nô tỳ sẽ luôn ở bên người, dốc hết sức mình để giúp đỡ người.”
Mấy ngày sau đó, Thái tử bất ngờ cho người tới hỏi thăm nàng, biết rõ nàng vô cùng nhớ nhà, còn mang cả món bánh nướng hương vị Đông Lương mà nàng vô cùng yêu thích, đã dấy lên trong lòng nàng sự nghi ngờ về đám hạ nhân trong phủ công chúa này.
Nàng trước giờ vẫn luôn cẩn trọng đề phòng với từng người trong phủ, đến có thói quen ăn uống cũng không để ai biết, vậy mà hắn lại biết được món ăn mà nàng yêu thích.

Chỉ một chi tiết nhỏ này thôi, nàng ngấm ngầm khẳng định rằng nội gián của Thái tử hẳn phải ở trong số người thân cận của nàng.
Ngẫm lại trước đây, khi nàng vừa khỏi phong hàn, còn chưa kịp bước ra ngoài, Đường Thiên Hàn lại biết được tình hình của nàng mà đến tận nơi đưa nàng tới Đông Cung thăm thú.
……………
“Tiểu Lan, ta thấy khó thở quá! Ngươi mau tìm…… tìm đại phu…....”
Lời còn chưa dứt, nàng đã ngất đi, khiến A Ly vô cùng lo lắng.
Đại phu bắt mạch xong, lắc đầu bất lực.
“Đông Lương công chúa không biết đã ăn trúng thứ gì mà đã trúng độc, tình hình hiện tại không khả quan lắm, ta chỉ có thể tạm thời kê thuốc ngăn độc lan khắp cơ thể, còn qua được hay không phải xem tình hình của công chúa.”
A Ly nhanh nhẹn đưa một ít ngân lượng, nói nhỏ với đại phu không được tiết lộ ra ngoài.
Sau khi đại phu rời đi, Tiểu Lan ngây người.
“A Ly tỷ, sao tỷ lại không cho đại phu truyền tin công chúa trúng độc ra ngoài?”
“Nếu sự việc này để hoàng cung Thiên Ninh biết được, e là phủ công chúa sẽ loạn lên mất!”
A Ly cả ngày luôn túc trực bên nàng chăm sóc, những sự vụ khác đều do Tiểu Lan thay nàng quản lý.
Nàng là nữ nhân rất thông minh và mưu kế, những nha hoàn theo bồi giá cũng không phải chỉ là kẻ ngốc.

A Ly trước giờ làm việc nhanh nhẹn, cẩn trọng, chưa từng khiến nàng thất vọng, cũng là người nàng tin tưởng nhất.

Tiểu Lan tính tình hoạt bát, đối với sự vụ trong phủ luôn an bài đâu ra đó, nàng cũng chưa bao giờ phàn nàn.
Tối ấy, khi tất cả đều đã chìm trong màn đêm đen, một bóng dáng nữ tử lén lén lút lút lướt qua đại điện, tiến đến cửa phụ phía sau phủ đệ.


Những tưởng sắp có thể ra ngoài rồi, nào ngờ nàng lại bất ngờ xuất hiện từ phía sau chất vấn, khiến nữ tử kia một phen kinh hãi.
“Ngươi là đang đi đâu đó?”
Sau khi cho người đưa đến sảnh chính, nàng bất đầu tra khảo nữ nhân kia.
“Trong số những người theo ta đến Thiên Ninh, A Ly, Tiểu Lan và ngươi là những người thân cận với ta nhất, vậy nhưng ngươi lại phản bội lại ta.

A Nhu, ngươi nói xem, ngươi đáng tội gì?”
A Nhu ra vẻ không biết gì, liên tục chối tội “Công chúa, nô tỳ không hiểu người đang nói gì?”
“Ngươi thật sự không hiểu sao? Vậy vừa rồi người đi theo lối cửa phụ phía sau đó không phải là muốn ra ngoài báo tin với Đường Thiên Hàn sao? Người trong phủ đều biết ta đang trúng độc rất nguy kịch, nhưng ngươi ngồi đối diện ta đây, một chút bất ngờ cũng không có, hay ngươi đang lo lắng rằng việc ngươi qua lại với người của Đông Cung bị ta phát hiện, sẽ không còn cách nào ăn nói với Đường Thiên Hàn.”
A Nhu nhìn nàng với ánh mắt căm giận.
“Công chúa, là người gạt nô tỳ, nhân lúc nô tỳ ra ngoài truyền tin tức trong phủ cho Thái tử điện hạ để bắt nô tỳ.”
“Ta sớm đã biết ngươi chính là nội gián của Đường Thiên Hàn, đây chẳng qua chỉ là chút vở kịch ta bày ra để ngươi phải khai nhận tất cả mà thôi.”
A Ly ở phía sau bức xúc vô cùng, không nhịn được mà chất vấn,
“A Nhu, chúng ta đều là nô tỳ theo hầu công chúa suốt mấy năm qua, sao ngươi có thể phản bội lại công chúa?”
Nàng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại suy tư một hồi,
“A Nhu à A Nhu, chúng ta đều là người của Đông Lương.

Nhưng ngươi lại quay lưng với hoàng huynh, với ta, đi theo Đường Thiên Hàn.

Hắn đã cho ngươi thứ gì khiến ngươi có thể đối đầu với cố hương của mình như vậy?”

A Nhu giọng nói đầy ấm ức, điệu bộ rõ ràng chính là không an phận.
“Công chúa, Trần Nhu trước đây cũng là thiên kim của Trần gia, lớn lên trong nhung lụa, xung quanh luôn luôn có người hầu kẻ hạ kề cận, nhưng năm đó là sai lầm của phụ thân mới khiến Trần gia sụp đổ, mới phải thành kẻ hầu trong cung.

Dù gì ta cũng từng là thiên kim, dựa vào đâu mà phải trở thành hạ nhân cho kẻ mất tích suốt 18 năm như người.”
Ngập ngừng một hồi, A Nhu tiếp tục “Thiên Ninh Thái tử đã hứa với ta rằng, nếu như có thể giúp điện hạ thấu hiểu người hơn, tăng thêm mối giao hảo giữa Thiên Ninh và Đông Lương, ta sẽ lập được công lớn, điện hạ cũng sẽ phong cho ta làm Chiêu huấn….”
Tiểu Lan bên cạnh không thể đứng im được nữa, trách móc,
“Công chúa đối với chúng ta không bạc đãi, luôn chiếu cố chúng ta, sao ngươi lại vì chút danh vọng đó mà ngươi lại bán đứng công chúa?”
“Vì ngài ấy không coi thường ta như các người.

Ta vốn là thiên kim lại sa cơ lỡ vận mới phải thành kẻ hạ nhân, nhưng Thái tử điện hạ không như vậy.

Ngài có thể cho ta thứ ta muốn, thứ mà các người chưa từng, cũng không muốn cho ta.

Những nô tỳ như ngươi làm sao có thể hiểu được ta?”.