Mấy ngày qua, Cảnh Như Đình đều nhốt mình ở trong phòng, chỉ đến bữa mới mở cửa ra ngoài.
Trông thấy tiểu muội cứ mãi buồn rầu không vui như vậy, Cảnh Lam Linh muốn kéo nàng ra phố một chút cho khuây khỏa tâm trạng.

Tính tình nàng trước nay thích sự náo nhiệt của phố phường, đưa nàng đi một vòng có thể sẽ khiến nàng giải tỏa được nỗi lòng.
Cảnh Như Đình vốn dĩ không muốn đi đâu, nhưng a tỷ nàng cứ thúc giục nàng mãi, rốt cuộc nàng vẫn là nghe lời Cảnh Lam Linh, thay y phục rồi đi dạo quanh phố phường.
Cảnh Lam Linh hôm nay lại hoạt bát vô cùng, đi đến gian hàng nào cùng kéo nàng vào xem cùng.

Nàng cho dù không muốn cũng vẫn lặng lẽ dừng lại cùng với nàng ta.
Dáng vẻ hiện tại của nàng ta thực rất giống nàng thường ngày, còn cô nương hay nói hay cười như nàng lại mang gương mặt ưu tư trĩu nặng nỗi buồn.
Những tưởng đi dạo phố sẽ khiến Cảnh Như Đình vui lên, nhưng nàng hoàn toàn không có tâm trạng để vui chơi như trước đây.
Cảnh Lam Linh đứng mua khá lâu nên nàng đành viện cớ đi trước.
Chợt con phố kế bên vọng lại tiếng kèn trống vô cùng chói tai, nàng cùng đám người thích xem vui đi sang xem thử.
Hiện ra trước mắt nàng là một màu đỏ rực rỡ của kiệu hoa và y phục của đoàn người đang thổi kèn đánh trống.

Trong hàng người, nổi bật nhất chắc chắn là nam nhân cưỡi ngựa dẫn đầu mặc một bộ trực cư đỏ thêu hoa vô cùng tinh tế.

Cảnh Như Đình nhìn thấp thoáng bên trong kiệu hoa có bóng dáng nữ tử một thân giá y lộng lẫy, trùm một chiếc khăn đỏ trên đầu che kín dung nhan.

Nhưng nàng sớm đã biết gương mặt tân nương trông như thế nào.
Hai bên kiệu hoa là mấy nữ tỳ cầm một giỏ hoa vừa đi vừa tung những cánh hoa hồng ra xung quanh.
Hai bên đường người đứng xem cũng bắt đầu bàn tán xem không ít, đều thắc mắc không biết là hôn lễ của nhà nào mà lớn đến như vậy.
Nàng cứ âm thầm nhìn theo kiệu hoa, hốc mắt từ khi nào đã cay cay, từ đáy lòng dâng lên cảm xúc khó chịu vô cùng.

Nếu… nếu những chuyện đó không xảy ra, người ngồi trên kiệu đó, người mặc bộ giá y đó liệu có phải nàng?
Trong dòng người tấp nập hai bên đường, Hoắc Noãn Bách dường như cũng đã nhìn thấy nàng.

Nữ tử mà hắn yêu, nữ tử mà hắn muốn cưới giờ đây lại đang đứng cùng đám người nhìn hắn rước nữ nhân khác về làm thê tử.
Ngựa vẫn đang đi về phía trước, còn hắn không nỡ rời ánh mắt khỏi Cảnh Như Đình.

Thê tử mà hắn cả đời này muốn cưới chỉ có nàng, nhưng ngày đó nàng một mực khẳng định không muốn cùng Lý Sở Lộ chịu phận chung chồng, hắn cũng
không thể không chịu trách nhiệm với việc mà hắn gây ra, một nữ tử buôn hoa như Lý Sở Lộ cứ thế lại trở thành thiếu phu nhân cao quý của Hoắc phủ.
Cảnh Như Đình làm sao có thể chịu đựng được tình cảnh này, dứt khoát quay lưng trở về tìm a tỷ.
Cuối cùng nàng đã hiểu, thế gian này chính là bạc bẽo như thế, cứ nhất định phải tước đoạt quyền tự quyết của nàng, đẩy nàng vào tình cảnh trớ trêu nhất.
Nàng là thiên kim của Cảnh gia, sống trong nhung lụa sung sướng suốt mười lăm năm cũng đủ rồi, bây giờ đã đến lúc hi sinh thân mình vì sự hưng thịnh của cả nhà họ Cảnh.
Qua ngày hôm nay, ma ma trong cung sẽ đến dạy nàng lễ nghi trước khi gả vào Đông Cung, nàng hẳn sẽ không còn được thoải mái đi trên phố như vậy nữa, so với đau khổ chẳng bằng tận hưởng những khoảnh khắc tự do cuối cùng này đi.
…….....
Đoàn rước dâu đã đến trước cửa lớn Hoắc phủ.

Hoắc Noãn Bách xuống ngựa, dìu tân nương bước xuống từ kiệu hoa.

Dưới lớp khăn trùm, Lý Sở Lộ đang vui mừng cười tươi vì bản thân sắp được gả cho nam nhân nàng ta yêu.

Bước qua cửa lớn Hoắc phủ, nàng ta sẽ chân chính trở thành thiếu phu nhân cao quý, sẽ không còn bị coi thường bắt nạt như trước.

Để có được ngày hôm nay, nàng ta đã phải đánh đổi rất nhiều, vậy nên nàng ta nhất định sẽ không dễ dàng để Hoắc Noãn Bách bỏ rơi mình.
Lễ bái đường rất nhanh đã hoàn thành, tân nương được đưa vào phòng trước, còn tân lang ở bên ngoài tiếp khách.
Bầu trời dần ngả màu sang ráng vàng rồi tối hắn, khách khứa trong phủ đều đã ra về hết, không gian vốn đang náo nhiệt trở nên yên tĩnh lạ thường.

Hoắc Noãn Bách đứng trước căn phòng được treo vải đỏ lặng im hồi lâu rồi mới chật vật bước vào.
Bỗng Tề Thiên Khả xuất hiện từ phía sau nhanh tay kéo hắn ra một góc khuất.
“Ta đã theo lời huynh điều tra ra rồi, mọi chuyện đều đúng như huynh dự đoán.

Bây giờ huynh tính xử lý như thế nào?” Tề Thiên Khả nói rất nhỏ, lời nói tựa hồ bị cuốn trôi theo gió đêm.
“Ta biết rồi.

Huynh cứ về trước đi.”
Chỉ cách một cánh cửa nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác biệt nhau.

Người bên trong phòng đang mong chờ bao nhiêu thì kẻ bên ngoài đáy mắt lại phức tạp xen lẫn tia tức giận không nói nên lời.
Hoắc Noãn Bách chậm rãi mở cửa tiến vào trong, không nhanh không chậm tháo tấm khăn trùm đầu của tân nương đang ngồi trên giường.

Khăn vừa tháo xuống, gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười ngọt ngào của nữ tử lập tức hiện ra trước mắt.
Lý Sở Lộ e thẹn nhìn hắn, nũng nịu gọi: “Phu quân!”

“Đều là kế hoạch của nàng đúng không?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Nàng ta trố mắt kinh ngạc, làm như không biết gì: “Phu quân đang nói gì vậy? Thiếp nghe không hiểu.”
“Ly trà ngày hôm đó nàng cho ta uống, là nàng đã động chạm vào mới khiến ta đối với nàng như vậy, đúng chứ? Nàng tốt nhất đừng biện bạch thêm làm gì, ta đã cho người điều tra hết rồi.”
Nụ cười trên môi Lý Sở Lộ vụt tắt: “Chàng biết rồi thì sao? Hôm nay là ngày thành hôn của chúng ta, chàng định hưu thiếp ngay bây giờ sao?”
Hoắc Noãn Bách tức giận chất vấn: “Tại sao nàng phải làm như vậy?”
“Bởi vì thiếp yêu chàng, nhưng chàng lại đem lòng yêu nữ nhân khác.

Thiếp so với Cảnh Như Đình kia cái gì cũng đều không sánh bằng, nếu thiếp không dùng cách này thì sao có thể ở bên chàng, sao thiếp có thể trở thành thê tử của chàng?”
Hắn thầm nghĩ, nàng ta đúng thật là điên rồi, lập tức quay lưng bỏ đi.
“Chàng định đi tìm Cảnh Như Đinh nói hết đầu đuôi sự việc sao? Vô ích thôi.” Lý Sở Lộ cười bí hiểm, “Cả kinh thành này bây giờ ai cũng biết Cảnh Như Đình được đích thân bệ hạ ban hôn với Thái tử, nàng ta đã sắp trở thành Đông Cung Thái tử phi rồi.”
Hoắc Noãn Bách không biết cũng phải, mấy ngày trước Lý Sở Lộ đến Hoắc phủ, nghe được những lời bàn tán về chuyện của Cảnh Như Đình, nàng ta lấy danh nghĩa là thiếu phu nhân tương lai ra lệnh:
“Nếu để thiếu gia biết được chuyện này nhất định sẽ không vui, các ngươi tốt nhất là đừng có bàn luận gì trước hay sau lưng thiếu gia.

Tất cả mọi sự trong Hoắc phủ đều phải đặt thiếu gia lên trước, nếu các ngươi dám hé răng nửa lời thì biết hậu quả thế nào rồi chứ?”