Trong Đông Cung rộng lớn, Diệp Lương đệ đang chải chuốt, điểm trang kỹ càng để chuẩn bị đến thăm Hoàng hậu.

Dù Diệp thị chỉ là trắc phi của Thái tử, nhưng Hoàng hậu đối với nữ nhân này vẫn luôn coi như con dâu của mình.
Diệp thị ngắm nhìn mình trong gương, hỏi nha hoàn đang chải tóc phía sau “Trúc Nhi, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Tỳ nữ Trúc Nhi mỉm cười, trả lời đầy tự hào “Lương đệ, nữ tử Thiên Ninh dung mạo của người là xuất chúng nhất, sao có thể không xinh đẹp chứ?”
Diệp thị đưa tay vuốt lấy lọn tóc từ trong tay Trúc Nhi, cầm lấy chiếc lược gỗ xoan dịu dàng chải.

Dáng vẻ hiền thục như vậy nhưng lời nói lại chứa đầy hàm ý ghen ghét.
“Chỉ là ở Thiên Ninh thôi sao? Cũng phải thôi, ta làm sao có thể sánh bằng vị lục công chúa Đông Lương đó chứ! Nàng ta vừa tới đây mà Phủ công chúa không thiếu người ra kẻ vào lấy lòng.”
Trước khi thăm Hoàng hậu, Diệp thị tìm gặp Thái tử.

Kể từ sau khi Cảnh thị ra đi, Đường Thiên Hàn vô cùng lạnh nhạt, cả năm tháng cũng không hề bước chân tới điện của Diệp thị, chỉ trừ bỏ lễ tiết, yến tiệc trong cung.
“Điện hạ, thiếp định đến thăm mẫu hậu, lại nhớ đến mẫu hậu nói đã lâu không gặp điện hạ.

Điện hạ có muốn cùng thiếp…….”

Lời còn chưa dứt, Đường Thiên Hàn đã lớn tiếng “Bản cung đã nói rồi, không có lệnh của bản cung ngươi không được tới đây sao?”
Diệp thị sợ hãi, ngập ngừng giải thích,
“Thiếp chỉ là……”
Hắn không để Diệp thị có cơ hội nói tiếp “Bản cung không đi đâu hết.

Hơn nữa, ngươi không phải Thái tử phi của bản cung, đừng có một câu là mẫu hậu, hai câu là mẫu hậu.”
Diệp thị nhanh chóng sửa lại lời nói “Hoàng hậu.

Là hoàng hậu nương nương.”
Đường Thiên Hàn không cả nhìn mặt Diệp thị một cái, trực tiếp ra lệnh “Lui xuống đi.”
Diệp thị bị Đường Thiên Hàn lạnh nhạt như vậy, vẻ mặt oan ức tới gặp Hoàng hậu.

Hoàng hậu trông thấy xót xa hỏi chuyện, Diệp thị thuật lại toàn bộ sự tình.
“Được rồi, Chi Nhi, con chịu ấm ức rồi.

Bổn cung sẽ nói lại với Thái tử, nhất định đòi lại công bằng cho con.”
Diệp thị đưa tay lên, dùng tay áo thấm nhẹ nước mắt, điệu bộ trông đáng thương vô cùng.
Rời khỏi điện của Hoàng hậu, nha hoàn thân cận Trúc Nhi của Diệp thị cũng tỏ rõ nỗi oan ức của chủ tử.
“Lương đệ, Thái tử điện hạ đối với người cũng quá tàn nhẫn đi! Người dù sao cũng là Quận chúa, xinh đẹp nhất Thiên Ninh, làm trắc phi của điện hạ đã là thiệt thòi rồi, điện hạ lại lạnh nhạt với người như vậy.”
Nào ngờ Diệp thị mắng lại,
“Câm miệng! Thái tử điện hạ là người ngươi có thể bàn luận sao!”
Thấy Trúc Nhi đã biết lỗi, Diệp thị mới tiếp tục,
“Chỉ cần ta là người của điện hạ thì nhất định ta sẽ có cách để trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Đến lúc đó, điện hạ sẽ coi trọng ta thôi!”
Hoàng hậu đặc biệt yêu thương Diệp thị, muốn Diệp thị nổi bật hơn hẳn các quý nữ khác trong yến tiệc mà ban cho rất nhiều y phục lụa là gấm vóc được thêu hoa hết sức tỉ mỉ.


Yến tiệc ngày mai Diệp thị mà diện y phục lộng lẫy này khẳng định sẽ trở thành người được chú ý nhất.
Trong phủ công chúa, A Ly dâng lên danh sách khách mời tham gia yến tiệc ngày mai.
“Thú vị thật ha, không chỉ có các thiên kim con nhà quan mà còn có cả các vị vương phi nữa sao?”
Xem ra không thể khiêm tốn một chút rồcủa Ngày diễn ra yến hội, các vương phi cùng các thiên kim nhà quan tề tựu đầy đủ, ai nấy cũng xinh đẹp như hoa, từng bước đi uyển chuyển dịu dàng, đầy khí chất cao quý, nhưng bên trong ai biết được những nữ nhân này đang suy tính gì trong lòng.

Lại nói đến Diệp thị, vốn dung mạo đã hơn người, cùng với y phục rực rỡ và dáng đi thanh thoát càng thêm nổi bật hơn.
Hoàng hậu bước đến với phong thái đầy quyền uy, dõng dạc tuyên bố.

“Hôm nay bổn cũng tổ chức yến tiệc này cùng các vương phi và tiểu thư cùng thưởng hoa, trong số các ngươi ai có thể trình diễn ca múa, đánh đàn cho bổn cung, không chỉ là góp vui mà còn hợp ý bổn cung và mọi người có mặt, bổn cung nhất định sẽ thưởng lớn.”
Những nữ nhân này đều mong được Hoàng hậu ban thưởng, người làm thơ, kẻ ca hát đều có đủ, vẫn là Diệp Lương đệ tài năng vượt trội hơn.

Tiếng đàn tranh du dương, uyển chuyển tựa thiên tiên, mỹ nhân chơi đàn lại càng diễm lệ, khiến người ta khó mà rời mắt.
Tiếng đàn vừa dứt, Hoàng hậu khen ngợi không ngớt.

Từ phía sau, nữ tử diện y phục hết sức giản dị nhưng vẫn vô cùng trang trọng bước đến, khiến tất cả mọi người đều phải ngước nhìn.

Nàng cẩn trọng hành lễ với Hoàng hậu, trình bày rành mạch nguyên nhân tới muộn.
“Thần nữ, Liễu thị Thanh Nghi từ Đông Lương xin được diện kiến Thiên Ninh Hoàng hậu nương nương.


Kính mong nương nương thứ tội, thần nữ lần đầu đến hoàng thành Thiên Ninh, không biết đường nên đã bị lạc mới lỡ buổi yến hội của nương nương.”
Trái ngược với vẻ thành thật nhận lỗi của nàng, Hoàng hậu vừa trông thấy gương mặt nàng liền giật mình, mất một lúc mới hoàn hồn lại.
“Ngươi…… ngươi là Thanh Nghi lục công chúa của của Đông Lương sao?”
Nàng cung kính đáp, “Chính là thần nữ.”
Sự xuất hiện của nàng đã khiến vài người trong đám quý nữ cùng Thiên Ninh Hoàng hậu phải kinh ngạc nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Còn nàng, đều đã thu lại trong tầm mắt.
“Công chúa đến rất kịp lúc, mọi người đều đang mong được thưởng thức tài nghệ của công chúa.”
Đều là đàn tranh, nhưng tiếng đàn của nàng lại mạnh mẽ và hùng tráng hơn, dù vậy vẫn không để mất đi sự mềm mại, thướt tha vốn có.

Tài đàn của nàng, thoạt nhìn cũng dễ dàng nhận thấy có phần lấn lướt nhạc khúc của Diệp thị.
Nhưng Hoàng hậu lại ra mặt nói đỡ cho Diệp thị, lời nói thể hiện rõ sự thiên vị đối với đứa con dâu này.
“Ngày hôm nay, Đông Lương công chúa cùng Diệp Lương đệ đánh đàn cho bổn cung nghe, mỗi người một vẻ, quả thật rất khó để nhận định ai hơn ai.
Người đâu, ban thưởng cho lục công chúa và Diệp Lương đệ!”.