Y quán Khả Tịnh
“Dạo này ta thấy huynh hay đến đây lắm đó.” Tề Thiên Khả vừa thưởng thức từng ngụm trà vừa nói.
Hoắc Noãn Bách điềm đạm trả lời lại: “Tiểu Đình không biết là đi đâu mà mấy hôm nay ta chẳng thấy muội ấy.

Ta đến đây uống chút trà cho bớt tẻ nhạt.”
Chén trà trên tay Tề Thiên Khả đặt xuống bàn, hắn cười cười: “Đây là y quán của ta, huynh làm như biệt viện của huynh hay sao mà đến đây mỗi ngày chỉ để uống trà? Huynh xem, trà của ta sắp bị huynh uống đến cạn rồi.”
Chợt có gia nô thông báo có người đến mua thuốc, Tề Thiên Khả rời đi trước để lại Hoắc Noãn Bách ngồi tiếp tục uống trà một mình.
Gần đây Cảnh Như Đình chẳng biết vì sao bỗng nhiên mất tăm mất tích, hắn đến Cảnh gia hỏi thì biết được nàng đã rời khỏi kinh thành được mấy hôm, cũng không nói là đi đâu, khi nào sẽ về.

Nàng đột nhiên biến mất không nói lời nào với hắn, làm hắn cứ bồn chồn không yên.
Ngày qua ngày sau khi luyện võ, Hoắc Noãn Bách đều sẽ đến y quán Khả Tịnh, một là có Tề Thiên Khả và Lý Sở Lộ để hàn thuyên, hai là đến khi nàng trở về nhất định sẽ đến đây.

Đến ngày thứ ba, hắn quyết định ở lại đây luôn, Tề Thiên Khả đành cho người dọn dẹp một phòng cho hắn.
“Hoắc công tử, trà của công tử đã hết rồi, để Sở Lộ pha một ấm mới cho công tử.” Lý Sở Lộ đã xuất hiện từ bao giờ, đứng đối diện hắn, thanh âm dịu dàng hòa nhã.
“Vậy làm phiền Lý cô nương.”
Lý Sở Lộ đưa tay che miệng cười, “Công tử quá lời rồi.

Nhờ có công tử và Cảnh tiểu thư, Sở Lộ mới có thể sống an lành ở đây.


Sở Lộ hiểu phép tắc, đâu thể ở không mãi một chỗ, phụ giúp người trong y quán làm chút việc cũng là hợp lẽ.”
Nàng ta vừa nói vừa cúi người mang ấm trà đã cạn đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó Hoắc Noãn Bách đã trông thấy bóng dáng nữ tử áo hồng quay lại, trên tay còn bưng một ấm trà nóng bốc khói nghi ngút.
Lý Sở Lộ đặt ấm trà xuống, lại đưa chén trà của Hoắc Noãn Bách đến gần rót trà đến khi đầy mới dừng.

Từng động tác thanh thoát thành thục, vừa nhìn liền biết là người có hiểu biết về trà đạo.
“Lý cô nương cũng có am hiểu về trà sao?” Hoắc Noãn Bách thuận miệng hỏi.
Trong đôi mắt Lý Sở Lộ mang theo ý cười bí hiểm, “Sở Lộ vốn là con nhà buôn không biết nhiều lễ nghi, kể từ sau khi quen biết được Cảnh tiểu thư chỉ dạy mới coi như là có chút kiến thức.”
Cảnh Như Đình vốn là tiểu cô nương ham chơi hoạt bát, đối với loại chuyện cần sự kiên nhẫn và phải ngồi yên trong thời gian dài như trà đạo chính là không có chút tâm tư nào.

Hoắc Noãn Bách thế nhưng lại không chú ý đến lời này của Lý Sở Lộ, còn khen ngợi tài pha trà của nàng ta rất tự nhiên.
Khó trách, hiện giờ hắn đều là đang nghĩ đến Cảnh Như Đình đang biến mất không báo trước với hắn.
…………...
Thời gian này Cảnh Như Đình không có mặt ở kinh thành.

Nàng theo Đường Thiên Hân đến thăm cô mẫu nhiều năm không gặp.

Điều này hiển nhiên là một bí mật, bởi trừ bỏ hắn thì nàng là người duy nhất biết nơi ở của Cảnh Khiết Phi.
Cảnh Khiết Phi sống trong một khu rừng lớn ở Nam Thành, cách rất xa kinh thành nên có nhiều sự khác biệt, nhất là về kiểu dáng y phục và tư trang của nữ nhân.

Vậy nên trước khi nàng hồi kinh đã mua mấy món cho mẫu thân và tỷ tỷ.
Lần đầu tiên nữ nhi một mình đi xa, Cảnh phu nhân mỗi ngày đều lo lắng vô cùng, sợ nàng gặp nguy hiểm.

Vừa nghe tin nàng sắp trở về, Cảnh phu nhân liền đứng trước cửa lớn Cảnh phủ chờ suốt một canh giờ mới thấy bóng dáng nàng thấp thoáng từ xa.
Cảnh Như Đình chạy thật nhanh rồi ôm lấy mẫu thân, giọng nức nở: “Mẫu thân, con đã về rồi.”
Cảnh phu nhân vỗ vỗ nhẹ lưng nàng, nói: “Đình Nhi đi xa như vậy có mệt không?”
Nàng cười cười lắc đầu, “Con còn có quà cho mẫu thân nữa, chúng ta vào trong nhà xem đi.”
Phân chia cho từng người xong, nàng muốn mau chóng đi tìm Hoắc Noãn Bách.

Lần này nàng đi mà không nói cho hắn, hắn nhất định là sẽ giận nàng.
Nàng vừa đến trước cửa lớn thì một đoàn người từ bên ngoài đi vào rất tự nhiên.


Ông lão dẫn đầu một toán binh thấy nàng thì kính cẩn hành lễ, nàng cũng thuận theo đáp lễ lại.
“Vị này có phải là Cảnh tam tiểu thư?”
“Phải, là ta.

Ngài là….” Nàng dè dặt nói.
“Nô tài là Mạnh công công của bệ hạ.

Hình như tiểu thư đang có ý định đi đâu? Xin tiểu thư hãy dừng bước vào trong một lát, bệ hạ có chiếu chỉ sai nô tài đến đây ban chỉ.”
Toàn bộ người trong Cảnh phủ đều tụ tập ở đại sảnh, cung kính quỳ xuống nghe chỉ.
Chờ tất cả hoàn thành nghi lễ đón chiếu chỉ, Mạnh công công mới bắt đầu đọc:
“Bệ hạ có chỉ,
Tam thiên kim của Cảnh tướng quân, Cảnh Như Đình tư dung tốt đẹp, đoan trang hiền thục, hiểu biết lễ nghĩa, nay đã đến tuổi thành hôn, trẫm đích thân chọn lựa, phong làm Thái tử phi quản lý Đông Cung.

Ngày mười lăm tháng sau là ngày lành, chọn làm ngày thành hôn với Thái tử.”
Nàng không khỏi kinh ngạc.

Bệ hạ vì sao lại bất ngờ ban hôn cho nàng với Thái tử? Nếu nàng phải thành thân với Thái tử, vậy còn Noãn Bách ca ca thì phải làm sao?
Ngay khi đọc xong chiếu, một tiếng hô “Bái” lớn vang lên, mọi người đồng thanh: “Tạ bệ hạ ân điển.” rồi lạy một lần nữa mới đứng dậy.
Phụ thân nàng ngẩng đầu lên trước, đưa hai tay song song qua đầu tiếp chiếu chỉ.

Mạnh công công còn tiến gần đến phụ thân nói nhỏ: “Chúc mừng tướng quân.

Bệ hạ ban hôn cho tam tiểu thư, đây là hỉ sự.”
Đây là hỉ sự gì chứ? Nàng còn chưa từng gặp mặt Thái tử bao giờ, nói gì đến chuyện cưới gả.


Hơn nữa, xét theo thứ bậc, trên nàng còn có hai tỷ tỷ chưa gả đi, có gả cũng là đại tỷ gả trước, hiện giờ đột nhiên lại biến thành nàng.
Cảnh Như Đình muốn tiến lên hỏi Mạnh công công cho rõ ràng, nhưng mẫu thân hiểu lòng nàng, nắm tay nàng kéo lại mang theo hàm ý ngăn cản.
Chờ khi Mạnh công công đã rời khỏi, nàng mới bộc lộ tất cả thắc mắc trong lòng:
“Phụ thân, chuyện này là như thế nào? Bệ hạ vì sao lại bỗng nhiên ban hôn cho con?”
Cảnh tướng quân nhíu mày, “Con hỏi ta thì ta biết hỏi ai? So với địa vị của nhà chúng ta, nếu có gả vào Đông Cung thì cũng chỉ có thể là trắc phi, bệ hạ lần này lại đích thân ban chiếu phong con là chính phi Đông Cung…”
Nàng không thể đồng ý mối hôn sự này, nàng không thể để bản thân lấy một người mà mình không quen biết.
“Con phải đi tìm Noãn Bách ca ca.”
“Đứng lại!” Cảnh tướng quân quát lớn.
Đây là lần đầu Cảnh Như Đình thấy phụ thân lớn tiếng với nàng như vậy.

Mẫu thân cũng níu tay nàng không để nàng đi, nhưng nàng lại lạnh lùng gạt tay mẫu thân ra chạy đi mất.
Cảnh phu nhân toan chạy theo nàng thì phu quân liền cản lại, “Nàng không cần đi theo nó làm gì.

Lần này bệ hạ đã đích thân ban hôn xuống, cho dù có không muốn thì nó cũng không thể không gả.

Sớm muộn nó sẽ phải tự mình trở về thôi.”