Xe ngựa của Đường Thiên Hân vừa đi khỏi kinh thành, nàng thẫn thờ quay trở về.

Đứng trước phủ công chúa, nàng nhìn lên tấm biển đề tên trên kia, không hiểu sao trong lòng nàng cứ nổi lên thứ cảm xúc khó tả.
Nàng bước nặng nề lên từng bậc cầu thang, chậm rãi đi vào trong phủ.

Phủ công chúa hôm nay hình như hơi vắng vẻ, nàng đi vòng quanh phủ cũng chẳng thấy người hầu kẻ hạ đâu.
Đám hạ nhân này, thường ngày nàng ko cho lại gần điện của nàng, nhưng khắp phủ cũng không có bóng dáng người thì quả thực rất kỳ lạ.

Mặc dù có chút khác thường, nàng cũng không nghĩ nhiều mà đi ngay về điện của mình.
Gần cuối ngày, cả sắc trời trải một màu đỏ vàng, càng về phía tây lại càng đậm màu hơn, nhuộm cả những ráng mây chiều một màu ảm đạm.

Khung cảnh ngày tàn u ám như vậy thấm sâu vào trái tim nàng vốn dĩ đã một mảng tối tăm.
Cửa phòng nàng đóng kín, nhưng nàng bởi vì đi quanh phủ một vòng rồi mới trở về nên đã đi qua cửa sổ phía sau trước.


Cửa sổ đã đóng lại, chỉ có một khe hở nhỏ vô tình lại vừa vặn với ánh nhìn của nàng.

Thấp thoáng trong phòng của nàng có bóng của hai người khác ở trong đó.

Ước chừng dáng người từ hai cái bóng kia, nàng chắc chắn đó không phải là A Ly và Tiểu Lan, dáng người cao lớn như vậy, nhất định là của nam nhân.
Trong phòng nàng sao lại có nam nhân bên trong? Nàng tiến đến sát tường ngay bên cạnh cửa sổ, bước chân vô cùng nhẹ nhàng không thể nghe thấy tiếng động.
Từ bên trong phòng nàng truyền đến giọng nói của họ.
“Mọi chuyện ở đây, ngươi giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”
Giọng nói đó, nàng làm sao không biết, đó là giọng của hoàng huynh! Hoàng huynh đã có mặt ở Thiên Ninh từ khi nào mà nàng không hề hay biết.

Nàng nhìn thoáng qua khe cửa sổ trông thấy cách ăn mặc của hoàng huynh, đoán rằng hoàng huynh của nàng là bí mật đến Thiên Ninh.

Nhưng hắn đến, ngay cả thông báo cho nàng cũng không có, chính là vì không muốn nàng biết hắn đang ở đây.
Trong lòng nàng bỗng ngập tràn một dự cảm không lành, nỗi bất an từ đáy lòng dần bao trùm thâm tâm, từng chút từng chút giống như chỉ trực trào thoát ra ngoài.
Người kia cung kính đáp lại “Bệ hạ yên tâm, thần đã sắp xếp tất cả đúng như ý của bệ hạ.

Công chúa cũng không có chút nghi ngờ với kế hoạch của bệ hạ.”
Hắn chính là Tiêu Thuận, khi nàng xuất giá đến Thiên Ninh hoàng huynh đã cho hắn đi theo bảo vệ nàng.

Mặc dù thường ngày nàng không thân cận hắn như A Ly hay Tiểu Lan, nhưng căn bản là không có đề phòng nên hắn cũng coi như biết được kha khá chuyện của nàng ở đây.
Đông Lương hoàng đế ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo, nói “Cho dù muội ấy có biết, cũng không thể oán trẫm.

Là muội ấy đã làm trái với lời hứa ban đầu.”

Hoàng huynh nói vậy là có ý gì? Nỗi bất an trong lòng nàng ngày một lớn hơn.

Nàng muốn biết hoàng huynh đang che giấu nàng điều gì, nhưng lại chần chừ không muốn nghe, sợ rằng nếu biết được sự thật nàng sẽ không cách nào chấp nhận.
Tiêu Thuận nhíu mày nói “Bệ hạ, thần chỉ lo nếu công chúa phát hiện ra mình phải trở thành tân hậu, không thể trở về Đông Lương hẳn là vô cùng đau lòng đi.”
“Vốn dĩ từ khi muội ấy đồng ý hòa thân chính là không bao giờ có cơ hội quay về Đông Lương rồi.

Muốn Đường Thiên Phong lên ngôi, việc muội ấy phải trở thành hoàng hậu của hắn là lẽ đương nhiên.”
Tiêu Thuận nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc mà hỏi “Lúc đó là bệ hạ cố tình để công chúa biết bệ hạ đang khổ tâm vì đề nghị hòa thân của Thiên Ninh, muốn tự công chúa tìm đến bệ hạ đồng ý gả đi?”
Nàng kinh hãi, hoàng huynh là người nàng trước nay luôn hết mực tin tưởng nhưng lại gạt nàng nhiều đến như vậy.

Cho đến lúc này, nàng mới cay đắng nhận ra, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ trên bàn cờ chính trị kia, và việc nàng đến Thiên Ninh hòa thân, tiếp cận mấy hoàng tử kia, cũng là nước cờ mà hoàng huynh ở phía sau điều khiển mà thôi.
Đúng vậy, nàng đến đây là có mục đích.

Kế hoạch của hoàng huynh và nàng chính là lật đổ thế lực của Thiên Ninh Thái tử, đưa Thần Vương lên ngôi.

Hoàng huynh trước đây hứa với nàng, sau khi ra tay giúp đỡ Thần Vương bước lên ngai vàng, hoàng huynh sẽ thỏa thuận với hắn đưa nàng hồi hương, nàng cũng vì đại cuộc mà chấp nhận.
Đến cuối cùng, chỉ có nàng là kẻ bị lừa gạt, nàng cứ như một con rối mặc cho đám nam nhân kia chơi đùa, trở thành công cụ cho chúng đạt được tham vọng của bản thân.

Những ngày qua nàng nếm trải biết bao bi kịch ở Thiên Ninh, nhưng sự lừa dối của hoàng huynh mới là nhát dao sắc bén nhất đâm thẳng vào trái tim nàng, đau đến không tả nổi.
Nàng rất muốn hỏi hoàng huynh rằng tại sao lại lừa gạt nàng, tại sao phải cướp mất sự tin tưởng cuối cùng của nàng, tại sao lại lấy mất chỗ dựa cuối cùng của nàng.
Nàng là muội muội của hoàng huynh mà…… Chẳng lẽ vì nàng chỉ là kẻ thất lạc suốt mười mấy năm mới được tìm về nên hoàng huynh đối với nàng ngay từ đầu đã không có chút lòng tin nào, trong lòng huynh cũng không tồn tại chút tình nghĩa máu mủ với lục muội này?
Không được, nàng không thể bị hoàng huynh điều khiển nữa, nàng phải thoát khỏi cơn ác mộng này.

Nếu bây giờ nàng mở cửa xông vào, hoàng huynh nhất định sẽ nhốt nàng lại cho đến tận ngày đại hôn.

Nàng phải trốn đi, không được để cho hoàng huynh phát hiện, ít nhất là đến khi tìm được nơi an toàn để ẩn náu.
Hai nam nhân trong phòng vẫn chưa dừng lại cuộc nói chuyện, nàng ở bên ngoài khẽ bước từng bước xa dần khỏi căn phòng đó.

Mỗi bước chân đều vô cùng cẩn trọng bởi chỉ cần nàng tạo ra một tiếng động nhỏ, nàng sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội bỏ trốn.
Sau khi cách khá xa phòng mình, nàng nhanh chóng chạy tới cửa sau rồi thoát ra ngoài.