Đường Thiên Hàn là người xuất hiện cuối cùng, khi mà tất cả đều đã đến đông đủ được gần nửa canh giờ.

Hắn ngồi ở vị trí đầu tiên ngay bên dưới long ngai.

Thời khắc hắn lướt qua nàng, hắn và nàng đều không nhìn nhau lấy một cái, giống như người không quen biết mà bước qua nhau.
Không lâu sau, nội thị hô to một tiếng “Bệ hạ giá đáo!”
Tất cả mọi người có mặt trong điện đều cúi đầu hành lễ nghiêm chỉnh.

Sau khi an tọa trên long ngai, hoàng đế nói “Các khanh hãy bình thân.”
Mọi người đều đã ổn định vị trí, hoàng đế mới thâm trầm nói “Hôm nay trẫm triệu các khanh tham dự yến tiệc này để hoàn thiện mối giao hảo giữa hai nước Thiên Ninh và Đông Lương.

Đông Lương công chúa đến Thiên Ninh là để hòa thân, đại diện cho liên minh hai nước, nay trẫm cũng đã suy nghĩ rất kỹ về việc hòa thân này rồi.

Hôm nay có mặt đầy đủ ở đây, trẫm cũng sẽ thẳng thắn luôn.”
Hoàng đế ngừng lại một chút rồi nói “Lão Cửu! Trong phủ của con mặc dù đã có một trắc phi nhưng đến nay vẫn chưa có nữ chủ nhân thực sự để quản chuyện trong phủ.

Đông Lương công chúa thân là công chúa một nước, lại tài sắc vẹn toàn, trở thành vương phi của con là không thể thích hợp hơn.


Hôn sự này, cứ quyết định như vậy đi.”
Lời vừa nói ra, ai nấy đều ngỡ ngàng vô cùng bao gồm cả nàng.

Khi nàng bước vào trông thấy cách sắp xếp chỗ ngồi đã mường tượng vài phần, nhưng cho đến tận khoảnh khắc hiện tại nàng vẫn chưa hết chấn động.
Nàng hơi ngước mắt lên nhìn Đường Thiên Hàn, hắn cũng biểu lộ sự ngạc nhiên trước ý chỉ này của hoàng đế, dù cho sự ngỡ ngàng ấy chỉ thoáng qua một chút và hắn ngay lập tức bình định lại tâm trạng, trở vể với dáng vẻ ban đầu.

Nàng tự hỏi, biểu cảm đó của hắn là thật sự bất ngờ hay chỉ là đang diễn cho nàng xem? Hắn thực sự không đoán trước được hoàng đế sẽ ban hôn nàng cho ai sao?
Nàng thật mau chóng định thần lại, cùng Đường Thiên Phong bước ra chính giữa cúi đầu tạ ơn.

Cung yến cũng như thế mà kết thúc, trước khi rời khỏi điện hoàng đế còn không quên ban thánh chỉ “Ngày hai mươi tháng sau là ngày lành, sẽ là ngày diễn ra đại hôn.”
Nàng rời khỏi hoàng cung với tâm trạng hỗn loạn.

Thực lòng nàng căn bản chẳng muốn gả cho ai, nhưng người kia không phải Đường Thiên Hàn có lẽ là điều may mắn của nàng.
“Đông Lương công chúa xin dừng bước!” Đường Thiên Phong ở phía sau bất ngờ gọi lớn.
Nàng đắn đo một hồi, cuối cùng nói thẳng với hắn “Điện hạ, Thanh Nghi cảm thấy có điều này vẫn là nên nói rõ ràng thì hơn.

Mặc dù bệ hạ ban hôn cho chúng ta, trên thực tế hôn sự này cũng chỉ là một quân cờ chính trị mà thôi, kể cả điện hạ và Thanh Nghi cũng như vậy.

Thanh Nghi biết điện hạ và Cảnh trắc phi mới là phu thê đồng tâm, nên điện hạ không cần quá để ý, sau này Thanh Nghi ở trong phủ cũng sẽ không làm phiền đến điện hạ và trắc phi.”
Hắn ủ rũ nhìn nàng, thấp giọng nói “Những lời này là nàng thực sự nghĩ như vậy sao?”
Nàng hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn, hỏi lại “Ý điện hạ là sao?”
Bỗng thân mình nàng hơi run lên sợ hãi, bởi Đường Thiên Hàn đang đến gần.

Đường Thiên Phong dường như cũng cảm nhận được nàng đang run rẩy, đứng quay lưng về phía nàng che chắn.
“Hoàng huynh tìm đệ có chuyện gì sao?”
Đường Thiên Hàn nhìn nàng đứng núp phía sau Đường Thiên Phong với ánh mắt sắc bén, bầu không khí bỗng trở nên hắc ám lạ thường.
“Không có gì, chỉ là thấy đệ cùng Đông Lương công chúa sắp thành hôn nên bản cung đến chúc mừng thôi.” Thanh âm đều đặn trầm thấp khiến nàng càng thêm run sợ.
Đường Thiên Phong đưa tay ra phía sau nắm lấy tay nàng, nói “Đa tạ hoàng huynh.

Đến ngày đại hôn của đệ, hoàng huynh nhất định phải có mặt đó.”
Nàng đã không còn để tâm đến cuộc trò chuyện sau đó nữa, tất cả sự chú ý của nàng đều dồn lên bàn tay hắn đang nắm lấy đôi tay run run của nàng.


Hơi ấm từ tay hắn dần xoa dịu nỗi sợ của nàng, khiến nàng hoàn hồn trở lại.
Đến khi nàng hoàn toàn tỉnh táo, Đường Thiên Hàn đã rời đi.

Đường Thiên Phong ân cần hỏi nàng “Nàng không sao chứ?”
Nàng vội buông tay hắn ra, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.

“Thanh Nghi không sao, đã phiền điện hạ lo lắng.

Không còn sớm nữa, Thanh Nghi phải hồi phủ rồi.

Hơn nữa, điện hạ và Thanh Nghi sắp thành thân rồi, từ giờ đến lúc đó vẫn là nên bớt gặp nhau lại thì hơn.”
Nhìn từ xa, A Ly vẫn luôn đứng trước đại môn đợi nàng.

Trông thấy gương mặt nàng nhợt nhạt, dáng vẻ thất thần bước đi, A Ly lo lắng hỏi “Công chúa không sao
chứ? Mọi chuyện như thế nào rồi?”
Nàng nhàn nhạt trả lời “Ngày hai mươi tháng sau là ngày thành hôn của ta và Đường Thiên Phong.

Cuối cùng thì, hôn sự này cũng đã được định đoạt.”
A Ly động viên nàng “Công chúa hãy phấn chấn lên.

Chí ít người sẽ không phải gả vào Đông Cung, Thần Vương điện hạ cũng rất tốt với người.


Sau này có lẽ người cũng không phải chịu khổ nữa.”
A Ly và Tiểu Lan đều không hay biết gì về kế hoạch của nàng và hoàng huynh.

Trước giờ những việc nàng nhờ A Ly điều tra hay những lời nàng nói với Tiểu Lan, A Ly và Tiểu Lan đều cho rằng mục đích là để nàng tìm một nơi tốt gả vào.

Trông thấy sự trung thành của hai tiểu nha hoàn này, nàng cũng cảm thấy rất có lỗi khi che giấu, nhưng có những thứ nếu như không biết cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Nàng không mong A Ly và Tiểu Lan bị lôi kéo vào kế hoạch khôn lường như vậy.
Nhớ lại trước khi đến Thiên Ninh, nàng đã nói với A Ly và Tiểu Lan về kế hoạch của nàng.
“Ta dẫu sao cũng là thân nữ nhi, cần phải tìm hiểu rõ về nơi mình sắp phải gả tới.

Thiên Ninh cũng không nói cho chúng ta biết ta sẽ gả cho ai, vậy nên đây là kế hoạch ta tiếp cận mấy vị hoàng tử Thiên Ninh.

Các ngươi nhất định phải giữ kín chuyện này, bằng không để người của Thiên Ninh biết được thì từ chuyện nhỏ chắc chắn sẽ hóa thành đại họa.”
Cho nên nàng gả vào Thần Vương phủ trở thành vương phi, mọi khổ đau mới thực sự bắt đầu.

Những ngày tháng ở phủ công chúa này cũng chưa là gì so với ngày tháng giông bão phía trước đang chờ đợi nàng.