Năm đó khi Thiên Ninh hoàng đế vẫn còn là lục hoàng tử được phong làm Tấn Vương, người danh chính ngôn thuận trên ngôi vị Thái tử là tam hoàng tử cũng chính là đích trưởng tử, còn hắn chỉ là thứ tử do phi tần sinh ra.

Hắn cùng tam ca là hai hoàng tử xuất sắc nhất của tiên đế, một người giỏi chuyện triều chính, người kia lại là tướng tài chốn sa trường.
Cảnh gia nhiều đời là tướng võ, cùng Tấn Vương dẫn binh chinh chiến nhiều nơi.

Hắn và thiên kim Cảnh gia Cảnh Khiết Phi cũng từ đó mà quen biết nhau.

Cảnh Khiết Phi năm ấy là cô nương vừa tuổi trăng tròn với dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt tựa ánh sao sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm.

Mỹ nhân đẹp như tranh vẽ đã khiến Tấn Vương chỉ một lần gặp gỡ đã khắc cốt ghi tâm cả một đời.
Nàng từ nhỏ vẫn luôn được phụ thân và đại ca dẫn đến doanh trại.

Sau này có cơ hội gặp được Tấn Vương, tiếp xúc lâu ngày đã nảy sinh tình ý với hắn.

Một ngày khi Tấn Vương sắp phải đánh trận, nàng còn đến tận doanh trại bày tỏ tâm tình của chính mình với hắn trước khi chia tay
“Điện hạ, phụ thân nói rằng muội đã là thiếu nữ rồi, nơi quân doanh này toàn là nam nhân, không thích hợp để một nữ tử như muội lui tới nên sau này muội sẽ không thể đến thăm điện hạ được nữa.


Muội sắp phải hồi kinh rồi, nhưng lại không nỡ chút nào.”
Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ mềm mại của nàng, đôi mắt hơi rũ xuống.

Hắn trấn an nàng, thanh âm ôn nhu trầm ấp “Phi Phi yên tâm.

Bổn vương nhất định sẽ thắng trận này rồi hồi kinh tìm muội.

Đến lúc đó bổn vương sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta, và muội sẽ là Vương phi của bổn vương.”
Một cái ôm đầy thâm tình, nàng tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận rất rõ hơi thở đều đặn nhịp nhàng cùng hơi ấm của cơ thể nam nhân.

Khoảnh khắc bình yên này ngắn ngủi như vậy, rất mau một trận phong ba lại dồn dập kéo đến ngay sau khi nàng hồi kinh.

Một lời ước định nhưng đôi uyên ương lại chẳng thể bên nhau trọn vẹn một đời.

Lần chia tay ở quân doanh năm đó đã mang theo vô số những sóng gió chốn hoàng cung.
Tam hoàng tử vốn là Thái tử được sắc phong từ lâu nhưng lại liên tục mắc sai lầm và dần thất thế trên triều, nghe được phụ hoàng có ý muốn phế Thái tử nên đã nảy sinh ý định tạo phản.

Đến khi Tấn Vương trở về tam hoàng tử đã đăng cơ, thành công ngồi trên ngai vàng.
Hắn từ lâu vẫn luôn ghen tỵ với tài năng của Tấn Vương, luôn muốn cướp hết tất cả mọi thứ của lục đệ của hắn, bao gồm cả nữ nhân mà lục đệ hắn yêu.

Hắn vì muốn Cảnh Khiết Phi chết tâm với Tấn Vương mà ép nàng mang thân phận là hoàng hậu tương lai thay hắn đem chiếu chỉ ban hôn với thiên kim họ Từ, Từ Y Tâm.
Đêm tân hôn, tân nương xinh đẹp một thân giá y, đầu đội mũ phượng, trùm mảnh khăn đỏ bên ngoài ngồi lặng lẽ trên giường trong gian phòng tân hôn của Tấn Vương phủ.

Trên một chiếc bàn cách đó không xa có hai chén rượu bạc khắc hình chim uyên ương và một bình rượu đầy ắp rượu gạo bên trong.
Ngày thành hôn đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất của tân lang và tân nương, nhưng trái ngược với sự mong đợi và vui mừng của tân nương, Tấn Vương bước vào phòng với gương mặt ảm đạm, ánh mắt vô định cuối cùng dừng lại ở hai chén rượu trên bàn.

Hắn chậm chạp rót đầy một chén, lại rót đầy một chén nữa đưa cho Từ Y Tâm.

Nàng ta e thẹn mỉm cười nói với hắn “Điện hạ nên tháo khăn trùm đầu của thiếp trước.”

Hắn thấp giọng nói “Vương phi, bổn vương không thể phủ nhận chuyện chúng ta đã thành thân, nàng cũng đã là Vương phi của bổn vương rồi.

Nhưng hôn sự này là bệ hạ ban cho, không phải ý muốn của bổn vương, vậy nên có một số nghi thức không cần thiết phải thực hiện.”
Những lời kia đối với Từ Y Tâm giống như sét đánh, nụ cười trên môi cũng theo đó mà vụt tắt, trong lòng vô cùng hụt hẫng, một nỗi chua xót bắt đầu dâng lên lấn át hoàn toàn niềm hạnh phúc khi nãy.

Nàng ta cúi đầu nhìn chén rượu bạc trên tay, rượu sóng sánh tựa hồ muốn nhảy ra khỏi chén rượu nhỏ bé.

Tay nàng ta run như vậy, làm sao có thể giữ cho rượu nguyên vẹn ở trong chén được.
Hắn nói xong, tự mình uống cạn chén rượu rồi lập tức rời đi.

Nàng ta không tin được bản thân sẽ có ngày bị phu quân cự tuyệt ngay trong đêm tân hôn.

Không có cách nào chấp nhận, cũng không có cách nào chối bỏ sự thật này.

Nàng ta cần phải làm gì đó ngay bây giờ để níu giữ hắn ở lại chí ít là hết đêm nay.
Khi hắn vừa bước đến cửa, nàng ta nhanh chóng đưa tay tháo khăn xuống, không tự chủ được mà nói “Thiếp sẽ giúp điện hạ lật đổ đương kim bệ hạ.”
Ngay khi lời vừa thốt ra, chính Từ Y Tâm cũng phải giật mình vì bản thân.

Nàng ta lúc đầu cấu kết với hoàng đế để chia rẽ Tấn Vương và Cảnh Khiết Phi, nhưng giờ đây trở thành Tấn Vương phi như ý nguyện lại sẵn sàng giúp phu quân lật đổ hoàng đế.

Nàng ta không có cách nào khác, đây là một cuộc giao dịch cũng là một lần đánh cược, xem nàng ta có thể ngồi lên ngôi vị hoàng hậu hay không và trái tim hắn liệu có xoay chuyển khi nàng ta cam tâm tình nguyện giúp đỡ hắn.

Hắn thận trọng hỏi lại “Nàng đang nói gì vậy? Bệ hạ là hoàng huynh của bổn vương đó.”
Tấn Vương bên ngoài đang ra vẻ từ chối, nhưng ánh mắt Từ Y Tâm vô cùng kiên định, vì nàng ta biết rõ hắn nhất định sẽ đồng ý.
“Không phải là một mình thiếp, Từ gia sẽ ra tay góp sức giúp điện hạ lật đổ người đang ngồi trên ngai vàng kia.

Đương kim bệ hạ chỉ vừa đăng cơ không lâu, lại không phải được thừa kế chính thống.

Đây là thời điểm mấu chốt để điện hạ quyết định xem có nên giành lại những thứ thuộc về mình hay không.

Thiếp và Từ gia chắc chắn sẽ giúp đỡ điện hạ hết lòng, chỉ đợi xem điện hạ đưa ra quyết định như thế nào mà thôi.”
Hắn quay lại ánh mắt sắc bén nhìn Từ Y Tâm, “Điều kiện của nàng là gì?”
Nàng ta không do dự nói “Nếu điện hạ có thể thuận lợi trở thành hoàng đế, ngôi vị hoàng hậu phải là của thiếp.”
Từ thị đã gả cho hắn trở thành Vương phi, nếu hắn đăng cơ nàng ta nghiễm nhiên sẽ là hoàng hậu, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có Cảnh Khiết Phi, sợ rằng sau này hắn sẽ đem ngôi vị hoàng hậu cho Cảnh thị nên nàng ta phải đưa ra điều kiện ràng buộc hắn, để hắn không thể từ chối nàng ta được.
Sau đó, Tấn Vương đã thuận lợi ngồi lên ngai vàng, Từ Y Tâm trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Cảnh Khiết Phi cũng nhập cung, trở thành Quý phi chỉ xếp sau nàng ta.