Cả một đêm ở phủ công chúa, nàng trằn trọc không ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, nàng sẽ lại thấy cảnh tượng nàng cùng Đường Thiên Hàn tay nắm tay đi khắp phố phường.

Nàng nghĩ đến, lại dường như đang đối mặt với hắn, ánh mắt hắn nhìn nàng, khiến nàng không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt.

Nàng lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào đi vào giấc ngủ.
Ở một nơi khác, cũng có kẻ vì chuyện này mà không yên giấc được, nhưng tâm trạng không giống nàng, nàng ta đang đau khổ, trút hết sự tức giận ấy lên chăn gối, rồi lại tủi thân mà bật khóc.
“Trúc Nhi, điện hạ vì sao lại cùng ả nữ nhân đó……”
Trúc Nhi hết lòng an ủi nàng ta, “Lương đệ, người đừng tức giận.

Điện hạ chỉ là nhất thời bị yêu nữ mê hoặc, mới bỏ mặc người mà thôi.”
Nàng ta khóc lóc nói chẳng rõ lời, “Đến giờ này ngươi vẫn còn nghĩ điện hạ chỉ là nhất thời bị mê hoặc sao? Điện hạ gần đây càng ngày càng thân thiết với nữ nhân đó.


Nàng ta chỉ là có gương mặt của người đó thôi mà!”
Diệp thị bỗng chốc nhận ra điều gì đó, “Đúng rồi, chính là gương mặt đó.

Nàng ta quá giống, quá giống…..

giống đến mức lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo đó, ta còn bị dọa sợ một phen.”
Nàng ta nhanh chóng lấy tay gạt nước mắt, khóe miệng cong lên, “Là do nàng ta đã cướp đi điện hạ, vậy đừng trách ta khiến nàng ta đau lòng.

Ta chỉ là nói sự thật mà thôi.”
Trúc Nhi nhất thời chưa hiểu được nàng ta nói gì, hỏi, “Lương đệ, người đang nói gì vậy? Nô tỳ nghe không hiểu.”
Diệp thị đứng thẳng người dậy, chỉnh lại y phục, vuốt tóc hất về sau lưng.

“Trúc Nhi, ngươi hãy chuẩn bị cho ta một bộ y phục thật đẹp, để ngày mai ta đến thăm Đông Lương công chúa.”
Sáng sớm tại phủ công chúa, nàng đã thức dậy từ lâu, vừa thay xong y phục thì A Ly truyền tin đến.

“Công chúa, Diệp Lương đệ đến tìm người.”
Nàng hơi bất ngờ khi trời còn sớm như vậy nàng ta lại tìm tới nàng, không biết Diệp thị này muốn gây sóng gió gì nữa.
“Cho vào!”
Nàng ta đợi ở đại sảnh, nhất quyết không ngồi xuống ghế nói chuyện đường hoàng, lại cứ phải đi đi lại lại chờ nàng tới.

Vừa nhìn thấy nàng bước vào, nàng ta đã chờ không nổi, hành lễ qua loa rồi vào thẳng chủ đề.
“Ngân Chi nghe nói tối qua điện hạ cùng công chúa cùng nhau đi dạo trong phố, cũng thực khâm phục công chúa.”
Nàng ta hôm nay nói năng rất khác, khiến nàng lấy làm lạ.
“Lương đệ là đang khâm phục ta điều gì? Đêm Trung thu ngài ấy ở cùng ta, còn Lương đệ lủi thủi một mình ở Đông Cung sao?”

Diệp thị tức đến hai tay nắm chặt tà áo, nhưng vẫn cố tươi cười, lớn giọng, “Ngân Chi thành thật với công chúa vậy.

Điện hạ mấy năm nay vì sự ra đi của Thái tử phi vẫn luôn đau buồn không ngớt, mỗi ngày đều nhớ thương Thái tử phi mà nhốt mình trong chính sự để quên đi vết thương lòng.

Nhưng từ ngày công chúa đến Thiên Ninh, điện hạ giống như biến thành người khác vậy, công chúa có muốn biết nguyên nhân không?”
Nàng im lặng không đáp, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, ánh mắt kia giống như đang chọc tức nàng vậy.
Diệp thị bắt đầu đổi giọng, chậm rãi nhấn mạnh từng câu chữ.

“Công chúa và thái tử phi dung mạo chính là không sai khác chút nào, có lẽ điện hạ nhìn thấy công chúa lại nhớ đến người trong lòng, tình cảm sâu nặng đối với Thái tử phi trỗi dậy, đều dành cho công chúa.”
Xem ra đây chính là nguyên nhân nàng ta mới sáng sớm đã tìm nàng gây rối.

Gương mặt nàng không biểu cảm nhìn nàng ta, lạnh lùng đáp, “Chỉ vậy thôi sao?”
Diệp thi dường như mất bình tĩnh, hét lớn, “Liễu Thanh Nghi ngươi không cần giả vờ với ta.

Người chẳng qua chỉ là cố tỏ vẻ không tin những lời ta nói thôi, trong lòng người chắc hẳn đang gieo lên vô số nghi hoặc rồi.”
Nàng chột dạ.


Những lời nàng ta nói thực không sai, trong lòng nàng đã bắt đầu nổi sóng rồi.

Cho dù những lời kia là đang cố ý khiêu khích nàng, nhưng nàng cũng đã có những nghi ngờ, chúng giống như những cái cây lớn, một khi đã gieo hạt xuống thì sẽ nhanh chóng mọc rễ bám chắc trong lòng nàng, trừ phi là có được câu trả lời của Đường Thiên Hàn, nàng sẽ không thể buông xuống nỗi hoài nghi này.
Diệp thị thấy nàng không nói gì liền được đà lấn tới, “Ngươi nên biết rằng, tình cảm của điện hạ và Thái tử phi vô cùng sâu đậm, ngươi cũng chỉ là kẻ thế thân cho nàng ta mà thôi.”
Nàng không nghe được những lời nói ngông cuồng kia nữa, hạ lệnh, “Người đâu, Diệp thị ăn nói ngông cuồng, bất kính với bản công chúa, phạt quỳ ở phủ công chúa sáu canh giờ.”
Trúc Nhi theo hầu Diệp thị không nhịn được, lên tiếng thay chủ nhân.

“Đông Lương công chúa chỉ là một công chúa đến để hòa thân, làm sao lại có quyền trừng phạt chủ tử của chúng ta?”
Nàng không thèm nhìn mặt Trúc Nhi, lạnh lùng, “Ta là chính phi tương lai của Thiên Ninh, chẳng lẽ lại không quản được một tiểu thiếp không được cưới gả đàng hoàng sao? Nếu như ngươi không phục thì cũng có thể đi tìm chủ nhân của Đông Cung để hắn phân giải cho.”
Nàng cứ vậy tiêu sái rời đi, giống như không giữ những lời nói kia trong lòng, kì thực vô cùng để tâm đến, giờ phút này nàng không biết nên làm thế nào để gỡ được những nút thắt trong lòng.
Diệp thị thấy nàng rời đi, vội vàng nói, “Ngươi muốn biết những gì ta nói là đúng hay sai, chỉ cần tự mình kiểm chứng là biết.

Ta sẽ cho ngươi biết điện hạ đang ở nơi nào.”.