Ngày thứ hai của chuyến đi săn, nàng cùng các hoàng tử và các vị tướng quân tiếp tục lên ngựa vào rừng tiếp tục cuộc săn bắt còn dang dở của ngày hôm trước.

Nàng một mình thúc ngựa một hướng, không chú ý đến ánh mắt Đường Thiên Phong vẫn luôn đặt trên người nàng với ý vị sâu xa khó lòng đoán được.
Xuất phát được một lúc, Đường Thiên Hàn bỗng thay đổi chủ ý, thúc ngựa đi tìm nàng.

Mỹ nhân nhược liễu phù phong đang giương cung mạnh mẽ bắn từng mũi tên trúng đích, hai sắc thái đối lập đều hội tụ ở nàng, khiến Đường Thiên Hàn có chút không thể rời mắt.

Hạ cung xuống, nàng lúc này mới chú ý đến có người đang dõi theo nàng từ lúc nào.

Nàng trông thấy hắn lại không lấy vẻ gì ngạc nhiên, vừa bình tĩnh xuống ngựa vừa hỏi,
“Thái tử điện hạ đi theo Thanh Nghi là vì mục đích gì?”
Đường Thiên Hàn gương mặt vẫn không thay đổi chút biểu cảm gì, nói “Cuộc đi săn này, nữ quyến đều ở lại trại, chỉ duy có công chúa cưỡi ngựa bắn cung không kém nam nhân, bản cung có chút tò mò.

Lại nhớ tới lần đầu chúng ta gặp nhau, công chúa cũng một thân võ công, thực khiến bản cung khâm phục.”
Nam nhân này, tướng mạo quả là anh tuấn, nhưng ánh mắt lại sắc bén, kỳ thực nội tâm tràn ngập những suy tính mà nàng chưa thể thấu hết.


Cho đến hiện giờ, nàng chỉ có thể khẳng định hắn tìm đến nàng hẳn là có mục đích.
Đường Thiên Hàn tiếp tục, “Thanh Nghi công chúa hôm qua cùng với tứ đệ của bản cung xuất hiện cùng nhau là có quen biết từ trước sao? Tứ đệ vì sao lại không biết thân phận của công chúa?”
Nàng nghi hoặc nhìn nam nhân trước mắt.

Hắn thực là chỉ muốn hỏi về điều này thôi sao? Nàng rõ ràng biết hắn đang có âm mưu, nhưng lúc này lại không nhìn thấu được hắn muốn gì ở nàng.

Nàng không nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng đáp,
“Thanh Nghi đến Thiên Ninh là để hòa thân, nhưng đến giờ hôn phu của mình còn chẳng biết.

Ở trong phủ công chúa lâu ngày buồn chán, Thanh Nghi ra phố tìm hiểu về Thiên Ninh vô tình quen biết Dực Vương mà thôi.

Thứ lỗi đã không báo cáo kịp thời cho điện hạ.”
Hắn sớm đã bốc hỏa trong lòng.

Nữ nhân này rốt cuộc là vì sao lại lạnh lùng với hắn như vậy? Khoảng thời gian đầu mới đến Thiến Ninh, nàng đối với hắn rất khách khí, nhưng qua một thời gian lại càng trở nên kiêu ngạo hơn.

Thái độ lạnh lùng của nàng thực khiến lửa giận trong hắn càng dâng cao.
Chợt cây cối xung quanh nàng và Đường Thiên Hàn rung chuyển mạnh mẽ, sát khí dường như đã bao trùm không gian.

Nhưng Đường Thiên Hàn ánh mắt lại không có một tia lay động, hắn sớm đã đoán được rồi sao?
Đám thích khách lũ lượt xông ra, áo đen che mặt kín mít, vây quanh hướng mũi kiếm về phía hai người họ.

Nàng thoáng liếc mắt đếm chừng phải mười mấy tên, lại trông thấy Đường Thiên Hàn không chút lo sợ, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Trong phút chốc nàng nhận ra rằng hắn tìm đến nàng hẳn là vì đám thích khách này.
Một tên áo đen xông lên trước, hướng đến Đường Thiên Hàn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên đã tránh được mũi kiếm, thản nhiên nắm lấy thân kiếm mặc cho máu đang chảy không ngừng.

Thoắt một cái hắn đã lấy được thanh kiếm từ tay tên áo đen, bình tĩnh chống trả, lại kéo tay nàng ra sau lưng hắn để bảo vệ.


Nhưng nàng nào có cần sự bảo vệ ấy, nhanh chóng nhặt lấy một thanh kiếm rơi xuống đất, cùng hắn xử lý những vị khách không mời phiền phức này.
Khi những tên thích khách đã bị giết hết, nàng tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, bắt đầu buông lỏng cảnh giác.

Bất chợt Đường Thiên Hàn hô lên, “Cẩn thận!”
Nàng chưa kịp định thần lại, Đường Thiên Hàn đã kéo nàng vào lòng, một tiếng “vèo” lướt qua trong không khí.

Nàng bấy giờ mới nhận ra trên những cành cây cao kia còn vài tên đang giương cung ra nhắm về phía họ, còn Đường Thiên Hàn vừa đỡ cho nàng bị một mũi tên trúng vào bả vai.

Dù vậy hắn vẫn nén cơn đau tiếp tục cầm kiếm gạt những mũi tên liên tiếp được bắn ra.

Nàng được hắn che chở sau lưng nhanh chóng lấy cung tên rút từng mũi nhắm vào từng tên một mà bắn.

Từng
mũi tên bách phát bách trúng đã hạ gục tất cả những kẻ còn sót lại.
Sau khi tất cả đều đã bị tiêu diệt, nàng tiếp tục giữ vững tư thế một lúc lâu không thấy tên khác xuất hiện mới buông cung xuống, chạy tới chỗ Đường Thiên Hàn, gấp gáp hỏi, “Thái tử điện hạ, điện hạ có ổn không?”
Đường Thiên Hàn không đứng vững được nữa liền khuỵu gối xuống, gương mặt nhăn lại, hơi thở dần gấp gáp hơn.

Nàng thần sắc hoảng loạn chạy khắp rừng tìm cứu viện.


Một lúc sau mới trông thấy thuộc hạ thân cận của Đường Thiên Hàn là Đỗ Phùng, kể lại sự việc, Đỗ Phùng gọi người tới đưa Đường Thiên Hàn về trại để thái y xử lý vết thương.
Ở một nơi khác trong rừng, Đường Thiên Phong đang thong thả săn bắn, người đưa tin của hắn đã xuất hiện, gấp rút báo tin, “Vương gia, từ trại chính truyền tin về, Thái tử điện hạ gặp phải thích khách hiện đang bị thương, thái y đang chữa trị.”
Hắn nghe tin hoàng huynh của mình như vậy vẫn hết sức bình thản, mặt không biểu cảm, “Vậy sao?”
Người kia vẫn chưa dứt lời, “Nhưng thuộc hạ còn nghe được tại nơi Thái tử bị hành thích, Đông Lương lục công chúa cũng có mặt.

Hơn nữa, chính Đông Lương công chúa là người đã báo tin Thái tử bị thương cho mọi người.”
Ánh mắt Đường Thiên Phong lập tức thay đổi, trong lòng bắt đầu khẩn trương, vội vã phóng ngựa trở về.
Vừa đến trại của Đường Thiên Hàn, Đường Thiên Phong đã thấy nàng đang đứng ở bên ngoài, áo giáp dính đầy máu tươi, đi qua đi lại.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nàng như vậy là đang lo lắng cho Đường Thiên Hàn sao, nàng vì sao lại có mặt ở đó, là trùng hợp hay thực sự được sắp xếp từ trước.
Nàng trông ngóng một hồi, thái y cuối cùng cũng đi ra, thông báo tình hình của Đường Thiên Hàn.
“Công chúa hãy yên tâm, Thái tử điện hạ vẫn ổn.

Mặc dù vết thương của điện hạ có hơi sâu, nhưng may mắn không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ cần điện hạ đặc biệt tịnh dưỡng một thời gian là sẽ không sao.”
Nàng nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo trong lòng mới buông xuống được..