Từ trong điện thoại Sở Chiêu Chiêu nghe được tiếng còi xe, cô biết, Mục Tế Vân chắc sẽ đến đây nhanh thôi.

Mà Sở Minh Minh nằm bên cạnh vẫn còn say giấc nồng, em ôm lấy chăn, chép miệng ngọt ngào.

Sở Chiêu Chiêu ngồi trong phòng khách mà lòng không yên, đợi khoảng nửa tiếng, chuông cửa vang lên, cô lập tức chạy đến mở cửa, “Thầy….”

Xuất hiện trước cửa nhà cô lại là Kỳ Hồng và một người đàn ông lạ mặt.

“Bác gái?” Khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Hồng, cô đột nhiên hiểu ra, người nên đến sẽ luôn đến sớm hơn cô nghĩ.

Kỳ Hồng cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, khiến cho giọng nói nghe ra vô cùng bình tĩnh, “Xin chào.”

Bà nhìn vào trong nhà lại không thấy bóng người muốn thấy, “Con bé đâu?”

“Bác gái, bác vào ngồi trước đi.” Sở Chiêu Chiêu đi vào, rót cho Kỳ Hồng và người đàn ông kia hai ly nước, “Em ấy đang ngủ trưa, để cháu gọi em ấy dậy.”

Sở Chiêu Chiêu xoay người đi đến cửa phòng, cô vừa nhấc tay lên, lại do dự quay người, ngồi xuống phòng khách.

“Bác gái, chúng ta nói chuyện trước đi.”

Kỳ Hồng nhìn cô, không lên tiếng, bà đứng dậy đến căn phòng kia, khẽ khàng đẩy cửa.

Từ góc này, Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy được bóng lưng của bà, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến lạ.

Nhìn một lúc, bà lại quay về ngồi xuống sofa, xếp gọn nếp váy, thong thả ung dung nói: “Tôi không muốn vòng vo, tôi phải đưa con bé về.”

Cho dù biết sớm muộn gì cũng sẽ phải nghe lời này, nhưng khi tận tai nghe được Sở Chiêu Chiêu vẫn sinh ra cảm giác rất bất lực. Mà loại cảm giác bất lực này khởi nguồn từ chính thân phận và địa vị của cô, về tình về lý, cô đều không thể từ chối yêu cầu của Kỳ Hồng.

“Bác gái, chuyện này cần phải đợi bố mẹ cháu quay về.”

Kỳ Hồng gật đầu, “Tôi biết, không vội.”

Sở Chiêu Chiêu lại nhìn thấy đôi bàn tay bà đã nắm lại thành quyền đặt trên đầu gối.

Hai người cứ nhìn nhau không nói câu nào như vậy một lúc lâu, Kỳ Hồng đột nhiên lại đứng dậy, đi đến căn phòng kia, đẩy cửa nhìn vào.

Sở Chiêu Chiêu ở sau lưng bà nói: “Giấc ngủ trưa của em ấy khá dài, bình thường phải ba bốn giờ mới dậy.”

Kỳ Hồng đóng cửa phòng, chậm rãi quay lại, bà đang định ngồi xuống, cửa nhà lại bị một người đẩy ra.

Mục Tế Vân bước vào, thấy Kỳ Hồng ở đây, anh lại không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy xe của bà là anh biết bà đã đến rồi.

“Mẹ còn đến nhanh hơn cả con.” Anh thong thả đi vào, cởϊ áσ khoác ngoài, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Trái ngược với dáng vẻ nghiêm túc của Kỳ Hồng, Mục Tế Vân thoải mái hơn rất nhiều, anh hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Em có ngủ trưa không?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu, lại lặng lẽ nhìn Kỳ Hồng, “Bác gái, nếu bố mẹ cháu không đồng ý để bác đưa Minh Minh đi thì chuyện này còn có thể thương lượng không?”

Kỳ Hồng ngẩng đầu kinh ngạc, hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Sao có thể không đồng ý cho bà đưa con bé đi? Lấy tư cách gì mà không đồng ý?

“Bố mẹ cháu sắp về rồi.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Nhưng họ không giỏi ăn nói, cháu sợ lát nữa hai bên sẽ xảy ra mâu thuẫn, vậy nên muốn trao đổi trước với bác.”

Mục Tế Vân ngồi bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, anh không tham dự, chỉ ngồi theo dõi cuộc đối thoại của bọn họ.

“Không thể.” Kỳ Hồng lên tiếng, lời nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi có thể bồi thường cho nhà cô, còn con gái tôi nhất định phải đưa nó về.”

Bà liếc qua Mục Tế Vân, thấy anh không bày tỏ bất cứ thái độ gì, liền nói: “Nếu như các người không đồng ý vậy thì cứ dựa theo thủ tục pháp lý mà làm.”

Giọng điệu Kỳ Hồng bình tĩnh, thái độ vô cùng quyết liệt, Sở Chiêu Chiêu nghe rồi chỉ cụp mắt nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nói: “Vậy nếu…… Minh Minh không nguyện ý theo bác trở về thì sao?”

“…..”

Đổi lại là sự trầm mặc thật lâu của Kỳ Hồng.

Bà đã từng nghĩ, nhà họ Sở chẳng có tư cách gì để từ chối cự tuyệt, nhưng lại quên mất ý nguyện của Sở Minh Minh. Bà biết, cho dù con bé có là con gái bà, do bà mang nặng đẻ đau, là khúc ruột là máu thịt của bà, nhưng đã xa cách bao nhiêu năm trời, con bé sớm đã quên mất bà mà chỉ còn nhớ những người đã ngày ngày cạnh bên nó.

Bà là một người lạ mặt giữa đường nhảy ra, làm sao có thể bắt Sở Minh Minh tâm can tình nguyện mà đi theo mình được?

Lúc này, Mục Tế Vân bỗng cử động, cả Kỳ Hồng và Sở Chiêu Chiêu đều tưởng anh muốn nói gì, nhưng anh lại chỉ vặn nắp chai nước, uống một ngụm, rồi nhướng mày, “Hai người tiếp tục đi, mặc kệ con.”

Sở Chiêu Chiêu hỏi tiếp: “Bác gái, bác sẽ tôn trọng quyết định của Minh Minh chứ?”

Kỳ Hồng: “….”

Bà cảm giác Sở Chiêu Chiêu đang đánh đòn phủ đầu mình. Nếu như câu trả lời của bà là “Sẽ”, vậy phần nhiều là Sở Minh Minh không nguyện ý đi theo bà, nhưng nếu đổi lại câu trả lời của bà là “Không”, vậy thì chỗ đứng của bà trong lòng Sở Minh Minh sẽ biến mất.

Kỳ Hồng nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Vậy thì đã sao?”

Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ trên tường, ba rưỡi chiều, theo như thói quen thường ngày, Sở Minh Minh chắc sắp dậy rồi.

“Bác gái, bố mẹ của cháu đã về đến dưới cổng tiểu khu rồi, chúng ta xuống đấy nói chuyện, được không?”

Kỳ Hồng cũng ước chừng thời gian, vì không có đủ tự tin nên bà chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vậy nên mới đứng dậy đồng ý, “Được.”

Sở Chiêu Chiêu lại quay sang nói với Mục Tế Vân, “Thầy Mục, lát nữa Minh Minh tỉnh dậy mà không thấy ai ở nhà em ấy sẽ rất sợ, anh có thể ở lại đây với em ấy được không?”

Mục Tế Vân mỉm cười gật đầu,” Hai người cứ xuống đi.”

Kỳ Hồng dẫn cả trợ lý Trương, theo Sở Chiêu Chiêu xuống lầu.

Tiết trời tháng mười hai lạnh đến cắt da cắt thịt, Kỳ Hồng mới đứng chưa được mấy phút đã thấy một đôi vợ chồng xách túi đi về hướng này.

Bố mẹ Sở vẫn còn cách chỗ hai người họ một đoạn, lúc này, Sở Chiêu Chiêu đang đứng cạnh Kỳ Hồng đột nhiên lên tiếng, “Bác gái, Minh Minh sẽ đồng ý đi theo bác.”

Kỳ Hồng kinh ngạc nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Cô…… sao lại nói như vậy?”

Sở Chiêu Chiêu chỉ nhìn bố mẹ đang tiến đến, chậm rãi nói, “Em ấy rất hiểu chuyện, em ấy biết, khi theo bác rời đi, chắc chắn sẽ giảm bớt gánh nặng cho gia đình cháu. Vậy nên bác không cần phải lo lắng.”

Bàn tay giấu trong áo khoác của Kỳ Hồng khẽ run, “Hiểu chuyện như vậy, lúc bé nhất định nó đã chịu không ít khổ cực.”

“Không cần biết là em ấy chịu bao nhiêu khổ cực, nhưng mười ba năm nay, gia đình cháu đối với em ấy không thẹn với lòng.” Sở Chiêu Chiêu hơi nghiêng người, đối mặt với Kỳ Hồng, “Vậy nên, bác gái, cháu hy vọng trước khi bác đưa Minh Minh rời đi, bác phải nói một câu cảm ơn với bố mẹ cháu, chân thành cảm ơn họ vì đã xem Minh Minh như con gái ruột mà yêu thương chăm sóc suốt mười ba năm qua.”

Kỳ Hồng lần nữa chấn kinh nhìn Sở Chiêu Chiêu, mà ánh mắt trong veo lại kiên định của cô lúc này tựa hồ không cho phép bà cự tuyệt.

Kỳ Hồng cảm thấy rất kỳ lạ, cô đã nói Sở Minh Minh sẽ đồng ý theo bà về, cũng có nghĩa cô không nắm bất kỳ lợi thế nào trong tay, nhưng dường như cô lại đang ở thế thượng phong mà áp chế bà.

Sở Chiêu Chiêu vẫn chỉ yên tĩnh đứng đó nhìn bố mẹ mình.

Những ngón tay giấu trong áo của Kỳ Hồng dần cuộn tròn lại, đầu cũng bắt đầu nóng lên.

Bà coi thường nhà họ Sở. Nếu không có mối quan hệ giữa Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân, bà căn bản không thể có chút dính líu gì đến một gia đình như vậy được. Thậm chí bây giờ bà vẫn còn nhớ như in buổi chiều ở huyện Tử Lĩnh hôm đó, dù bà có ngã ra đường, dù dáng vẻ có vô cùng nhếch nhác thảm hại ra sao, nhưng khi mẹ Sở đưa bàn tay dính đầy vảy cá và bùn đất về phía bà, đã dọa bà phải hoảng sợ chống tay lùi ra sau.

Vợ chồng nhà họ Sở càng đi lại càng đến gần.

Kỳ Hồng vẫn còn cứng đờ người bất động, Sở Chiêu Chiêu đứng bên cạnh từ đầu tới giờ luôn gây cho bà một áp lực vô hình, bao trùm lên từng tế bào, khiến bà không cách nào trốn chạy. Hô hấp của Kỳ Hồng càng lúc càng gấp gáp, thần kinh cũng căng ra, bà thấp giọng, “Tôi sẽ cho nhà các người một khoản tiền bồi thường thật lớn.”

“Nhà cháu nếu thật sự muốn tiền của bác, những năm này sẽ không phải lần lượt bán hết đất đai ở quê, bán luôn cả nhẫn cưới vòng vàng của mẹ, và toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà.”

Kỳ Hồng cảm thấy nhịp tim đã tăng nhanh hơn, bấy giờ bà chợt hiểu ra rằng, điều Sở Chiêu Chiêu muốn không phải “câu cảm ơn”, mà là “lời xin lỗi”.

Bố mẹ Sở đã đi đến, vừa thấy Kỳ Hồng, mẹ Sở vô thức lùi lại một bước.

“Sao vậy?” Bố Sở hỏi, “Gọi bố mẹ về có việc gì không?”

Bố Sở vừa từ bệnh viện trở về, trên người khoác chiếc áo bông đã giặt đến sờn màu, râu lâu ngày không cạo, sợi trắng sợi đen chen chúc lẫn lộn, trông như những cái rễ mọc ra từ một thân cây già cỗi.

Mẹ Sở tuy sạch sẽ gọn gàng hơn, nhưng trong tay lại đang cầm con gà vừa thịt, mùi tanh tỏa trong không khí vô cùng khó chịu.

“Bố, mẹ, có chuyện này con muốn nói với hai người.” Sở Chiêu Chiêu lên tiếng.

Bố Sở gật đầu, mất tự nhiên mà liếc qua Kỳ Hồng một cái, ông nói với Sở Chiêu Chiêu: “Sao lại xuống đây đứng thế này? Lạnh lắm, đi lên đi, Minh Minh đâu? Con bé ở nhà một mình à?”

Sở Chiêu Chiêu đang định trả lời bố, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có chuyển động lạ. Cô quay đầu sang, Kỳ Hồng đang khom lưng cúi đầu về phía bọn họ.

Bố mẹ Sở đều sững người, cả hai không hiểu gì nhìn Sở Chiêu Chiêu. Còn cô lại chỉ yên lặng nhìn Kỳ Hồng, nhìn bả vai của bà khẽ run lên.

“Cảm ơn.” Giọng nói của bà mang theo vị đắng chát khó nhận ra, “Cảm ơn mọi người.”

Sở Minh Minh tỉnh dậy phát hiện cả căn nhà vô cùng yên tĩnh, cũng không nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ tv phòng khách, em mặc quần áo chỉnh tề đi ra, lại chỉ thấy Mục Tế Vân đang ngồi trên sofa.

Sở Minh Minh vừa tỉnh ngủ, đứng trước cửa phòng ngơ ngác nhìn Mục Tế Vân.

Mục Tế Vân cũng ngẩng đầu nhìn em, ánh mắt lưu luyến lướt qua hàng lông mày của em, lướt qua đôi mắt của em.

“Minh Minh.” Mục Tế Vân vẫy tay, “Lại đây.”

Sở Minh Minh ngờ vực bước qua, trong lòng thầm nghĩ cái chú này sao cứ kỳ quặc thế nào, nên vừa cách anh đúng hai mét đã đứng lại.

Mục Tế Vân vẫn còn ngẩn người nhìn cô, mãi sau, Sở Minh Minh mới nói: “A… Anh, sao vậy ạ?”

Một tiếng “Anh” mà Minh Minh gọi, đã đưa Mục Tế Vân trở về mười ba năm trước.

Khi đó em gái còn đang bi bô tập nói, chỉ biết ê a mấy chữ đơn giản, mỗi ngày vừa mở mắt ra đã luôn miệng gọi: “Anh! Anh ơi!”

Mục Tế Vân chợt hoảng loạn lấy từ trong túi ra một món đồ, cầm trong lòng bàn tay, đưa cho Sở Minh Minh, “Cho em này.”

Sở Minh Minh đứng từ xa nhìn thoáng qua, đó là một viên chocolate được bọc trong giấy gói nhiều màu.

“Đây là gì ạ?” Sở Minh Minh cầm lấy nhìn nó một cái, chẳng thú vị, cô liền đặt qua một bên, “Chị của em đâu?”

Ánh mắt Mục Tế Vân nhìn theo viên chocolate kia lại trở về mười ba năm trước một lần nữa.

Khi đó Sở Minh Minh rất thích ăn chocolate, nhưng Kỳ Hồng không cho em ấy ăn, em chỉ có thể lén lút nhờ Mục Tế Vân giúp.

Chiều hôm ấy, sau khi tan học, trên đường về nhà Mục Tế Vân đã đặc biệt dặn tài xế dừng xe giữa đường, trộm mua một hộp chocolate, sau đó tự mình ăn hết chỉ để lại một viên duy nhất giấu trong lòng bàn tay, anh hí hửng chuẩn bị cầm một chiếc hộp rỗng về trêu em mình.

Chỉ không ngờ viên chocolate đó, mãi đến khi đã hỏng, bị bảo mẫu vứt đi, cũng không có cơ hội được đút vào miệng em gái.

Mục Tế Vân cúi đầu, vò phần tóc mái, khi ngẩng đầu lên, trên môi đã nở một nụ cười.

“Chị em xuống lầu rồi.”

Sở Minh Minh nghe vậy liền đi ra ban công, lại thấy dưới lầu chẳng có ai.

“Chị xuống lầu mua đồ ăn ạ?”

Mục Tế Vân nhớ lại dáng vẻ hôm nay của Sở Chiêu Chiêu, ý cười bên môi càng đậm, “Chị của em xuống lầu để chiến đấu.”

“Hả?” Sở Minh Minh quay phắt đầu, lại cho rằng Mục Tế Vân đang đùa, em bĩu môi, không thèm nói chuyện với anh nữa.

“Chị của em hôm nay đã rất dũng cảm.” Mục Tế Vân dường như đang nói với chính mình, “Vì em, vì bố mẹ em, cô ấy đã rất dũng cảm.”

Sở Minh Minh thong thả cầm lấy bình nước, đi ra ban công tưới nước cho hoa, “Dũng cảm đến mức nào ạ?”

“Dũng cảm đến mức….” Mục Tế Vân nhàn nhạt đáp, “Anh hy vọng, sẽ có một ngày cô ấy cũng vì anh mà dũng cảm như vậy.”

Tay Sở Minh Minh sững lại, cô định nói gì đó, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện trước cửa nhà có bốn người đang đứng đó.