Ngôn Thương Du nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa để hấp thụ ánh sáng mặt trời lấy lại sự ấm áp mà thiên nhiên ban tặng. Tinh Hàm cũng từ trong xe bước ra, Ngôn Thương Du nhận có quá nhiều ánh mắt nhìn về phía này, linh cảm cho thấy nhất định là nhìn vị khuynh quốc công chúa này. Bản thân cảm thấy có chút không vui nên bước đến đưa tay định đỡ nàng. Tinh Hàm ngạc nhiên dừng động tác trong tích tắc rồi khôi phục như cũ không người phát hiện, nắm lấy tay Ngôn Thương Du xuống xe.

"Ai da, tham kiến công chúa điện hạ, tham kiến phò mã gia, Hoàng thượng lệnh lão nô ra đón hai ngài đây." La công công dẫn theo cả đám người cung nữ thái giám đi đến tươi cười hành lễ.

"Ừm." Ngôn Thương Du còn định chào hỏi lại vị công công cận thân của Hoàng đế, lời còn chưa kịp nói đã bị công chúa này ừm một tiếng cắt đứt rồi cao cao tại thượng bước đi mất.

La công công quá hiểu vị điện hạ này nên đành cười trừ với tân phò mã.

"Chào La đại nhân." Ngôn Thương Du bước đến phất quạt ra khom người với La Hiến.

"Ai da, không dám không dám. Phò mã, mời."


"Mời." Ngôn Thương Du nối bước đi theo Tinh Hàm, phía sau là đám người La công công.

Ngôn Thương Du đây là vào cung lần thứ ba, lần đầu chính là đi nhậm chức Phò mã, bị người trong cung lăm lăm le le uy hiếp nên chỉ mãi nghĩ cách ứng phó vẹn toàn. Lần thứ hai chính là đi rước tảng băng kia về phủ, đem đầu treo lên dây thòng lọng thì tâm hơi đâu mà nhìn ngắm lung tung. Nên lần này Ngôn Thương Du thả bước chiêm ngưỡng Hoành thành.

Đại thống hoàng cung khác với Tử Cấm thành. Tử Cấm thành tuy còn nét xưa nhưng qua nhiều lần chiến tranh, cung đấu, trùng tu nên không còn mang đậm nét cổ xưa như hoàng cung này nữa. Nơi đây khiến cho một người từ phương xa đến như Ngôn Thương Du một phong vị mới, vẫn là lần đầu tiên cảm nhận đầy sự cổ kính huyền bí, thoang thoảng hương huyết, lành lạnh từ nhân tâm hay bóng người vô hình đi đâu ngang đây.

"La đại nhân, chúng ta giao thương với Tây phương ngoại quốc bằng con đường tơ lụa sao ?"

"Con đường tơ lụa? Phò mã gia đây là đường gì thế ta chưa từng nghe qua. Đại Thống đúng là có giao thương với Tây phương nhưng bằng đường thủy vượt biển cơ."

"Ể?" Con đường tơ lụa có khoảng thế kỉ 3 TCN cơ đấy, các ngươi không biết? Rốt cuộc ta xuyên tận thế kỉ nào vậy?

Ngôn Thương Du có chút ảo não, một chút tư liệu về quốc gia này cũng không có, đây chắc là xuyên qua thời không hay thế giới song song gì ấy rồi.

"Phò mã gia sao vậy?" La công công thấy bộ mặt sầu khổ của Ngôn Thương Du quan tâm hỏi.

"Không gì không gì, ha ha." Ngôn Thương Du bắt đầu đánh giá toàn thành này.

"Toàn thành này xây dựng từ khi nào?"

"Tại sao phò mã gia lại hỏi vấn đề này?" La công công ngạc nhiên hỏi lại.

"A. Cả đời khó có được cơ hội vào cung, ta chỉ muốn tìm hiểu một chút để còn có cái khoe với mọi người thôi." Ngôn Thương Du thật sự chỉ là tò mò thôi.


"Ha ha. Sau này phò mã còn vào đây nhiều đấy. Thành này xây dựng hơn 300 năm rồi, kể từ Diệp Thái Tổ Hoàng đế khai quốc đại trùng tu mở rộng cũng qua 200 năm, tính đến Kiến An bệ hạ là đời vua thứ chín. Thường lệ mỗi cuối năm tu sửa một toàn bộ một lần." La công công vui vẻ nói, khi tiếp sứ thần cũng sẽ có người hỏi cái này, hắn tất nhiên rành mạch để không làm mất mặt quốc thể.

"À." 300 năm mà tới chín ông vua, mỗi người làm vua trung bình cũng ba mươi bốn năm... Cũng đoản thọ quá rồi đi. Chật chật.

"Công chúa điện hạ, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Chắc cũng hai mươi lăm nhỉ?" Eo ôi, ngài chết sớm một chút chứ nếu không người chết là ta a. Gia không muốn chết đâu!

"Oái!!!!"

"La công công, ngài không sao chứ?" Mấy tiểu thái giám phía sau quan tâm hỏi.

La Hiến nghe Ngôn Thương Du hỏi tuổi Tinh Hàm công chúa, ngài ấy không biết trước mặt nữ nhân tuyệt cấm kỵ là hỏi tuổi sao? Còn dám nói công chúa khoảng hai mươi lăm làm La công công phải vấp chân chổng vó ngã xuống đo đường xem có đủ vác xác phò mã ra không. Chán sống! Phò mã chán sống thật rồi!

"Ân ?" Tinh Hàm đi phía trước, nghe xong câu này cũng phải dừng bước quay lại nhìn Ngôn Thương Du. Ánh mắt nàng nhìn hắn thật sự như nhìn một kẻ thù sắp chết.

"Ân ?" Ngôn Thương Du khó hiểu ngó La công công xong lại nhìn Tinh Hàm. Ta nói sai chỗ nào sao?.

"Bổn cung trong mắt phò mã chính là hai mươi lăm sao?" Âm thanh Tinh Hàm bằng phẳng không chút gợn sóng. Tai họa thường bắt đầu từ sự bình yên lạ thường là đây.

"Đúng vậy a, nhìn ngài rất chững chạc, nhưng cũng khá trẻ. Ừm hình như hai mươi ba mới là phù hợp nhất." Ngôn Thương Du còn kiên định gật đầu liên tục như chắc chắn một việc không thể nào sai.

"Phò mã gia, người đừng nói nữa..." La công công giúp Ngôn Thương Du níu kéo trước cửa tử thần.


"Ta nói đúng mà, công chúa..." Ngôn Thương Du định tiếp tục biện luận đầy đủ logic cho suy nghĩ của mình.

"Đừng, đừng mà phò mã gia..." La công công cắt ngang lời Ngôn Thương Du. Phò mã gia không thấy không khí xung quanh càng ngày càng lạnh sao.

"La công công, ta nói..." La Hiến vội lấy thân già vừa ngã sắp rịu rã vồ lên bịt miệng Ngôn Thương Du lại.

"Công chúa điện hạ năm nay mười bảy!" La công công ánh mắt đầy thương hại nhìn Ngôn Thương Du hai mắt trợn lên vừa cả nắm tay.

"Nàng mười bảy..." Ngôn Thương Du mặt tràn đầy khó tin còn hơn chữ khó tin, tay run run chỉ vào Tinh Hàm. Trong đầu suy nghĩ duy nhất lúc này là, nàng đã lấy trẻ vị thành niên còn chưa mười tám làm vợ ư?

Sau đó, Ngôn Thương Du cảm thấy xuyên qua vũ trụ thấy được những ngôi sao, đầu ong ong quay theo chiều Trái đất, sau đó là... à không còn sau nữa.

Ấn tượng cuối đời của Ngôn Thương Du là cái nữ nhân xinh đẹp mặt tựa quỷ Cửu ưu địa ngục đòi nợ mang theo mớ băng đến từ Bắc cực, giơ quả đấm nho nhỏ đáng yêu kèm một lực bằng chín trâu hai hổ đấm thẳng vào mắt nàng. Đúng vậy, là đấm, đấm thẳng vào mắt khiến nàng không còn biết trời trăng mây gió gì sau đó nữa...




[Tại hạ reset lại điện thoại thế méo nào lại mất hết bản thảo :( bị 3 4 lần luôn làm nản chí khí anh hùng. Nhưng tình yêu bất diệt của cả nhà dấu iu đã khiến tại hạ sống lại quay về bên cạnh cả nhà :> iu iu cả nhà nhiều lắm luôn ấ, mùa dịch nguy hiểm cả nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhá, tim tim <3 <3). Di lương lẹo cáo bút~]