"Ta là Tịch Quan Tự."

"Có một câu mà cứ nói mãi, ngươi là Tịch Quan Tự thì làm sao hả?" Ngôn Thương Du bực bội nói.

"Phò mã đại nhân, ngài thật sự không biết ta?" Tịch Quan Tự bất mãn thể hiện rõ trên mặt.

"Không." Ngôn Thương Du thành thật lắc đầu.

"Ta kháo! Tịch gia là đệ nhất thương gia nổi tiếng trong ngoài Đại Thống ai ai cũng biết, ta là nhi tử độc nhất của Tịch gia, kẻ ăn mày còn biết điều này, ngươi là người rừng à?"

"Thế liên quan gì đến việc ta biết hay không biết ngươi?" Ngôn Thương Du khá bất ngờ nhưng vẫn tỏ vẻ không quan tâm.

"Ngươi..." Tịch Quan Tự cứng nghẹn ở họng nửa ngày cũng không mở miệng được.

"Ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, muốn kết giao bằng hữu, phò mã gia nể mặt ta chứ?" Tịch Quan Tự xưa nay quan quyền nịnh bợ không ít, nhưng cái loại khó ưa không biết điều như Ngôn Thương Du thì là lần đầu gặp. Tuy rất khó chịu nhưng lại thấy thú vị, càng muốn giao hảo cùng người này.


"Kết bạn liền nói kết bạn, cứ ở đó ta là này ta là nọ mãi, y như tên khùng." Ngôn Thương Du không phải người ở đây tất nhiên không biết Tịch Quan Tự, lại đang bực bội trong người liền cần gì cho tên này mặt mũi.

"Ngươi... Hôm qua thấy phò mã gia tuấn tú khôi ngô văn nhã thư sinh cưỡi bạch mã, thật không ngờ có thể nói ra liền chửi người như thế." Tịch Quan Tự cũng là thương gia, chửi xéo cũng đâu thua ai.

"Tịch thiếu gia đường đường là người buôn bán lớn, không ngờ là cái loại hấp tấp vô công rỗi nghề ngồi tửu lâu, xiên xỏ người khác như vầy." Hai người nói xong liền nhìn nhau, bật cười.

"Ha ha. Ta tên Tịch Quan Tự, cứ gọi Quan Tự đi, sau này chúng ta là bằng hữu."

"Ta tên Ngôn Thương Du, như vậy liền gọi Thương Du."

Phải nói hai người thật sự rất ăn ý, nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất. Ngôn Thương Du ngoài Lâm Minh ra thì không có bằng hữu nào khác, còn Tịch Quan Tự chỉ có đám người nịnh hót đi theo, bằng hữu thật sự thì tìm không ra.

Đến trưa, hai người liền kéo đến Du Lam lâu tìm Lâm Minh, Lâm Minh vẫn cung kính trước sau như một nhưng thấy Ngôn Thương Du vui vẻ cười nói cũng có phần thiện cảm với Tịch Quan Tự. Trước nay hắn luôn tin lời Ngôn Thương Du bất kể trường hợp nào. Xế trưa thì từ biệt, Lâm Minh theo Ngôn Thương Du về Phò mã phủ.

Vừa bước vào phủ đã nghe mùi sát khí nồng đậm. Vu Hoa nhìn Ngôn Thương Du như nhìn một thứ gì đó mang thù giết cha đoạt vợ.

"Chào vị tỷ tỷ này, có chuyện gì sao?" Ngôn Thương Du lịch sự chào hỏi.

"Vừa sáng sớm phò mã gia đi đâu đến giờ này mới trở lại vậy? Công chúa còn ở trong phủ đấy." Vu Hoa cười thân thiện nói.

"À, ta đi đón Minh Minh, công chúa đã cho phép rồi."

"Vậy sao?"

"Không có chuyện gì ta đi trước, sắp xếp phòng cho Minh Minh vậy." Ngôn Thương Du nói rồi định bỏ chạy.

"Minh Minh?" Vu Hoa cười càng thân thiện hơn.

"Là biệt danh ta đặt cho hắn đấy, tỷ thấy có thân thiện đáng yêu không?" Ngôn Thương Du ngượng ngạo cười cười đáp.


"Ta đi trước. Tạm biệt" Nói xong không đợi Vu Hoa phản ứng liền kéo Lâm Minh chạy mất hút.

.............》.《............

"Công chúa." Vu Hoa lập tức đi báo lại.

"Ân?" Tinh Hàm nhàn nhạt đáp.

"Phò mã đã về."

"Ân?"

"Còn dắt theo tên Lâm Minh kia nữa."

"Ân?"

"Còn thân mật đặt biệt hiệu Minh Minh gì đó, nghe tởm lắm luôn ấy."

"Ân?"

"Hình như hai người họ rất thân mật, cứ như... đoạn tụ ấy."

"Ân?"

"Công chúa điện hạ, người định để tên họ Ngôn đó làm xằng làm bậy sao? Điện hạ, dù sao cũng phải trông coi tên đó kẻo hắn làn chuyện xấu sau lưng người rồi sao?" Vu Hoa thật sự không nhịn nổi Ngôn Thương Du không để công chúa vào mắt.

"Sau này chuyện của phò mã cứ để phò mã tùy ý, đừng quản nhiều, chỉ cần làm không quá đáng là được." Tinh Hàm mặt không gợn sóng nhắc nhở.

"Vâng, công chúa." Tuy rất bất mãn Ngôn Thương Du nhưng các nàng vẫn tuân theo.


........》.《.......

Ngôn Thương Du nhờ cung nữ dọn phòng cho Lâm Minh xong liền chui vào đấy ngủ, không chút kiên nể.

Dọc đường đi Lâm Minh nghe Ngôn Thương Du lại cuộc sống kinh khủng suốt một tháng qua, còn không ngừng lải nhải đủ thứ. Lần đầu tiên Lâm Minh thấy Ngôn Thương Du mất đi vẻ cao lãnh hào nhoáng mà biến thành đại thẩm lắm lời, đành mặt cho nàng kể lể, nói mệt liền nhắm mắt ngủ mất.

"Thiếu gia, dậy thôi, công chúa đợi người ăn cơm kìa." Thấy trời đã tối, lại có cung nữ đến nhắc nhở, Lâm Minh liền lay Ngôn Thương Du dậy, nếu không đến sớm mấy vị bên cạnh công chúa sẽ lại nổi giận.

"Hừm, đi thì đi, đợi một chút." Ngôn Thương Du chỉnh sửa lại quần áo, suy nghĩ gì đó liền tiêu sái bước đi. Lúc Ngôn Thương Du đến thiện phòng thì công chúa đã ngồi sẵn ở đấy.

"Công chúa điện hạ." Lễ tiết cũng không thể bỏ qua được. Tinh Hàm cũng chỉ liếc Ngôn Thương Du gật đầu một cái.

Món ăn được bày lên, chờ công chúa động đũa Ngôn Thương Du mới có thể thưởng thức. Thật sự mà nói nấu như vầy là quá tệ so với trình độ của nàng, nhưng có người cung phụng sẵn thì liền miễn cưỡng nuốt vào.

"Công chúa điện hạ, người ăn nhiều chút, người gầy." Ngôn Thương Du gắp thịt bỏ vào trong bát Tinh Hàm, ánh mắt ân cần chăm sóc, so với lúc sáng xoay một trăm tám mươi độ.

Tinh Hàm mím môi, nhìn miếng thịt không nói gì. Ánh mắt có chút kì dị.

"Công chúa mau ăn đi, để nguội không ngon. Điện hạ gầy quá, sau này vẫn nên bồi bổ." Ánh mắt Ngôn Thương Du ngập tràn ôn nhu, giọng nhẹ như gió quan tâm Tinh Hàm.

Tinh Hàm khẽ liếc Ngôn Thương Du, khôi phục vẻ băng lãnh.

"Phò mã lo nhiều rồi." Sau đó ăn thêm một ít liền bỏ đi, miếng thịt kia cũng không đụng đến. Ngôn Thương Du ở lại nhìn miếng thịt kia mà suy nghĩ gì đó rất sâu xa.

[Cả nhà ngủ ngon mơ đẹp nha 😪❤ tuy chương nhiều thật nhưng chữ chẳng có bao nhiêu đâu 😆 ]