Học Tâm Tháp cao nguy nga chót vót.

- Mạc trưởng lão, xem ra lần này làm phiền ngươi!

Thượng Thần trưởng lão nhìn sáng lão giả ngồi bên cạnh.

Trưởng lão của Sư Giả công hội, Mạc Tường!

- Thượng trưởng lão khách sáo, chúng ta đều là bạn cũ!

Mạc Tường trưởng lão chừng năm mươi tuổi, gương mặt mang theo chòm râu màu xám đen thưa thớt:

- Ngươi yên tâm, nếu như vị lão sư này thật sự dùng phương thức bức bách, ép buộc người khác làm học viên của hắn, ta khẳng định sẽ báo lên công hội, khai trừ tư cách lão sư của hắn!

- Ai, là ta sơ hở trong công việc!

Thượng Thần trưởng lão lắc đầu, làm ra dáng vẻ trách trời thương người:

- Lần trước vị lão sư này sát hạch toàn bộ đều không điểm, ta từng cho hắn một cơ hội, nếu không mời được học viên thì khai trừ... Có khả năng bị áp lực cho nên mới đưa ra hạ sách này... Trách ta, trách ta!

Vừa nói vừa thở dài.

- Thượng trưởng lão nói gì vậy, ngươi có tâm nhân hậu, cũng cho hắn một cơ hội, không nghĩ tới tên này không biết cảm ơn, trái lại còn làm ra chuyện đê tiện vô sỉ, quả thực chẳng biết xấu hổ, tội ác tày trời!

Sắc mặt Mạc trưởng lão tối tăm, khí tức hùng hồn tỏa ra:

- Thân là lão sư, không nghĩ dùng tri thức dạy người, còn làm ra những chuyện bàng môn tà đạo, ta thật sự muốn xem xem, là ai cho hắn lá gan như thế, dám làm như vậy!

Mạc Tường trưởng lão là người ghét ác như thù, vào lúc này nghe tin có lão sư bức bách học viên, hắn tức giận suýt bùng nổ như núi lửa.

- Nếu không phải Tào Hùng lão sư đại nghĩa báo cáo, nói học viên của hắn bị vị lão sư này cưỡng bức, chuyên môn xin tra xét học tâm, nếu không, khả năng ta còn chưa biết!

Thượng Thần trưởng lão chắp hai tay sau lưng, liên tục lắc đầu, ánh mắt nhìn về hư không, sắc mặt thâm trầm, giống như đã làm ra chuyện thất trách nhất trên đời.

Nếu như Trương Huyền có mặt nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc, tên này giả vờ còn cao minh hơn hắn nhiều lắm.

- Tuy tra xét học tâm sẽ phá hư tình cảm và đoàn kết giữa các lão sư, nhưng nếu vì bắt một con sâu làm rầu nồi canh cũng đáng! Ngươi cũng không cần tự trách! Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, Mạc Tường trưởng lão âm thầm khâm phục.

Trong học viện thường thường sẽ xuất hiện tình huống một học viên ưu tú được mấy lão sư đồng thời yêu thích, lúc này mọi người đều lén lút giải quyết, cũng không tổn thương hòa khí, sẽ duy trì trật tự dạy học bình thường, chỉ có thực sự không cách nào giải quyết mới xin phương thức phán quyết.

Tra xét học tâm, tên như ý nghĩa, chính là tra hỏi nội tâm học viên, hắn sẽ lựa chọn theo nội tâm của mình, làm như vậy, tương đương với việc lão sư cạnh tranh triệt để vạch mặt với nhau, phá hư tình đoàn kết giữa các lão sư.

Chính vì như thế, Hồng Thiên học viện đã thành lập trăm năm, lão sư xin tra xét học tâm, tổng cộng chỉ có mười mấy lần mà thôi, không nghĩ tới bọn họ lại gặp phải một lần.

Giả vờ thâm trầm xong, nhìn thấy đã triệt để kích thích lửa giận của đối phương, Thượng Thần trưởng lão lúc này mới cười thầm trong lòng, hắn vẫy tay một cái, dặn dò một tiếng:

- Cho bọn họ vào đi!

Kẹt kẹt!

Vừa dứt lời, cửa lớn dày nặng chầm chậm mở ra, đám người Trương Huyền, Tào Hùng, Thượng Bân, Trầm Bích Như, Lưu Dương đi vào.

- Tào Hùng lão sư, là ngươi xin tra xét học tâm?

Mọi người đứng nghiêm, Thượng Thần trưởng lão cau mày.

- Kính xin trưởng lão làm chủ cho ta!

Tào Hùng lên tiếng hô to:

- Trương Huyền cưỡng bức học viên Lưu Dương đã bái ta làm sư thành học viên của hắn, xúc phạm quy định cạnh tranh công bằng trong lão sư, do đó xin tra xét học tâm, cũng cho Lưu Dương một công đạo, đồng thời hi vọng học viện có thể tiến hành xử phạt tên vô sỉ này!

- Còn công đạo?

Lưu Dương nghe dặn dò tới đây, cũng không biết làm gì, nghe đối phương nói như vậy, giờ mới hiểu ra Tào Hùng muốn ra tay đối phó ân sư của hắn, vội vàng nhìn về phía Trương Huyền:

- Lão sư...

Chưa nói hết câu liền nhìn thấy thấy Trương lão sư vừa nãy giảng bài còn bình tĩnh, mặt mũi cao thâm khó dò, trong mắt lại sinh ra hoảng loạn, mạnh miệng tiến lên phía trước:

- Tào lão sư, ngươi nói bậy... Lưu Dương... Cam tâm tình nguyện làm học viên của ta! Ta... Ta... Chưa bao giờ cưỡng bức hắn!

Trong giọng nói mang theo bối rối và không tự tin, giống như lời nói dối bị phơi bày ra ngoài.

- Ế?

Lưu Dương chớp mắt.

Thông qua hai tiết vừa rồi, hắn từ lâu đã bội phụcTrương Huyền sát đất, cho rằng hắn không gì không làm được, mình trở thành học viên của hắn là lão sư cạnh tranh công bằng đưa tới, rất dễ dàng hiểu, tại sao đột nhiên biến thành như vậy?

Đặc biệt là dáng vẻ của hắn, ánh mắt kinh hoảng, cơ thể hơi run rẩy giống như bị bắt gian tại giường, hắn giống như hòa thượng sờ đầu mãi không có tóc... Đây là chuyện lạ lùng gì nữa?

- Lão sư... không nhịn được nhìn sang, còn chưa hỏi ra nghi vấn trong lòng, liền thấy vị Trương lão sư này xoay đầu lại, hắn hừ một tiếng và nói:

- Lưu Dương, ngươi nói cẩn thận, có phải ta không hề bức bách ngươi hay không?

Vừa nói vừa lặng lẽ nháy mắt.

- A... vâng, vâng!Lưu Dương gật đầu liên tục.

Lúc này hắn có ngốc cũng biết vị Trương lão sư này có khả năng muốn hãm hại đối phương một lần!

Phối hợp với hắn là được rồi.

Hai người ngầm hiểu ý, nhưng ở trong mắt người khác chính là Trương Huyền đang đe dọa Lưu Dương nói ra lời trái lương tâm, không phải vậy, tại sao khi nói chuyện lại do dự như thế?

Quả nhiên, mắt thấy cảnh này, sắc mặt Mạc trưởng lão có phần khó coi.

- Ngươi tên là Trương Huyền đúng không! Ta cho ngươi một cơ hội, nhanh chóng hủy bỏ Chương trình học của Lưu Dương, cho hắn lần nữa bái nhập làm môn hạ của Tào lão sư, có thể không cần tiến hành tra xét học tâm!

- Hủy bỏ Chương trình học?

Trương Huyền gãi đầu một cái:

- Lưu Dương một lòng một dạ bái ta làm sư, thôi học là không công bằng với học viên...

- Không công bằng? Còn một lòng một dạ?

Khóe miệng của Mạc trưởng lão co giật một cái.

Ngươi nói lời này không đỏ mặt sao?

Một tên sát hạch lão sư không điểm, bảo ngươi hủy bỏ Chương trình học, nên cao hứng còn không kịp, không công bằng...

Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?

Đang muốn nói tiếp, liền nghe Tào Hùng, Thượng Bân đồng thời hô lên:

- Mạc trưởng lão, không thể!

- Thế nào?

Tra xét học tâm vô cùng phiền phức, một khi bắt đầu, nhất định phải có người bị trừng phạt, bằng không, người người đều tiến hành quy trình này, học viện không chịu trách nhiệm nổi!

Mạc trưởng lão muốn giải quyết hòa bình, nghe hai người ngăn cản, không nhịn được nhìn sang bên cạnh.

- Mạc trưởng lão, Tào lão sư đã xin tra xét học tâm, học viện cũng đã đồng ý, lúc này đột nhiên đình chỉ, chẳng phải biểu thị... biểu thị quy củ của học viện giống như trò đùa?

Thượng Bân vội vàng lên tiếng.

Đùa gì thế!

Thật vất vả mới bày ra âm mưu này, có thể hãm hại Trương Huyền một hồi, nếu giải quyết hòa bình chẳng phải công sức của hắn như công dã tràng?

Nếu như vậy, không thể báo mối thù khuất nhục ngày hôm qua?

- Đúng vậy, Mạc trưởng lão, ta cũng suy nghĩ vì học viện, hy vọng có thể thuận theo ý muốn của hắn, lựa chọn lão sư thích hợp nhất, không phải bị cưỡng bức!

Tào Hùng vội vàng lên tiếng, lời nói hùng hồn vì đại nghĩa, nếu không phải vị trí bị Thượng Bân tát ngày hôm qua vẫn còn năm dấu tay đỏ tươi, sợ rằng sẽ có không ít người khâm phục.

- Được rồi!

Nhìn thấy hai người nói như vậy, Mạc trưởng lão gật gật đầu, không ngăn cản nữa.

- Nếu lựa chọn tra xét học tâm, đương nhiên phải nói rõ quy tắc, sát hạch Lưu Dương, sau khi trắc định xong xuôi, cuối cùng hắn muốn bái ai làm sư, người đó sẽ thắng lợi! Đương nhiên, có thua sẽ có phạt, cần phải nói rõ trừng phạt trước!

Thượng Thần trưởng lão vẫn im lặng lại nhìn chung quanh một vòng:

- Lần này Tào Hùng lão sư lựa chọn trừng phạt lớn nhất, cũng nói rõ, tra xét xong, phe thua sẽ bị học viện đuổi ra ngoài! Trương Huyền, ngươi có dị nghị gì không?

Nghe được trừng phạt lớn nhất, Trương Huyền không thể tin nổi nhìn sang, vẻ mặt thành khẩn:

- Ta và Tào lão sư cũng không có thâm thù đại hận gì, nếu cứ thế mà khai trừ hắn... có phải quá độc ác hay không?

- Ế?

Nghe nói như thế, đám trưởng lão có mặt cảm thấy choáng váng, dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần nhìn sang, chẳng lẽ đầu óc của tên này có vấn đề... là muốn khai trừ ngươi đấy, có biết không?

- Hừ, tra xét học tâm, ngươi đồng ý cũng phải nghe, không đồng ý vẫn phải làm! Muốn cự tuyệt, sợ rằng đã chậm mất rồi!

Cho rằng hắn cố ý nói hưu nói vượn, muốn cự tuyệt tra xét, Tào Hùng cười gằn.

- Ta thật sự muốn tốt cho ngươi... trực tiếp khai trừ, ta vẫn cảm thấy có hơi quá độc ác, nếu không như vậy đi!

Trương Huyền do dự một chút, nói tiếp:

- Không bằng... đưa ra ngoại lệ khác, chỉ hủy bỏ tư cách lão sư, sau đó... lại đánh một trăm sát thần côn!

- Thủ tiêu tư cách lão sư? Một trăm sát thần côn?

Mọi người đồng thời chớp mắt, hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều cảm thấy sắp điên rồi.

Xem ra có thể bảo lưu công tác, không đến nỗi thất nghiệp, trên thực tế còn tàn nhẫn hơn so với việc bị khai trừ.

Ngươi xác định không nói sai chứ?