-"Lại đây"

Dư Huy "nhìn" về phía cửa, nhẹ đưa tay lên, mở miệng.

Diệu Vy sửng sốt, sau đó chậm rãi đi lại.

Dư Huy kiên nhẫn đợi cô nắm lấy tay anh.

Đôi tay mềm mại, nhỏ xinh thơm mùi nhựa thông.

Ngay khi Diệu Vy chạm tay vào tay anh, Dư Huy liền nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng.

Diệu Vy giật mình, nhưng sợ làm động vết thương nơi ngực anh, cũng không giãy giụa, cô tìm một tư thế ít đặt sức nặng vào cơ thể anh nhất rồi yên tĩnh tựa vào anh.

Dư Huy phát hiện ra hành động nhỏ của cô chợt mỉm cười.

Anh ôm chặt cô hơn, để cô nép hẳn vào anh.

Diệu Vy kinh ngạc, sau lại khẽ mỉm cười, cũng theo ý anh dựa vào lồng ngực anh.

Hai tay hơi do dự sau đó vòng ra phía sau ôm lấy thắt lưng anh.

-"Sơ Nhi.." Anh gọi.

-"...." Diệu Vy thân mình đột nhiên cứng đờ, hạnh phúc cảm vừa dâng lên lập tức tan biến.

Cô khép hờ mi mắt, ngăn không cho cảm giác mặn đắng tràn lên đến khoang miệng.

-"vâng" Cô mềm giọng trả lời.

-"Anh, sẽ có cơ hội lại nhìn thấy ánh sáng" và.. nhìn thấy em.. Dư Huy giọng không che giấu được vui mừng.

-"mừng cho anh" Diệu Vy đưa tay sờ mặt anh, dịu dàng trả lời.

-"khi nào tiến hành phẫu thuật ?" Cô hỏi tiếp.

-"Khoảng hơn hai tháng nữa, đến lúc đó, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy là em, có được không?

-"Được" Vừa hay hôm đó là ngày công bố kết quả, như vậy hôm đó sẽ là ngày cuối cùng chúng ta nhìn thấy mặt nhau đi. Diệu Vy tiếp tục chạm tay vào má anh, vuốt ve.

-"Cảm ơn em. Anh yêu em, Sơ Nhi của anh, chúng ta.." bắt đầu lại từ đầu đi.

Dư Huy lời còn chưa nói hết đột nhiên trên môi xúc cảm mềm mại nuốt hết nửa câu sau của anh.

Dư Huy kinh ngạc.

Quen nhau ba năm, đây lại chính là nụ hôn đầu của anh.

Mọi khi anh chỉ nhẹ đặt nụ hôn lên trán cô.

Hiện tại..

Anh phát hiện ra, tư vị còn đặc biệt ngọt ngào.,

Thật ra đây cũng là nụ hôn đầu của Diệu Vy, cô chỉ không muốn nghe anh nói câu quay lại cùng Sơ Nhi mà theo bản năng hành động.

Chạm nhẹ vào anh, sau đó chậm rãi liếm nhẹ bên ngoài.

Dường như không biết tiếp theo lại phải làm gì, Diệu Vy bối rối rời khỏi môi anh.

Lại bị anh kéo giật ngược lại, đảo khách thành chủ, trên đôi môi ngọt ngào của cô càn quét, công thành chiếm đất.

Lại nói, con trai trong vấn đề này lại chính là thiên tài, vô sự tự thông.

Cho nên rất nhanh Dư Huy liền nắm được kỹ thuật hôn Diệu Vy, khiến cô từng ngụm thở dốc đỏ bừng mặt.

Nhận thấy nguy cơ "củi khô lửa bốc", lại hôn thêm một chút sẽ xảy ra chuyện, Dư Huy miễn cưỡng luyến tiếc rời đi đôi môi cô.

-"Sơ Nhi.." Dư Huy giọng khàn khàn, nỉ non.

Diệu Vy nhìn anh.

-"Gọi em là.. My-a" cô ngẩn đầu, hôn anh, nhẹ nói vào tai anh.

Đó là chữ ký của cô trên mỗi bức tranh đoạt giải.

My-a : MÃI YÊU ANH.

-"My-a?" Dư Huy lặp lại. Có chút khó hiểu.

-"Đừng thắc mắc, tên này có ý nghĩa đặc biệt đối với em. Đêm nay, cũng là đêm đặc biệt của em.. Gọi tên em như vậy, được không?" Diệu Vy nước mắt lưng tròng nhìn anh, cố gắng để giọng mình bình tĩnh.

Xin anh hãy đồng ý, em không muốn giây phút chúng ta là của nhau anh vẫn mãi gọi tên chị ấy.

Diệu Vy đau đớn.

-"Được" Dư Huy đưa tay sờ vào mặt cô, mỉm cười.

Diệu Vy quay mặt đi, nước mắt trào ra.

Đêm nay, em là của anh.