Edit: Mu Cá
Tiếng khóc bị thương thảm thiết của Vụ Đồng nhỏ dần.

Hứa Tuệ Tâm khoanh hai tay trước ngực đi về phía cô.

Bà ta dùng mũi giày đá vào chân cô: “Vụ Đồng,nhìn thấy chưa?Tao không lừa mày đúng không?”
Vu Đồng nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên.Cô khàn giọng hỏi: “Thấy cái gì?"
“Giả ngu gì hả?"
Vụ Đồng quay sang nhìn về phía Ôn Tú Nhã đang nằm trên giường, ký ức đã bắt đầu rối loạn.

Cô nhắm chặt mắt lại,ban nãy cô đã nhìn thấy gì? Bà nội của Phương Thành và...
Vụ Đồng ôm đầu, cô không nhớ nổi, không nhớ rõ nổi.Kết cục của việc SỜ xương người già, thần trí tiêu tán, trí nhớ rối loạn rồi giảm sút, dường như tình hình của cô còn nghiêm trọng hơn cả ông.
“Ha...” Vụ Đồng bật cười sảng khoái.
Hứa Tuệ Tâm nhướng đuôi mày lên: “Mày cười cái gì?"
Vụ Đồng tựa vào thành giường.

Cô liếc Ôn Tú Nhã thêm vài lần: “Vừa rồi bà để tôi sỜ xương bà ta là vì muốn biết điều gì?"
Hứa Tuệ Tâm nhoẻn cười: “Biết điều đấy." Bà ta hơi cúi người xuống: “Tao muốn biết, 10% cổ phần còn lại của tập đoàn đi đâu rồi?”
Vụ Đồng nhìn bà ta với vẻ hờ hững: “Không nhớ nữa.”
Hứa Tuệ Tâm bực bội nhấc chân giẫm lên tay trái Vụ Đồng.

Gót giày đế mảnh chậm rãi nghiện mạnh,Vu Đồng cắn môi, không hề phát ra tiếng rên rỉ.
Hứa Tuệ Tâm nhấc chânlên, Mu bàn tay vừa bị bà ta giẫm lên toác ra,rỉ máu, vẫn còn dính chút đất cát: “Vu Đồng, tạo thật sự không hiểu nổi rốt cuộc mày còn cố chấp gì nữa?"
Vụ Đồng vô hồn nhìn bà ta: “Hứa Tuệ Tâm,bà biết tại sao thầy S2 cốt lại không được sỜ xương người già không?”
Hứa Tuệ Tâm nhếch miệng: “Tại sao?"
Vụ Đồng thản nhiên nói: “Bởi vì sẽ bị đãng trí, không bết bao giờ mới nhớ lại được chuyện đã quên.

Có thể một giây sau, cũng có thể là trước khi chết.

Chuyện bà muốn biết, tôi đã QUÊN-RỒI.” Hai chữ cuối cùng,Vụ Đồng nói với giọng vô cùng hả hê,lại có đôi chút điên cuồng.
Hứa Tuệ Tâm tóm cổ áo cô: “Vậy tại sao vừa nãy mày không nói?"
Vụ Đồng cười khẩu: “Bởi vì tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ này của bà, tính toán tất cả để rồi đều thành công cốc.”
Hứa Tuệ Tâm vứt mạnh Vu Đồng ra, gáy Vu Đồng đập vào mép giường thành tiếng “cộp” vang dội.
Vu Đồng cau mày, đau,chắc chắn là đau, nhưng dù có đau đến dường nào cũng không thể sánh bằng nỗi đau trống trải trong lòng.
Hứa Tuệ Tâm nắm lấy tay kia của Vụ Đồng rồi đặt lên tay Ôn Tú Nhã mà nghiến răng nói: “Quên rồi thì xem lại lần nữa.”
Vụ Đồng hờ hững chọc giận bà ta: “Có xe được thì tôi cũng không nói cho bà..."
Huống hồ, bây giờ năng lực SỜ xương của cô đã giảm sút.

Vụ Đồng quét mắt nhìn bàn tay đang bị Hứa Tuệ Tâm đè xuống.Tay cô chạm phải xương của lấy Ôn Tú Nhã, những chuyện trước kia cô có thể nhìn thấy thì bây giờ...
Vụ Đồng nhắm mắt rồi lại mở ra, bây giờ đều đã rất mơ hồ.
Cô thầm nghĩ, nếu cô sờ thêm xương người chết, hoàn toàn mất đi năng lực, sức khỏe suy yếu, tuổi thọ ngắn đi.

Dường như cô đã được giải thoát, rời xa những chuyện thị phi này.
Hứa Tuệ Tâm buông tay cô ra.

Bà ta dùng chân đá liên tiếp vào Vụ Đồng đến mức giày cao gót tuột ra khỏi chân.

Bà ta gào thét vò đầu giống như điên cuồng: "Aaaaaaa...!Vụ Đồng!”
“Vu Đồng, Vụ Đồng,Vụ Đồng!” Vẫn chưa hả giận,bà ta lại đi giày vào,lại ra sức đá liên tục.
Vụ Đồng vô thức cuộn tròn lại, để Hứa Tuệ Tâm đá vào lưng, vào cánh tay, vào đùi cô.
Sự đau đớn lan tràn khắp cơ thể, Vụ Đồng tỉnh táo lại.

Cô vẫn chưa thể từ bỏ, cô vẫn đang mang thai đứa bé, con của cô vẫn còn chưa có cơ hội ngắm nhìn thế giới này.
Vụ Đồng từ từ nhắm mắt lại, mất dần ý thức, bụng cô...!Vụ Đồng giật giật ngón tay muốn ôm bụng nhưng không còn sức lực.Trán cô vã mồ hôi, sắc mặt trắng bệch,bụng Cô...!rất đau...
Vụ Đồng thều thào nức nở: “Cứu..."
Từ trước đến giờ, cô chưa từng cầu nguyện điều gì, nhưng hiện tại, Cô thành khẩn cầu nguyện.

Vu Đồng nghẹn ngào lẩm bẩm: “Phương Thành..."
Hứa Tuệ Tâm tỉnh táo lại.

Bà ta sửa lại mái tóc hơi rối sau đó lùi lại mấy bước, sai đám đàn em: “Đưa bà già đấy về nhà họ Phương trước khi thuốc mê hết tác dụng cho tôi, đừng để bà ta nhìn ra sơ hở gì.”
“Vâng.”
Mấy gã khiêng Ôn Tú Nhã lên, đi ra ngoài qua cánh cửa sắt.

Những gã còn lại đứng chờ Hứa Tuệ Tâm sai bảo.
Hứa Tuệ Tâm quét mắt liếc qua Vu Đồng, đôi môi đỏ nhếch lên đầy châm biếm: “Vụ Đồng ơi là Vụ Đồng.

Mày không nói cũng không sao hết.
Không phải là bà già đấy muốn mày ở bên Phương Thành, dùng năng lực của mày để bảo vệ nhà họ Phương giúp cháu trai bà ta hay sao? Tao sẽ không để cho bà ta được như ý!”
Hứa Tuệ Tâm phất tay: “Đốt chỗ này đi! Đốt hết sạch sẽ vào!” Từng câu từng từ của bà ta đều ngập tràn về hận thù đến tận xương tủy.
Vụ Đồng yếu ớt mở mắt ra, đừng...!Cô vẫn còn đứa bé...
Hứa Tuệ Tâm không thèm nhìn cô mà xoay người rời đi, tiếng giày cao gót vang lên “cộc cộc cộc” , mang đi hi vọng cuối cùng của Vu Đồng.
Vụ Đồng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Là mùi xăng, mùi xăng nồng nặc, chỉ cần bọn họ châm lửalà cô sẽ không tồn tại trên đời này nữa.
Vụ Đồng loáng thoáng nghe thấy những người đó nói chuyện...
“Cũng đáng thương thật, lại đi đắc tội với con mẹ ấy.”
“Chúng ta cầm tiền làm việc,mau làm xong rồi lướt đi.”
“Haiz,vừa nãy hình như tao nhìn thấy nó đi dạo ở cửa hàng quần áo trẻ em, có phải là đang có thai không?”
“Chắc không đâu."
Mấy người thoáng im lặng, Vu Đồng chỉ nghe thấy tiếng bọn họ ném thừng dầu qua một bên.
Một gã nói: “Không tưới xăng lên người nó cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.”
Mấy gã khác giục: “Nhanh lên, châm lửa rồi phắn.”
Vụ Đồng không gắng gượng nổi,hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Vu Đồng khôi phục được chút ý thức, chỉ thấy trước mắt sáng bừng, xung quanh rất nóng.

Cô chậm rãi mở mắt, ánh lửa hừng hực khắp nơi, khói đen dày đặc.

Cô rất sợ, nhưng lại không còn chút sức lực nào hết.

Cho dù cô không bị thiêu chết thì cũng sẽ ngạt thở mà chết.
Vụ Đồng khàn giọng kêu: “Khụ khụ...!cứu..."
“Phương Thành...!anh ơi...!ông ơi...”
“Khụ khụ...!Khụ khụ..."
Bàn tay lấm lem đất của Vụ Đồng xoa lên phần bụng dưới quặn đau.Cô mấp máy môi: “Mẹ có lỗi với con..."
Thôi, cứ như vậy đi, sẽ không có ai đến đâu.
“Vụ Đồng!”
Khi thế giới chỉ còn một màu đen ngòm, hình như có người đến, người ấy đang soi đèn gọi cô.
Lúc Vụ Đồng tỉnh lại, ánh nắng chan hòa, đập vào mắt là một màu trắng tinh,xung quanh ngập tràn mùi thuốc.Cô đảo mắt nhìn bốn phía,sau khi xác định là bệnh viện, cô mới yên tâm.
Cuối cùng vẫn có người tới – vào lúc cô tuyệt vọng nhất.
“Vu Đồng? Em tỉnh rồi à?"
Vụ Đồng hơi nghiêng đầu sang,Hàn Húc đang nhìn cô với vẻ lo lắng.Cô thều thào gọi: “Anh..."
Hàn Húc sờ đầu cô: “Không sao, không sao là tốt rồi.”
“Nhóc con...” Ông cụ cũng rơm rớm nước mắt cầm tay cô.
“Ông...!Cháu không sao...”
Vụ Đồng xoa bụng dưới, ầng ậng nước mắt nhìn về phía Hàn Húc như đang xác nhận gì đó.
Hàn Húc phủ lên mu bàn tay cô,cười yếu ớt nói: “Đứa bé không sao.

Nó rất kiên cường.”
Vụ Đồng thở phào, cô còn tưởng...!suýt chút nữa là cô đã mất đứa bé rồi.
Vụ Đồng hỏi: “Là ai..."
Hàn Húc thở dài: “Phương Thành.”
Vụ Đồng im lặng.


Mặc dù cô không nhớ rõ mình đã xem được điều gì nhưng trong lòng cô biết rằng, bà nội của Phương Thành có lỗi với bố mẹ cô.
Cô quay sang phía khác hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”
Hàn Húc chậm rãi nói: “Lúc Phương Thành gọi điện thoại cho anh thì cậu ta đã tìm được em rồi.Lúc anh đến nơi thì cậu ta đang ôm em ngất đi ở bên ngoài.

Căn nhà đó đã bị thiêu rụi.

Cánh tay cậu ta bị bỏng nhẹ, vẫn chưa tỉnh lại.”
Vu Đồng cụp mắt, sau đó nói: “Ông...!dẫn cháu đi đi...!trước khi Phương Thành tỉnh lại..."
Lão gia tử hoang mang: “Nhóc con?”
Vụ Đồng máy móc lặp lại: “Dẫn cháu đi đi.

."
Ông cụ và Hàn Húc nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì với cô.
Vụ Đồng bỗng nắm chặt tay Hàn Húc,quay đầu lại nhìn anh: “Anh,hãy nói với Phương Thành...!nói là...!đứa bé đã mất rồi...”
Hàn Húc nhíu mày: “Vụ Đồng,em sao vậy?"
Vu Đồng hờ hững nói: “Trong lòng em biết cả rồi...!biết tất cả...!chỉ có điều em không nhớ rõ được thôi.”
Vụ Đồng gãi đầu,dù cô có nghĩ kiểu gì cũng không nhớ nối rốt cuộc cô đã xem thấy điều gì ở Ôn Tú Nhã.
Lời này khiến người khác nghe mà như lọt vào trong sương mù.

Ông cụ giật mình lo lắng hỏi: “Nhóc con, có phải mày đã SỜ xương người già rồi?
Đúng không hả?”
“Vâng...”
"Ai?!"
“Bà nội Phương Thành...”
Hàn Húc và ông cụ liếc nhau, điều muốn giấu giếm cuối cùng vẫn không giấu được.
Ông cụ vội hỏi: “Nhóc con, mày còn nhớ đã xem được gì không?”
Vụ Đồng lắc đầu: “Không nhớ rõ, cháu chỉ biết, bà nội anh ấy...!đã hại chết bố mẹ cháu.”
Hàn Húc khép hờ mắt thở phào,như vậy là đủ rồi, những chuyện khác quá tàn nhẫn.

Anh sờ trán cô: “Được...!Nếu em muốn rời đi thì hômnay anh sẽ dẫn em và ông rời đi.”
Vụ Đồng nhắm mắt lại, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống gối.

Cô đã từng cảm thấy, cô yêu Phương Thành, những người khác không quan trọng, nhưng...!dường như lại không phải như vậy.
Phương Thành nằm ở trên giường bệnh, tay chân bỗng giật mạnh.

Anh choàng tỉnh kêu to: “Vụ Đồng!”
“A Thành, tỉnh rồi sao? Cháu dọa bà sợ đến chết mất." Ôn Tú Nhã đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha ở phía trước, bước nhanh đến trước mặt
Phương Thành, nhìn anh chăm chú.
Phương Thành nhìn chung quanh, không thấy Vu Đồng đâu: “Bà nội, Vụ Đồng đâu rồi? Vụ Đồng đâu rồi?"
Ôn Tú Nhã Vỗ tay Phương Thành,chần chừ một lúc mới ra hiệu cho anh yên tâm: “Vụ Đồng vẫn ổn.Con bé đang nghỉ ngơi ở trong phòng cuối cùng ở hành lang.”
Phương Thành vén chăn lên, bờ môi khô nứt, cổ họng khó nhọc phát ra tiếng nói: “Cháu muốn đi.

..

cháu phải đến nhìn cô ấy.”
Ôn Tú Nhã ngăn anh: “AThành, cháu bị thương rất nặng,cần được tĩnh dưỡng.”
“Cháu muốn đi...!muốn nhìn thấy cô ấy." Phương Thành đi chân trần xuống đất.
Ôn Tú Nhã cuống lên: “Không được, Từ Kiến,ông mau ngăn nó lại.”
Ôn Tú Nhã kêu Từ Kiến quản gia,Từ Kiến tiến lên, đem Phương Thành theo hồi trên giường, “A Thành, nghe lời lão phu nhân một lần đi.”
Phương Thành lắc đầu,Cơn đau truyền đến từ cánh tay: “Không được,cháu phải đi gặp cô ấy."
Ôn Tú Nhã quát lớn: “A Thành!Cháu nhìn cánh tay của cháu đi, bị bỏng thành thế nào rồi!”
Phương Thành liếc cánh tay trái đang bị băng bó.


Anh không thèm để ý, bây giờ anh chỉ muốn nhìn xem Vu Đồng sao rồi.
Phương Thành trầm giọng: “Chú Từ.

Thả cháu ra.”
“Roẹt”.

Cửa bỗng bị mở ra,Hứa Tuệ Tâm cầm giỏ hoa quả đi vào.Bà ta nhìn cảnh tượng bên trong với vẻ như đang xem kịch.
Hứa Tuệ Tâm đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, Từ Kiến buông Phương Thành ra, Hứa Tuệ Tâm nói với vẻ quan tâm như mẹ hiền: “A Thành à, sao lại bị như thế này?"
Mắt Phương Thành đỏ rực như có thể chảy ra máu, hai tay siết chặt lại.

Nếu không phải anh đuổi tới kịp thời thì có phải Vụ Đồng đã bị con mụ lòng dạ rắn rết này giết chết rồi hay không.
Phương Thành liếc nhìn giỏ hoa quả.

Anh lại ngồi dậy, mang dép, đối mặt với Hứa Tuệ Tâm, tay cầm giỏ hoa quả lên.

Phương Thành cười lạnh một tiếng, diễn xuất giỏi thật, quả thật rất giỏi.
Phương Thành nhấc giỏ hoa quả lên,tay run run làm giỏ hoa quả rơi xuống đất.

Phương Thành yếu ớt xin lỗi: “Ngại quá,mẹ, con không có sức."
“Không sao không sao.

A Thành, sao con lại bị thương đến mức này..."
"Aaaa..."
Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai của Hứa Tuệ Tâm tràn ngập khắp phòng bệnh.
Phương Thành và Hứa Tuệ Tâm cùng ngã xuống đã
Phương Thành vừa rút kim truyền định chạy đi nên làm kéo theo giá đỡ, giá đỡ đồ ngược vềhướng Hứa Tuệ Tâm.

Bà ta định tránh đi, ai ngờ giày cao gót lại giẫm lên đống hoa quả dưỡi đất.

Bà ta chới với ngãngửa ra sau,gáy đập mạnh vào quả sầu riêng chảy máu.
Hứa Tuệ Tâm: “Máu,máu, máu aaaa...”
Ôn Tú Nhã hốt hoảng: “Từ Kiến,gọi, gọi bác sĩ.”
Từ Kiến bấm chuông, Phương Thành quay sang lạnh lùng nhìn Hứa Tuệ Tâm đang ôm gáy, nhân lúc rối loạn mà chạy ra ngoài.
Ôn Tú ở phía sau gọi theo: “A Thành!”
Phương Thành kéo lê người chạy đến phòng cuối cùng hành lang.

Anh mở cửa phòng bên trái ra, người ở bên trong không phải Vu Đồng, anh lại lảo đảo lê người sang phòng bên phải,không, phòng bệnh trống vắng không có người.
Bác sĩ đã chạy đến phòng bệnh của Phương Thành, Ôn Tú Nhã được Từ Kiến đỡ chạy tới bên cạnh Phương Thành đang thất thần tựa vào cửa.Mắt
Phương Thành đỏ rực: “Bà...Vu,Vu Đồng đâu rồi?"
“A Thành.

."
Vụ Đồng đâu rồi!”
Ôn Tú Nhã bối rối: “Vụ Đồng...Không thấy đâu nữa rồi.

."
Phương Thành ôm cánh tay trái đau đớn: “Sao lại như vậy...!Sao lại như vậy..." Phương Thành bỗng nghĩ ra điều gì đó.Anh bỗng vọt tới trước mặt Từ Kiến: “Điện thoại, chú Từ,đưa điện thoại của cháu đây.”
Từ Kiến lấy điện thoại của Phương Thành từ trong túi ra,đưa cho anh.
Phương Thành vội giành lấy, miệng lẩm bẩm: “Hàn Húc.

.

.

Hàn Húc.

.

.

Hàn Húc.

.


.”
Anh bấm số rồi tựa lên bức tường trắng toát, nghe thấy một tiếng “tít” trong điện thoại.“A lô.” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Húc truyền đến.“Hàn Húc, Vu Đồng đâu rồi?”
Hàn Húc không trả lời.
Phương Thành nôn nóng hỏi: “Vu Đồng đâu rồi? Vu Đồng sao rồi? Cô ấy có sao không? Anh nói đi chứ!”“Con bé vẫn bình thường.”Phương Thành lại dè dặt hỏi: “Vậy, vậy, vậy…”“Không còn nữa.”“Cái gì.

.

.”“Đứa bé đã mất rồi.”
Phương Thành trượt người xuống khỏi bức tường: “Vu Đồng, cô ấy…”
“Con bé rất khỏe.”
Hàn Húc nói tiếp: “Phương Thành, từ trước tới giờ cậu vẫn luôn biết Hứa Tuệ Tâm không phải người lương thiện.

Từ lúc mẹ cậu rời khỏi nhà họ Phương là cậu đã biết rồi.

Cậu cho rằng cậu sống khép nép là bà ta sẽ buông tha cho cậu, buông tha cho tất cả mọi thứ liên quan tới cậu sao?”
“Phương Thành, cậu cũng nên để bà ta nhìn rõ bộ mặt của cậu đi.

Cậu không tranh không đoạt chẳng qua là ở nghỉ ngơi lấy sức, đám con buôn nhà họ Phương các người đều giống nhau.”
“Vu Đồng xảy ra chuyện, cậu có thể tìm được nó trong thời gian ngắn như vậy.

Chuyện này không phải là may mắn mà chứng tỏ từ trước tới giờ, cậu không hề đơn giản, cũng không hề mềm yếu.

Cậu có thế lực của riêng mình.”
Phương Thành ôm trán: “Hàn Húc, đưa cô ấy về.

.

.

đưa Vu Đồng về.

.

.”
Hàn Húc dường như không hề nghe thấy lời Phương Thành nói: “Phương Thành, cậu không ngờ được rằng Hứa Tuệ Tâm lại ra tay nhanh hơn cậu một bước phải không? Tôi nói rồi, cậu không bảo vệ được con bé thì tôi sẽ không cho cậu thêm cơ hội nữa.”
Phương Thành rống to: “Hàn Húc!”
Hàn Húc lạnh lùng nói: “Hai người không còn con nữa, cũng đã mất đi mối liên hệ cuối cùng.

Phương Thành, cậu tự giải quyết cho tốt đi.”
Hàn Húc dập máy, Phương Thành Thành điên cuồng gào vào điện thoại: “Hàn Húc! Hàn Húc!”
Phương Thành ném mạnh điện thoại đi, hai tay cào tóc, anh và Vu Đồng vẫn còn liên hệ, bọn họ trùng cốt, anh yêu cô.

.

.
“Vu Đồng.

.

.

Vu Đồng.

.

.”
*
Hàn Húc cất điện thoại đi quay sang nhìn Vu Đồng, bọn họ đang ở trong phòng giám sát của bệnh viện, trên màn hình đang hiển thị hình ảnh camera giám sát của tầng Phương Thành.
Vu Đồng nheo mắt nhìn Phương Thành đang suy sụp lặng lẽ rơi lệ, bây giờ cô chỉ muốn trốn tránh.
Hàn Húc lo lắng: “Vu Đồng?”
Vu Đồng quay mặt đi chỗ khác, lắc đầu.
Hàn Húc đã hiểu.

Anh đẩy xe lăn dẫn cô rời đi.