Cả ông Sáu Kim và bà Sáu đều biết rõ trong lòng, nếu họ lên tiếng thì cô gái xăm mình kia còn có thể cứu đựợc.   

Nhưng nếu họ không lên tiếng, nhà họ Bạch nhất định sẽ gi ết chết cô ta, rõ ràng hiện giờ sự sống chết của cô ta không có liên quan gì với ông Sáu Kim.  

Lúc này, ông Sáu Kim và bà Sáu bắt đầu hỏi thăm về thân thế của Từ Tùng.  

Theo như lời của Từ Tùng, cậu ấy sống với mẹ từ nhỏ, không có bố.  

Mẹ từng nói với Từ Tùng rằng cậu ấy có một người bố kinh doanh nhà máy đồ da, sau khi Từ Tùng ra đời thì dẫn thư ký cao chạy xa bay.  

Vì vậy Từ Tùng không có bố.  

Mấy người nhóm Trương Mặc Vũ nghe vậy thì cạn lời, thân thế của Từ Tùng nghe như trò đùa trẻ con vậy.  

Ông Sáu Kim và bà Sáu không nói rõ thân phận của mình, họ muốn nói chuyện với phụ huynh của Từ Tùng trước để hỏi xem tình hình cụ thể.  

Hai mươi phút sau, cả nhóm theo lời chỉ dẫn của Từ Tùng đến một căn chung cư cũ kỹ.  

Đây là nơi Từ Tùng và mẹ cậu ấy sống. Toà chung cư này là một toà chung cư cũ thuộc bệnh viện, điều kiện không được tốt lắm, hầu như hơn một nửa đèn trong hành lang đã bị hỏng.   

Cốc cốc cốc, mấy người gõ cửa, cuối cùng cũng được gặp mẹ của Từ Tùng.  

Đó là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, trông mặt mày có vẻ hiền lành.  

Vừa nhìn thấy ông Sáu Kim và bà Sáu, người phụ nữ đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngay sau đó bà ấy nhỏ giọng thốt lên: “Là hai người!”  

“Hửm? Cô biết chúng tôi à?”, ông Sáu Kim nhạy bén hỏi.  

Lúc này, mẹ Từ Tùng chợt quay sang bảo Từ Tùng: “Từ Tùng, con với Lâm Lâm tránh mặt một lát đi, mẹ có vài chuyện cần nói với họ”.  

“Dạ vâng!”, Từ Tùng lập tức kéo Lâm Lâm đi.  

…  

Trong phòng, tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi mẹ Từ Tùng lên tiếng.  

Không biết qua bao lâu, cuối cùng mẹ Từ Tùng cũng nói: “Tôi tên là Từ Oánh, tôi biết mục đích đến đây của mọi người, hai người là bố mẹ ruột của Từ Tùng”.  

Bà ấy vừa dứt lời, ông Sáu Kim và bà Sáu đứng phắt dậy, cả hai người nhìn chằm chằm vào Từ Oánh bằng ánh mắt phức tạp.  

Giờ phút này, hai người họ đều tưởng tượng ra trong đầu một hình ảnh rất đáng hận, người phụ nữ này trộm con của họ, đổi đứa trẻ sơ sinh đã chết cho họ, giấu giếm họ suốt hai mươi hai năm!  

Lúc này trong lòng ông Sáu Kim thậm chí còn dâng lên ý muốn giết người.  

Nhưng Trương Mặc Vũ lại bất chợt lên tiếng: “Ông Sáu Kim, bà Sáu, hai người đừng nghĩ lung tung, có lẽ chuyện này khác xa với trong tưởng tượng của hai người. Theo tôi nghĩ thì bà Từ Oánh đây là ân nhân cứu mạng của con trai hai người”.  

Nghe thấy lời Trương Mặc Vũ, ông Sáu Kim và bà Sáu lập tức dằn lại cơn giận trong lòng, nhìn Từ Oánh đăm đăm, chờ bà ấy giải thích.  

Lúc này Từ Oánh giải thích: “Hai mươi hai năm trước tôi là y tá phụ trách đỡ đẻ cho hai người, nên tôi biết hai người, thật ra tôi vẫn luôn đợi hai người đến”.  

“Thậm chí để tránh quên mất, tôi còn giữ ảnh của hai người”.  

Nói rồi, Từ Oánh đứng dậy, ôm một cái két sắt từ trong phòng ra.   

Két sắt mở ra, quả thật bên trong có ảnh chụp của bà Sáu và ông Sáu Kim.  

Nhìn thấy Từ Oánh lấy ảnh của hai người ra, bà Sáu và ông Sáu Kim đều nghi hoặc.  

“Chuyện gì thế này?”, ông Sáu Kim hỏi.  

Nếu người phụ nữ trước mặt này là kẻ đã trộm con của họ, đáng lẽ bà ấy đâu cần phải giữ ảnh của họ lại?  

Có lẽ kẻ trộm con thật sự chỉ muốn đứa trẻ không bao giờ biết được bố mẹ ruột của mình là ai.  

Từ Oánh hít một hơi thật sâu, chậm rãi giải thích: “Hai mươi hai năm trước, lúc chúng tôi đỡ đẻ cho hai người thì gặp phải một chuyện đáng sợ”.  

“Ngày hôm đó có người đã đút lót cho mỗi người trong khoa chúng tôi một trăm nghìn, yêu cầu chúng tôi làm một việc”.  

“Anh ta muốn vợ của ông sinh ra một đứa trẻ sơ sinh đã chết!”  

Từ Oánh dứt lời, ông Sáu Kim đứng bật dậy: “Cô nói gì cơ? Có người muốn hại con của chúng tôi?”  

Từ Oánh gật đầu: “Đúng vậy, người đó không chỉ đút tiền cho chúng tôi mà còn đe doạ chúng tôi, nếu không ai chịu làm việc đó hoặc có ai tiết lộ ra ngoài, người đó sẽ giết chúng tôi”.  

Từ Oánh nói xong, ông Sáu Kim lập tức hít vào một hơi.  

Giờ phút này ông Sáu Kim đã tin vào những lời giải thích của Từ Oánh.