Trans: Chanh

Beta: Hoàng Lan

Địa điểm quay “Mùa hè tình yêu” được chọn là căn biệt thự ở giữa rừng núi đẹp mà tĩnh mịch của công viên rừng nguyên sinh.

Căn biệt thự sang trọng có chừng ba tầng, nằm ở trong rừng, xây quanh hồ. Trong vườn hoa có đài phun nước và bể bơi, sau vườn hoa còn vì quay chương trình giải trí mà dựng đạo cụ lãng mạn, như là nhà hoa và xích đu.

Hồ nước rừng rậm cách đó không xa còn nuôi thiên nga đen, là loại chim uyên ương, ven bờ còn có vườn hươu sao.

Nhóm khách mời trải qua nửa ngày đi đường, vào ở trong biệt thự, trước tiên tổ quay phim sắp xếp bọn họ đến phòng mỗi người cất hành lý.

Căn phòng ngủ bọn họ sắp xếp cho vợ chồng ảnh đế mang phong cách xưa thời Dân quốc, đẩy cửa tiến vào đã giống như tiến vào trường quay phim thời Dân quốc, trên tường có dán poster thời xưa còn có máy hát đĩa trang trí, vừa khéo hợp gu Trương Đạc và Lâm Thiến Tích.

Mà ekip chương trình sắp xếp cho đôi vợ chồng idol căn phòng trải thảm tatami kiểu Nhật, nhàn nhã thoải mái, Vân Mạt Lỵ cũng rất thích.

Căn phòng mà Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu đi vào là một phòng bầu trời sao kiểu thiếu nữ khá lớn, trần nhà là cửa kính, ban đêm có thể nhìn bầu trời đầy sao, mà xung quanh đều là màu trắng tinh khôi, rất có không khí lãng mạn.

Vân Mạt Lỵ tươi tắn nhanh nhảu chạy qua, ở cửa phòng của bọn họ quan sát một lúc, phát ra tiếng cảm thán hâm mộ: “Oa, phòng của mấy người cũng quá tình đấy nhé! Thâm Thâm, Thâm Thâm anh mau qua đây nhìn, hâm mộ quá đi.”

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu mặt không biểu cảm nhìn nhau, cảm thấy ekip chương trình hình như cố ý tạo nên độ tương phản này.

Cô quay đầu tìm thẳng đến tổng đạo diễn: “Tôi xin đổi phòng.”

Đạo diễn Phương cũng dễ nói chuyện: “Cô muốn đổi phòng nào?”

“Phòng nào cũng được, chỉ cần không cùng phòng với anh ấy.” Cô chỉ chỉ vào Trần Hoài Kiêu.

Đạo diễn Phương khó xử đáp: “Hai người là vợ chồng mà, nhất định phải, phải chia phòng hả?”

Trần Hoài Kiêu đi qua, bình tĩnh nói: “Ở nhà chúng tôi cũng chia phòng ngủ.”

Bạch Nhân: “Không sai, vợ chồng plastic ấy mà, xưa nay không ngủ chung giường.”

Người xem:…

Hai vị thật sự đến tham gia chương trình yêu đương đấy hả.

Đạo diễn Phương ngẫm nghĩ, nói: “Xin lỗi hai vị, trong kịch bản sắp xếp cặp đôi khách mời nhất định phải ở chung một phòng, nếu không thì việc quay tiếp đây sẽ không thể tiến triển thuận lợi được, hai vị… uất ức rồi. Nếu như lần sau có chương trình giải trí về ly hôn, tôi sẽ mời hai vị, nhất định chia phòng cho hai người!”

Bạch Nhân trợn mắt nhìn Trần Hoài Kiêu: “Vậy anh phải nói được làm được, chương trình ly hôn nhớ mời chúng tôi tham gia.”

“Nhất định, nhất định.” Đạo diễn Phương lau mồ hôi, cuối cùng vẫn khuyên nhủ hai vị này trở về phòng.

Bạch Nhân dùng gối ôm làm “đường ranh giới” phân chia rõ ràng chiếc giường hai mét, nghiêm túc nhắc nhở: “Lúc ngủ, đừng vượt qua vạch này.”

Trần Hoài Kiêu vừa sửa soạn hành lý của mình, đầu cũng không ngoảnh lại, mặt không biểu cảm nói: “Yên tâm, anh nói được làm được.”

“Tốt nhất là vậy.”

Bạch Nhân thở hổn hển quay người, nằm ở trên giường nghịch di động.

Sau khi Trần Hoài Kiêu thu dọn xong vali hành lý của mình, nhìn thấy mấy chiếc vali lớn của Bạch Nhân, chẳng nghĩ ngợi gì mở vali, lấy quần áo Đường Tạp gấp kỹ cho cô ra, giống như chứng OCD(*) phân loại sắp xếp gọn gàng.

(*): Rối loạn Do Ám ảnh Thúc đẩy (OCD) là một chứng rối loạn âu lo. Người bị chứng OCD thấy những tư tưởng hay hình ảnh đáng lo ngại lập lại liên tiếp có thể thúc đẩy họ phải làm đi làm lại làm một vài việc nào đó.

Mấy đôi giày cô mang đến, Trần Hoài Kiêu lấy khăn ướt ra cẩn thận lau sạch sẽ bụi bẩn trên giày, lúc này mới đặt vào trong tủ giày.

Trong phòng lắp camera, dưới tình huống khách mời đồng ý là có thể ghi hình luôn, cho nên fans cũng nhìn thấy cảnh này —

“Mặc dù quan hệ vợ chồng không hòa thuận, nhưng có sao nói vậy, Trần tổng thật sự là người đàn ông đảm việc nhà.”

“Không không không, tôi nhớ có một tập phỏng vấn của Trần Kinh Dã, trong đó nói đến anh của anh ấy từ nhỏ đã được nuông chiều, cuộc sống khuyết tật cấp độ tám nha, không biết làm một cái gì hết, là cái kiểu ngay cả thái rau cũng sẽ thái vào tay ấy.”

“Nhìn xem… không giống tí gì.”

“Mấy người không cảm thấy Trần tổng siêu cấp cưng vợ sao! Mặc dù cửa miệng toàn là vợ chồng plastic, nhưng mỗi một hành động đều tràn ngập yêu thương.”

“Này mọi người, đôi này làm tôi bắt đầu choáng váng rồi đấy!”

“Tôi cũng thế!”



Đang lúc hoàng hôn, ekip chương trình sắp xếp nhóm khách mời cùng nhau ăn đồ nướng, là để phá vỡ sự gượng gạo khi mới gặp nhau.

Trương Đạc và Lâm Thiến Tích là đôi vợ chồng ảnh đế kiểu mẫu, đương nhiên là đồng tâm hiệp lực cùng nhau nướng đồ ăn.

Trương Đạc sợ khói dầu hun Lâm Thiến Tích, dịu dàng bảo cô ấy đứng ở bên cạnh.

Lâm Thiến Tích thì giúp anh rửa sạch xiên đồ, đủ sức làm trợ thủ cho anh, thể hiện rõ ràng quan hệ hài hào vợ chồng bình đẳng tôn trọng nhau.

Mà Vân Mạt Lỵ thì ngồi ở xích đu vườn hoa, chờ Lục Thâm nướng xong xuôi đồ ăn đưa đến miệng cô ta: “Cục cưng, ngon không?”

“Ừm, ngon lắm! Cảm ơn chồng.”

“Vậy anh đi nướng thêm cho em một chút.”

“Ừm! Yêu anh chồng ơi.”

Nhìn thấy hình ảnh ấm áp ngược chó FA này, dòng bình luận chạy trên màn hình toàn là ngọt ngọt ngọt —

“Vợ chồng ảnh đế mới là vợ chồng thật!”

“Vợ chồng idol cũng ngọt lắm mà, Lục Thâm thật sự cưng chiều Tiểu Mạt Lỵ.”

“Chương trình yêu đương nên như thế này, CP plastic kia học tập chút đê.”

“Cặp vợ chồng khác nhau sẽ có cách thức ở chung khác nhau, không cần thiết phải đi kéo giẫm nhau thế.”

Chương trình truyền hình thực tế tiến triển đến hiện giờ, khán giả đã tách ra làm hai thái cực nghiêm trọng.

Kiểu thiết lập vợ chồng plastic Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu, người váng đầu thích cũng không ít, mà người không thích cũng mắng khắp trời, ngược lại mang đến cho chương trình không ít nhiệt độ.

Bạch Nhân thay áo T-shirt thoải mái, đi dép lê xuống lầu.

Cô búi tóc củ tỏi thoải mái nhẹ nhàng, mấy sợi tóc con rủ xuống.

Cô vừa xuống, ánh mắt của hai khách mời nam kìm lòng không nổi dán lên trên người cô.

Có điều nhìn thấy máy quay đi theo sau lưng của Bạch Nhân, bọn họ lập tức tự nhiên chào hỏi với Bạch Nhân.

“Chào mọi người, đang nấu cơm sao?”

“Ừm, làm đồ nướng.”

“Tôi cũng đến giúp mọi người.”

Cho dù là quay chương trình giải trí, Trần Hoài Kiêu cũng không dừng chuyện công việc.

Anh cầm máy tính lên, ngồi ở trước bàn bên cửa sổ sát đất, bàn bạc với người phụ trách của nền tảng IKU về chuyện hợp tác.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất nghiêng nghiêng chiếu lên người anh, chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn đường nét sắc sảo của anh, đáy mắt đen láy lộ ra cảm giác mạnh mẽ trầm lặng.

Cho dù anh không làm gì, cũng không giao lưu gì với mọi người, chỉ ngồi ở đó, thỉnh thoảng bị camera quét đến, cũng đủ để khiến người xem trước màn hình phát ra tiếng thét mất bình tĩnh —

“Móa nó, Trần Hoài Kiêu ngồi ở chỗ nào cũng mẹ nó là tác phẩm nghệ thuật aa!”

“Tôi gặm cái nhan sắc này của anh ấy rồi! Huhuhu.”

“Hâm mộ Bạch Nhân đã nói đến chán rồi!”

Bạch Nhân đi qua vườn hoa, lúc qua cửa sổ sát đất trông thấy Trần Hoài Kiêu.

Trần Hoài Kiêu cũng quét mắt thấy cô, hai người cách cửa sổ đối mắt nhìn nhau.

Rất lâu sau cô làm mặt quỷ với Trần Hoài Kiêu trong cửa sổ.

Khéo miệng Trần Hoài Kiêu nhàn nhạt giương lên, dùng mu bàn tay vuốt vuốt mũi, cố gắng khống chế ý cười, tỏ vẻ nghiêm túc.

Chi tiết nhỏ này cũng bị đảng cặp đôi vợ chồng sếp tổng khẩu vị đặc biệt tóm được.

“Ăn ngay nói thật, ngọt ngào của đôi này là thật!”

“Biểu cảm Trần Hoài Kiêu cố gắng kiềm chế nụ cười, thật đáng yêu!”

“Cô nhìn ánh mắt của anh ấy, sự cưng chiều sắp tràn ra ngoài rồi!”

Bạch Nhân đến bên bàn nướng, cầm mấy xiên thịt bò, động tác thuần thục bôi sốt nướng.

Máy quay nhắm chuẩn xiên thịt bò, quay một đoạn đặc tả.

Bạch Nhân vừa nướng vừa giải thích: “Lão Trần nhà chúng tôi ấy à, thật sự quá khổ luôn ấy, tham gia chương trình giải trí còn phải bận rộn công việc, không có cách nào hết, làm vợ chỉ có thể quan tâm anh ấy nhiều một chút thôi, trước tiên nướng cho anh ấy mấy xiên thịt bò.”

Nói xong, cô bắt đầu điên cuồng rắc bột ớt lên thịt bò, giống như bột ớt là hàng miễn phí đấy.

Cư dân mạng —

“Nhân Nhân thật sự là khéo hiểu lòng người lại dịu dàng quan tâm.”

“Lão Trần là kiểu xưng hô cho công việc thợ sửa chữa điện nước kỳ lạ nào thế? 2333 *.”

* Nghĩa là hahahahaha.

“Đôi này thật sự quá bình dị.”

“Không phải… chỉ có tôi chú ý đến, hình như bột ớt rắc quá nhiều rồi sao?”

“Dừng tay Bạch Nhân! Cô muốn cho lão Trần nhà mấy người cay chết hả, sau đó thừa kế truyền thông Xán Tinh của anh ấy sao?”

“Hahahaha, cười ẻ.”

Mặc dù vợ chồng sếp tổng ghét bỏ nhau, thu hoạch được không ít tiếng mắng chửi.

Nhưng so sánh với mấy vị khác, mỗi khi bọn họ xuất hiện trước ống kính, bình luận trên màn hình luôn nhiều nhất.

Bạch Nhân đưa xiên thịt bò đã rắc siêu cấp vô địch cấp vũ trụ bột ớt đến trước mặt Trần Hoài Kiêu —

“A Nhân tự tay nướng cho anh, không ăn không phải chồng tốt.”

Trần Hoài Kiêu nhận lấy xiên thịt bò đầy bột ớt, lại liếc nhìn Bạch Nhân: “Nhìn thì cái này thật sự rất mỹ vị.”

“Vậy thì mời Trần tổng thưởng thức nha, nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm đó!”

Bạch Nhân cố gắng nhấn mạnh bốn chữ “Nhai kỹ nuốt chậm”.

Trần Hoài Kiêu không chút do dự cắn một miếng thịt bò, cẩn thận nhai nuốt.

Cùng lúc đó, trái tim của khán giả trên làn đạn sắp vọt lên rồi —

“Aaa, không chịu nổi.”

“Tôi đã cảm nhận được lửa nóng thiêu đốt trong cổ họng.”

“Cái này cũng có thể ăn, lão Trần tuyệt đối là chân ái.”

Sau khi Trần Hoài Kiêu nhã nhặn nhai kỹ, nuốt xuống, nhàn nhạt đánh giá: “Không tồi, nướng trong chín ngoài mềm.”

Nói xong, anh lại không chờ kịp ăn một miếng, dường như thật sự rất mỹ vị.

Chân mày Bạch Nhân cau lại.

Nhìn dáng vẻ mặt không đổi sắc của anh, phản ứng bị cay chút xíu cũng không có.

Không khoa học nha!

Chẳng lẽ bột ớt không cay? Hay là cô rắc sai rồi?

Cô tò mò cầm một xiên thịt khác trên đĩa lên, thử cắn xuống một miếng lớn, nhai nuốt.

Chỉ trong nháy mắt vị cay nóng xộc thẳng lên đầu, cả khuôn mặt Bạch Nhân đều đỏ lên —

“Aaaaaaaaa!”

“Cay quá cay quá cay quá!”

Bạch Nhân cuống quít cầm cốc trà bên tay Trần Hoài Kiêu lên, một ngụm lớn uống hết.

Nhưng lại không ngờ đến, nước trong cốc trà của Trần Hoài Kiêu không phải là nước trà, mà là Coca thêm muối mặn.

Bạch Nhân phun thẳng ra ngoài.

Trần Hoài Kiêu thấy cô mắc lừa, rốt cuộc không nhịn được nữa, vội vàng chạy đến bên cạnh máy lọc nước rót nhanh cốc nước để uống, xem ra cũng bị cay đến không chịu nổi.

Bạch Nhân xông qua, nắm chặt lấy cổ áo anh, nhưng cũng không có bất kỳ sức lực tìm anh tính sổ nào, cướp lấy cốc trong tay anh điên cuồng uống nước súc miệng.

Hai người ầm ĩ phen này, khiến cho đối phương đều vô cùng chật vật, giương mắt nhìn nhau.

Mà bình luận trên màn hình trực tiếp thì spam một loạt toàn là “Hahahahaha” —

“Kỹ năng diễn xuất của Trần tổng đỉnh chóp! Chị Nhân cũng bị gài bẫy một chặp!”

“Ngài Kiêu luyện Thất thương quyền đó à, đả thương địch 800 bản thân chịu 1000. 23333”

“Đây là cặp vợ chồng chúa hề gì thế?”

“Ối trời ơi, đôi này đáng yêu quá!”

“Trời ạ, khó mà tưởng tượng được ở trong nhà bọn họ cũng sống như này luôn hử?”

“Thế mà từ trong sự ngược lẫn nhau tôi nhặt được cơm chó!”

“Choáng quá, quá choáng!”

“Bọn họ quá chân thật, vợ chồng thường ngày nên là dáng vẻ thế này!”



Tối đến, ekip chương trình sắp xếp ba đôi vợ chồng ngồi trong phòng vườn hoa yên tĩnh.

Dưới sự khống chế của host, mọi người trò chuyện, nói trên trời dưới đất.

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu mỗi người một ly Coca lạnh, miệng sưng đỏ, cay đến không sao tan đi được.

Host nhắc đến chuyện con cái, hai đôi vợ chồng thỏa sức nghĩ về chuyện lấy tên gì cho con tương lai của mình.

Trương Đạc: “Tốt nhất là một đôi long phụng, một đứa mang họ tôi, một đứa mang họ cô ấy, như vậy là hoàn mỹ nhất.”

Lâm Thiến Tích: “Chúng tôi có thể đi thụ tinh ống nghiệm, tôi cũng muốn có một trai một gái.”

Host: “Vậy thì thật sự quá viên mãn rồi.”

Vân Mạt Lỵ: “Con tương lai của tôi và anh Thâm, nhất định phải mang họ Vân của gia tộc Vân thị chúng tôi.”

Host khiêu khích nhìn Lục Thâm: “Anh Thâm cũng đồng ý sao?”

Sự không vui nơi đáy mắt Lục Thâm thoáng qua, nhanh chóng bị nụ cười dịu dàng che giấu, anh ta ôm lấy Vân Mạt Lỵ, cười nói: “Chỉ cần cô ấy vui, tôi sao cũng được, tôi không để ý những chuyện này.”

Host: “Ảnh đế thật sự quá dịu dàng, hâm mộ Mạt Lỵ quá nha, có thể tìm được ông chồng thấu tình đạt lý như vậy.”

Vân Mạt Lỵ tràn ngập ý cười trên mặt: “Anh ấy luôn rất thương tôi, chồng ơi, đi rót cho em cốc nước đi.”

“Được.”

Lục Thâm đứng dậy đi rót nước, chỉ có Bạch Nhân chú ý đến khoảnh khắc anh xoay người, ý cười nơi khóe miệng tan thành mây khói trong nháy mắt.

Xem ra đôi vợ chồng này, cũng không… hòa thuận như bọn họ thể hiện ra bên ngoài.

Thú vị.

Lúc này, host lại nhắc đến Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân: “Vậy chúng ta lại đến phỏng vấn một chút về vợ chồng sếp tổng, cuộc sống của hai người sau khi kết hôn, có bình luận gì không, có phải cảm thấy rất vui vẻ?”

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu vô cùng ăn ý trăm miệng một lời: “Chịu đựng.”

Noi xong câu này, host cũng sững người, có chút không biết nên tiếp chiêu thế nào: “Chịu… chịu đựng cũng rất tốt nha, vậy… hai người có dự định sinh con không?”

Bạch Nhân lườm Trần Hoài Hoài Kiêu: “Anh ấy không muốn có con.”

Trần Hoài Kiêu bình tĩnh giải thích: “Không phải không muốn, là thời gian ngắn chưa muốn.”

Host hứng thú hỏi: “Vì sao vậy?”

“Bởi vì cô ấy còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị làm mẹ.”

Đề tài này, Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu đã cãi cọ nhau không biết bao nhiêu lần rồi.

Bây giờ một câu cô cũng chẳng muốn nói, mặc cho Trần Hoài Kiêu tự phát huy.

Host không buông tha hỏi: “Vậy vì sao Trần tổng cảm thấy bà nhà vẫn chưa có sự chuẩn bị tốt?”

Trần Hoài Kiêu nhìn về phía Bạch Nhân, nghiêm túc nói: “Trước khi trở thành một người mẹ tốt, tôi muốn cô ấy thành phiên bản tốt hơn của chính mình.”