Hành lang ngoài sảnh tiệc yên tĩnh, Tô An Ninh nắm tà váy, hùng hổ đi tìm Bạch Nhân.

Cô ta tức đến nỗi cả người run lên, cảm xúc sắp sửa mất khống chế đến nơi, tức giận chất vấn: “Bạch Nhân, cái hot search hôm nay là mày đã tính toán đến phá đám tao từ sớm phải không?”

“Gieo nhân nào gặp quả nấy, chị à, vì sao ngay cả đạo lý đơn giản như này mà chị cũng không hiểu thế.”

Bạch Nhân nhìn cô ta, ung dung cười nói: “Chị mời tôi tới dự tiệc chúc mừng bộ phim “Kẻ ám sát” chẳng phải chính là muốn tôi nhìn rõ chênh lệch giữa tôi và chị sao. Tôi đã đến đây rồi, sao chị gái lại nóng mắt thế?”

Tô An Ninh được ba mẹ yêu chiều từ nhỏ tới lớn như một cô công chúa, chưa từng trải qua cơn ấm ức như thế này, khuôn mặt cô ta trở nên nhăn nhó vì giận dữ cực độ, giơ tay lên định đánh Bạch Nhân.

Bạch Nhân phản ứng nhanh, bắt lấy cổ tay cô ta.

Tô An Ninh vùng vằng, không ngờ lực tay của Bạch Nhân lại ghê gớm như vậy, không những không vùng thoát được mà trái lại, càng bị cô siết chặt cổ tay đến phát đau.

“Bạch Nhân, bỏ tay ra, mày làm tao đau rồi.”

“Đau thì nhớ lấy, tất cả mọi chuyện đều là do cô tự làm tự chịu.” Bạch Nhân nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, giọng điệu ngập tràn sự uy hiếp: “Tô An Ninh, chúng ta còn nhiều thời gian lắm.”

Nói xong, cô hất tay cô ta, xoay người rời đi.

Tô An Ninh loạng choạng mấy bước, trong lòng không cam chịu, hét về phía bóng lưng của Bạch Nhân: “Mày tưởng lấy được Trần Hoài Kiêu là chuyện gì cũng như ý mình sao! Mày đoán xem vì sao anh ấy lại lấy mày, còn không phải mày giống...”

Còn chưa nói hết, Bạch Nhân đã ngoảnh lại nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, cười đáp: “Giống tình đầu của anh ấy, đúng không?”

Tô An Ninh điếng người.

Đây là con bài tốt nhất mà cô ta giữ trong tay, vốn định dùng vào thời điểm then chốt.

Lúc này Tô An Ninh đã bị cơn giận đánh bay lý trí, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, phải khiến cô ta đau đớn muốn chết.

Nhưng không ngờ, Bạch Nhân lại... biết chuyện này từ lâu!

“Đúng vậy! Anh ấy vốn không yêu mày! Đối tốt với mày cũng là vì mày có vẻ giống người trong lòng anh ấy! Mày chính là kẻ thế thân của người khác!”

Tô An Ninh hằn học thốt ra những lời này, sau đó cố gắng tìm kiếm sự đau khổ trên khuôn mặt Bạch Nhân.

Song, điều khiến cô ta thất vọng là... dù chỉ là biểu cảm nhỏ nhặt nhất cũng chẳng tìm được.

Bạch Nhân nhàn nhã đứng trước mặt cô ta, khí chất dịu dàng, đôi đồng tử đen như hắc ngọc trong veo sáng ngời, nhìn cô ta như đang nhìn một con hề.

Một lúc sau, cô mới thong thả nhướng mày, nói: “Chỉ có thế thôi à?”

Tô An Ninh thấy “đòn chí mạng” của mình chẳng có chút tác dụng nào, vẻ mặt càng nhăn nhó hơn, “Mày... không bận tâm một chút nào sao! Trần Hoài Kiêu vốn không yêu mày!”

Khóe môi Bạch Nhân nở nụ cười nhạt, “Chỉ có thích mới bận tâm, tôi không thích anh ta, sao phải bận tâm mấy chuyện này.”

“Mày... mày không thích anh ấy?”

Bạch Nhân gằn từng chữ một: “Đúng, tôi không thích anh ta một chút nào.”

Thời niên thiếu, cô yêu Trần Hoài Kiêu bao nhiêu năm như vậy, đã yêu đủ rồi.

Trái tim ngây ngô mê muội thời niên thiếu, đã bị cô vứt bỏ rồi.

Bạch Nhân của hiện tại, trong mắt lẫn trong lòng đều chỉ chứa mỗi bản thân mình, tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ.

Tô An Ninh như nghe thấy một chuyện khó tin, lắc đầu nói: “Sao lại thế được, không thích anh ấy... vì sao mày lại muốn lấy anh ấy!”

“Lấy anh ta thì nhất định phải thích anh ta sao?” Đuôi mắt xinh đẹp của Bạch Nhân cong cong, “Chị à, đừng ngốc thế chứ.”

“Vậy mày...”

“Cái lợi khi lấy Trần Hoài Kiêu, có lẽ cả đời này chị gái cũng không thể nếm trải đâu.”

Bạch Nhân không muốn phí lời với Tô An Ninh nữa, vào khoảnh khắc xoay người lại, nụ cười trên khuôn mặt tan biến như mây khói.

...

Cô ra khỏi sảnh tiệc, men theo cầu thang đi xuống dưới rồi bắt gặp một bóng dáng lạnh lùng ở khúc ngoặt.

Trong ánh sáng u tối, người đàn ông tựa lưng vào tay vịn cầu thang, đường nét anh tuấn ẩn khuất trong bóng tối.

Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, khóe môi lóe lên một chấm sáng màu cam, chớp mắt lại biến mất.

Đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, tay trái chậm rãi nghịch chiếc bật lửa bằng bạc thiết kế tinh xảo.

Trần Hoài Kiêu ngước lên nhìn thoáng qua Bạch Nhân, ngay lúc đó dường như có cơn gió lạnh lẽo heo hút thổi tới từ trong màn đêm vô tận.

Sau đó, anh đậy nắp bật lửa lại, phát ra một âm thanh lanh lảnh trong bóng tối.

Xoay người rời đi.

Bạch Nhân nhìn theo bóng dáng của Trần Hoài Kiêu, biết ngay những lời ban nãy đã bị anh nghe thấy hết.

Cô tùy ý nhún vai.

Nghe thì nghe.

Dù sao cũng là vợ chồng hờ, ai thật lòng thì người đó thua.

...

Trần Hoài Kiêu lên chiếc xe Maybach của mình, Thẩm Bân thắc mắc: “Ngài Kiêu, bà chủ đâu ạ?”

“Lái xe đi.” Người đàn ông cất giọng trầm thấp.

Thẩm Bân thoáng nhìn Trần Hoài Kiêu qua gương chiếu hậu.

Trước nay anh không thích thể hiện cảm xúc, hiếm khi có sắc mặt âm trầm như thế này, mây đen giăng trong đáy mắt sắp tràn ra ngoài.

Một tiếng trước, Trần tổng nghe nói vợ được mời tham dự tiệc mừng bộ phim “Kẻ ám sát”, vội đến mức không chờ tan họp đã vội vàng đến buổi tiệc, sợ vợ phải chịu ấm ức.

Sao bây giờ lại một mình đi ra, sắc mặt còn khó coi như vậy.

“Ngài Kiêu, bà chủ không chịu ấm ức chứ.”

“Ai có thể khiến cô ấy chịu ấm ức được.”

Dù Trần Hoài Kiêu nói câu này nghe có vẻ bình thản, nhưng nghe kỹ lại cảm thấy... có chút giận dỗi.

Thẩm Bân đành khởi động xe, lái xe rời khỏi tòa nhà tổ chức tiệc.

...

Hôm nay nắng rất đẹp, chiếu lên người ánh nắng ấm áp.

Bạch Nhân đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn hoa, chiếc điện thoại để trên ghế sắt hình hoa sen kêu reng reng, Bạch Nhân bắt máy, là Tôn Lê Lê gọi điện --

“Cưng à! Có phải cậu lại làm mình làm mẩy với Trần Hoài Kiêu rồi không?”

“Hửm?”

“Lịch trình trước đó của cậu đều dừng lại hết rồi, ngay cả hợp đồng làm người đại diện cho mỹ phẩm dưỡng da Nimo dành cho cậu trước đó cũng mất rồi.” Tôn Lê Lê nói bằng giọng lo lắng: “Đây không phải cố tình sao?”

Trong lòng Bạch Nhân đã có chuẩn bị trước, vì thế cô không có cảm giác quá kinh ngạc.

“Anh ấy đã không về nhà một tuần nay rồi.”

Bạch Nhân biết Trần Hoài Kiêu đang giận, từ trước tới giờ anh ghét nhất bị người khác lợi dụng, cô không chỉ lợi dụng anh, mà còn ngủ với anh... mà không có nửa phần thật lòng, có chăng thì toàn là tính toán và lợi ích, chẳng trách anh khó chịu.

“Như này thì phải làm thế nào?” Tôn Lê Lê sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, “Nhờ vào bộ phim đầu tay “Nghê Thường” thành công như vậy, chúng ta vốn đã tranh thủ thời cơ, bây giờ dừng mọi hợp đồng, mối kiếm ăn nào cũng chẳng còn nữa. Cưng à, hay là cậu nhận lỗi với anh ta, xuống nước đi.”

Bạch Nhân từ chối lời gợi ý của Tôn Lê Lê.

Anh ta coi cô là thế thân được mà lại không cho cô lợi dụng cuộc hôn nhân này sao?

“Lê Lê, mình nhớ người mới ký hợp đồng với Xán Tinh đều có khóa tập huấn cho thực tập sinh dài ba tháng, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Mặc dù Tôn Lê Lê mới vào làm ở Xán Tinh, nhưng cô ấy đã nắm bắt toàn bộ thông tin trước khi làm việc, vì thế tin tức ở phương diện nào cũng nằm lòng, “Khóa tập huấn này được mệnh danh là khóa tập huấn ma quỷ, từ vóc dáng, khả năng ca hát, vũ đạo, biểu diễn đến kỹ năng đối đáp câu hỏi của phóng viên đến khí chất của nghệ sĩ... đều được bồi dưỡng và nâng cao toàn bộ. Chẳng qua, khóa tập huấn này nhắm đến những người mới ký hợp đồng vừa bước chân vào giới giải trí.”

“Điền tên mình vào danh sách tham gia khóa tập huấn đi.”

“Cậu chắc chứ? Tham gia khóa tập huấn có nghĩa là cậu không nhận được công việc những ba tháng đấy, đến lúc đó độ hot của “Nghê Thường” cũng hết rồi...”

“Không sao.”

Con đường mà Bạch Nhân đi là một chặng đường dài, không cần so đo cái được cái mất trước mắt.

Cô cần sự đào tạo bài bản ở lĩnh vực này, bây giờ chính là thời cơ.

Rất nhanh sau đó, Tôn Lê Lê đã xin một suất tham gia cho Bạch Nhân, vì cô vốn là người mới ký hợp đồng trong thời gian gần đây, nên danh sách không cần Trần Hoài Kiêu thông qua, chỉ cần báo cáo với bộ phận quản lý, phê chuẩn là có thể đi được.

Khóa tập huấn kéo dài ba tháng, dù ở trong núi nhưng nghe nói là trong khu nghỉ dưỡng trên núi, điều kiện ăn ở và môi trường xung quanh đều cực kỳ tốt, tựa núi nhìn sông, chất lượng không khí cũng rất tốt.

Xán Tinh chưa bao giờ để nghệ sĩ nhà mình chịu thiệt.

Bạch Nhân còn có chút mong chờ.

...

Trong phòng làm việc, Thẩm Bân rón rén đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, quan sát vẻ mặt của anh, nói ngập ngừng: “Ngài Kiêu, bà chủ...”

Trần Hoài Kiêu chẳng buồn ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài mạnh mẽ cầm bút, ký tên bằng những nét bút mạnh mẽ ở góc bên phải của tập tài liệu, vẻ mặt không một gợn sóng, “Người đại diện của cô ấy đến xin xỏ cậu rồi sao?”

“À... thế thì không phải.” Thẩm Bân nuốt nước bọt, khó khăn cất lời: “Bà chủ đã đăng ký tham gia khóa tập huấn, phải xa nhà hơn ba tháng, ngày mai lên đường rồi.”

Trần Hoài Kiêu ấn mạnh ngòi bút vào mặt giấy, đáy mắt đen láy thoáng cuộn lên cơn sóng ngầm.

Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói: “Cô ấy muốn đi thì đi, chẳng lẽ lịch trình của nghệ sĩ nào cậu cũng đến báo cáo với tôi sao. Cậu rảnh rỗi lắm à, hay là cảm thấy tôi rất rảnh?”

Thẩm Bân sợ hãi suýt chút nữa đã quỳ xuống dập đầu nhận tội, gào lên: “Vi thần biết tội!”

Đụng phải họng súng rồi.

Trước nay Trần Hoài Kiêu không thích bộc lộ cảm xúc, nhưng cứ gặp phải chuyện liên quan đến vợ là mất khống chế.

Đến giờ tan làm, Thẩm Bân thầm đoán tâm trạng Trần Hoài Kiêu không tốt như vậy, đoán chừng lại phải ngủ lại ở tầng thượng rồi.

Làm một trợ lý sếp tổng tận tâm với công việc, anh ta vẫn hỏi một tiếng: “Ngài Kiêu, hôm nay có cần dùng xe không ạ?”

“Không cần.”

“Vâng!”

Thẩm Bân kính cẩn ra khỏi phòng làm việc.

Song, anh ta vừa mở cửa ra thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vọng ra --

“Lái xe ra ngoài đi.”

“Vâng!... ́y?”

Anh ta quay lại, ngơ ngác nhìn Trần Hoài Kiêu.

Trần Hoài Kiêu quạu quọ nới lỏng cà vạt, “Tối nay về nhà.”

**

Thẩm Bân thật sự càng ngày càng không hiểu sếp tổng nhà mình.

Trước đây anh ta cảm thấy mình rất biết đoán ý của sếp, tính tình Trần Hoài Kiêu cao ngạo, tác phong quả quyết dứt khoát, chuyện nào đã chắc chắn thì sẽ không chần chừ hay suy tính thêm.

Nhưng sau khi kết hôn, anh ta nhận ra mình càng ngày càng không nhìn thấu Trần Hoài Kiêu nữa.

Một loạt hành động dạo gần đây của Trần tổng, ít nhiều cũng có vẻ... lo được lo mất?

Không những lo được lo mất, mà còn “vả mặt” là đằng khác.

Thẩm Bân cũng biết dùng từ này có chuẩn hay không, nhưng trạng thái như vậy không phải chính là trạng thái của người rơi vào lưới tình sao?

Chẳng lẽ sếp tổng diễn giả thành thật, thật sự phải lòng bà chủ rồi sao?

Anh ta vừa nghĩ ngợi trong sự chấn động, vừa nhìn Trần Hoài Kiêu lạnh lùng kiệm lời, vẻ ngoài điển trai ở trong gương chiếu hậu.

Trần Hoài Kiêu nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, dù không nhìn anh ta nhưng lại thốt ra một câu tràn đầy uy lực: “Còn nhìn chằm chằm nữa, trừ hết tiền thưởng tháng này.”

Thẩm Bân sợ hãi vội vàng thu mắt lại, đỗ xe ở trước cửa hàng tiện lợi, nói với Trần Hoài Kiêu: “Ngài Kiêu, tôi đi mua chai nước lạnh uống cho tỉnh táo...”

Trần Hoài Kiêu không đáp lại, Thẩm Bân xuống xe, đi vào trong cửa hàng tiện lợi.

Lúc đi ra, anh ta vui vẻ ngậm một cây kem.

“Ăn xong hẵng lên xe.”

“Tôi biết rồi thưa ngài Kiêu.”

Trần Hoài Kiêu nhìn cây kem trong miệng anh ta, nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Đi mua thêm cái nữa.”

“A, ngài muốn ăn kem sao!” Thẩm Bân sửng sốt.

“Tôi không ăn, mang về cho quản gia.”

“Vâng! Tôi đi ngay đây, bà chủ muốn ăn vị gì nhỉ? À không, tôi muốn hỏi quản gia muốn ăn vị gì?”

Trần Hoài Kiêu trầm ngâm một lát, đáp: “Thôi khỏi.”

Mang về nhà thì cũng... tan hết rồi.

Trần Hoài Kiêu cụp mắt, nhớ lại ngày cuối tuần ở trấn nhỏ Giang Nam năm nào, Bạch Nhân dẫn anh đi trên con đường lát đá xanh dọc bên bờ sông trong khu du lịch cổ trấn.

Cô nhìn đăm đăm vào cây kem sữa chua trong tay khách du lịch, nhìn nó rất lâu với vẻ thèm khát.

Trần Hoài Kiêu không phải một người quá tinh tế, nhưng cũng nhìn ra khát khao trong mắt cô gái nhỏ, bèn lấy ví tiền ra.

Cô ngăn anh lại, nói là đồ trong khu du lịch đắt, ra khỏi khu du lịch rồi đi thêm một đoạn nữa, đến gian hàng phụ mua sẽ rẻ hơn rất nhiều.

Trần Hoài Kiêu không cảm thấy cây kem hai ba mươi tệ đắt đỏ là bao, vẫn mua cho cô một cây.

Bạch Nhân cảm thấy đắt, mãi chẳng nỡ ăn, cầm chắc cây kem ở trong tay cho đến khi nó bắt đầu tan ra, cô mới tiếc rẻ bóc vỏ kem.

Miếng đầu tiên, cô đưa đến bên môi Trần Hoài Kiêu, “Anh trai ăn trước đi.”

“Không sợ đồ anh từng ăn sao?”

“Không sợ, không sao.”

Trần Hoài Kiêu vốn là người không thích đồ ngọt, cắn một miếng nhưng lại thấy vị khá được.

Cô gái nhỏ không hề ngần ngại liếm một cái vào nơi mà anh vừa cắn, cũng tươi cười nói: “Ngon quá.”

...

Tình cảm đối với Bạch Nhân là gì, ngay cả bản thân Trần Hoài Kiêu cũng không nói rõ được.

Ban đầu, anh thật sự cảm thấy trên người cô có hình bóng của Tần Dao, khi tiếp xúc cũng không ghét cô.

Gia cảnh của Tần Dao bề thế, là công chúa nhỏ chân chính tay không dính nước.

Bạch Nhân và cô ấy có điểm giống nhau, nhưng lại có chỗ rất khác biệt.

Một người là đóa mẫu đơn trắng được nuôi trong đất đai màu mỡ, còn người kia là cây cỏ dại kiên cường sinh trưởng trong lớp đất cằn cỗi.

Trần Hoài Kiêu thật sự rất ghét Bạch Nhân.

Ghét cô có sức sống quật cường như thế, ở nơi nào cũng có thể cắm rễ, hấp thụ chất dinh dưỡng.

Mỗi lần tiếp xúc và ở bên cô, hay mỗi lần thân mật sau này... Trần Hoài Kiêu đều cảm thấy nhánh rễ cô cắm trong lòng anh đã sâu thêm một chút rồi.

Anh thật sự rất ghét cảm giác này, song lại chẳng có cách nhổ bỏ cây cỏ đáng ghét này đi.

Cô đang cắm rễ len lỏi trong lòng anh.

...

Thẩm Bân nhìn vẻ mặt quẫn bách của Trần Hoài Kiêu, bất chợt mở miệng hỏi: “Ngài Kiêu, ngài có tin vào tiếng sét ái tình không?”

Trần Hoài Kiêu quay lại nhìn anh ta một cái, hờ hững nói: “Không tin.”

“Vậy ngài có tin lâu ngày sinh tình không?”

“Tôi tin, lâu ngày... sẽ sinh tình.”

Thẩm Bân:???

Bạ