Trong đêm mưa giông hôm đó..Trư Tam Giới hắn ta lấp ló, thoát ẩn thoát hiện gần căn phòng của Vương Ngọc Nhi.....

1 canh giờ trước...Hắn nhận được lệnh từ Nhất Thiên bảo hắn mau mau cướp Nhất Liên ngọc về, không cần phải chờ tên Vương Trọng kia xong kế hoạch! Không còn thời gian để chờ đợi....Trư Tam Giới hắn ta canh lúc trời đã khuya, liền đột nhập vào phòng của một nữ nhân, để cướp đồ, hắn ta cứ cẩn thận tìm kiếm,lụt lội cố gắng không tạo ra tiếng động quá lớn.......

Cứ hết tủ nàyrồi đến bàn nọ, cũng chẳng thấy một thứ gì..đột nhiên vô ý đụng trúng chân bàn là một hộp trang sức rơi xuống, đánh thức giấc ngủ của giai nhân kia..

   -" NGƯỜI ĐÂU CÓ THÍCH KHÁCH...! Ư..Ư"- Nhìn thấy bóng người lạ liền la lên, Trư Tam Giới hắn ta hoảng loạn bịt miệng nàng ta lại..


-" Im lặng nào...!"- Hắn ta toát cả mồ hôi cố gắng áp chế tiếng hét của Vương Ngọc Nhi-" Ui...ui..da"- Ngọc Nhi nàng ta cắn mạnh vào tay hắn, nhanh chân chạy ra ngoài. Thì gặp Đại Mọc đang đi đến...

Đại Mọc nhìn thấy Trư Tam Giới liền tức giận rút thanh kiếm treo ngang hong trái của mình..đưa mũi gươm sắt nhọn chĩa vào Trư Tam Giới...còn hắn ta thì bị thu hút bởi chiếc vòng cổ của mình bảo ngọc màu đỏ như một con rồng cuộn tròn..Nhất Liên ngọc đó đích thị là thứ hắn cần.....

-"  Nữa đêm nữa hôm lại xông vào phòng của thê tử ta ngươi là đang có ý đồ gì?"- Cơn tức giận bùng phát có thể nói một chút là do ghen....

-" Ta không phải loại người vô lại đó! Tiểu mỹ nhân mau giao bảo ngọc trên cổ cho ta!"- Hắn ta lao đến giơ tay muốn giựt lấy chiếc vòng cổ của Ngọc Nhi lại bị Đại Mọc vung kiếm làm hắn bị thương.......


Đại Mọc đưa thê tử mình lùi ra sau lưng để dễ dàng bảo vệ.......Trư Tam Giới hắn ta nắm lấy cổ tay trái đang bị thương mà tức giận, phất ngọc phiến của mình ra, chỉ với một đoàn "NGỌC PHIẾN QUANG MINH" Đã làm Đại Mọc bị trọng thương..

Một chiêu rồi lại một chiêu hắn là đang muốn lấy mạng của Đại Mọc sao? Thái tử trẻ đặt tay lên ngực mà thở dốc..máu cũng phun ra không ít.....

-" TRƯỜNG HỒNG PHI TIÊN"- Hồng Miêu cùng lục hiệp vội chạy đến vừa kịp lúc Hồng Miêu vừa cứu Đại Mọc một mạng..

-"Trư Tam Giới ngươi muốn làm gì đây?"- Đại Bôn mặt tối sầm, đêm hôm khuya khoắt y không được ngủ phải ra đây đối phó với hắn..đúng là tên trời đánh giỏi gây phiền phức y như Trư Vô Giới.

-" Cả thất hiệp cũng tới sao..? Không thể dây dưa với chúng..coi như việc lần này không thành!"- Dùng ngọc phiến che mặt lại hắn phóng một viên đạn khói rồi biến mất trong làn khói mờ ảo..


Đậu Đậu chạy đến chỗ Đại Mọc cho y uống một viên đơn dược rồi vận công chữa trị..Lam Thố nàng ta bước đến hỏi về việc lúc nãy, vì sao Trư Tam Giới nữa đêm lại phục kích Ngọc Nhi..lúc này mới chợt để ý đến bảo ngọc trên cổ của nàng ta!

Sững sốt một hồi..Đạt Đạt mở lời về bảo ngọc! Vương Ngọc Nhi nàng ta chỉ quay đầu mà nói đây chỉ là thứ phụ thân đưa cho nàng bảo quản..tuyệt đối không được đưa cho bất kỳ ai!! Nghe đến đây mọi người cũng đã hiểu không thể trực tiếp kêu Ngọc Nhi đưa ngọc được...không còn sớm tất cả quay về phòng của mình mà tiếp tục nghỉ ngơi!

Đặc biệt là Đại Bôn vừa về thấy cái giường liền gục xuống gáy khò khò...trong rất ngon giấc...

—————————————————————————————

Vào lúc sáng sớm khi mưa đã tạnh..những hạt sương còn động lại trên cành liễu..Sa Lệ nàng ta hôm nay khoác lên mình bộ thanh y trông thật nhàn nhã...đứng bên cành liễu nhìn những giọt sương động lại như một thú vui của nàng ta.......Từ sau lưng tiếng của một người phụ nữ quen thuộc vang lên...
-" Dậy sớm vậy sao?"- Nhất Yên Yên tay ôm một bó hoa bách hợp trắng muốt..

Sa Lệ không nói gì, nàng ta chỉ im lặng bỏ đi

-" Ngươi làm sao vậy?"-

vẫn bỏ ngoài tai lời Nhất Yên Yên nói...nhưng bà ta cứ đi theo lảm nhảm với nàng mãi..

  -" Đừng nói nữa! Cũng đừng đi theo ta nữa!?"- Quay mặt lại hung dữ quát lớn Nhất Yên Yên khiến bà ta giật mình.....-" Chuyện tối hôm qua, rốt cuộc là sao?"- Thì ra nguyên nhân khiến nàng bực mình là vì hôm qua Trư Tam Giới đến đây quậy một trận, mặc dù Nhất Yên Yên bà ta không làm việc này nhưng đã là người của Dạ tộc thì không tránh khỏi liên can...

Bà ta cúi mặt xuống không trả lời..Sa Lệ nàng ta có chút thất vọng mà bỏ đi, Nhất Yên Yên thốt lên một câu khiến thanh y nữ tử đứng lại:

-" Ngươi có biết vì sao..ta luôn đi theo ngươi không?"-
-" Là bởi vì ngươi rất giống hài nhi đã mất trước đây của ta..Hoa Nhi..đứa con bạc số đó của ta...!"- Lệ cũng đã bắt đầu rơi mọi khi nhắc lại chuyện đó lòng cứ nhói đau! Tự hận bản thân vô năng..tránh bản thân bất tài không bảo vệ nổi hài tử của mình?.......

-" Vậy sao?...."- Thờ ơ mà bỏ đi..."vậy sao" Sa Lệ lời nói sao vô tình đến thế, trong một khắc đã khiến trái tim Nhất Yên Yên vỡ vụn thành từng mảnh không thể nào ghép lại được......tử y phu nhân bà ta cũng từng là một mẫu thân tốt, một thê tử tròn đạo, một con người có lòng nhân hậu..nhưng cũng chỉ vì sự nhẫn tâm của chính đệ đệ ruột của mình...phút chốc chẳng còn lại gì..con cái..phu quân..gia đình..đều không còn.....

Nhìn theo dáng hình thanh y thiếu nữ dần xa mờ, lòng bà ta lại nặng thêm...cũng chỉ muốn thả trôi theo con gió bay đi quên hết mọi phiền muộn trong tâm......
—————-hết————————————————————————————