-

_TIỂU DƯỢCCCC....!_Tiếng hét thất thanh của nàng vang vọng, khi vừa rơi gần xuống đất một con chim lớn với bộ lông vũ màu xanh lam hình dạng trông giống một con phượng hoàng( phượng hoàng xanh hay gọi là thanh loan là một loài phượng hoàng quý hiếm) bay đến bắt kịp Tiểu Cơ. Sau đó đưa nàng ta bay đến một hang động gần đó nghỉ ngơi.........

Ngồi trước ánh lửa đỏ rực, ấm áp nhưng lòng bạch y nữ tử lại lạnh tựa băng, nước mắt ngắn nước mắt dài lăn đều trên khuôn mặt xinh đẹp đó, đôi mắt không tinh anh như vẻ thường ngày đổi lại là một sự vô hồn trong đôi đồng tử ấy.. tâm trạng của Tiểu Cơ lúc này cũng giống như đôi mắt của nàng vậy không có sự hạnh phúc, vui vẻ như phồn hoa muôn màu chỉ có lòng nguội lạnh đầy oán trách như hai màu trắng đen, nhìn lên hỏi lão thiên gia cớ sao lại trêu người như vậy! Cớ sao lại để nàng nhớ lại! Đầu Tiểu Cơ lúc này hàng vạn câu hỏi đã được đặt ra, Tiểu Cơ có hận thất hiệp không? Hận hay không?dĩ nhiên là rất hận nhưng nếu thật sự Hắc Tâm Hổ không phải phụ thân thật sự của Tiểu Cơ thì không phải nàng hận sai người rồi sao? Vì thế câu hỏi khiến Tiểu Cơ quan tâm nhất là rốt cuộc Hắc Tâm Hổ và Bạch Miêu ai là phụ thân nàng! Hồng Miêu và Hắc Tiểu Hổ ai mới là ca ca nàng! Phù Cơ là ai? Nàng thật sự là ai? Cứ hỏi trong vô vọng...không có câu trả lời nào cho nàng cả và cũng không một ai sẽ trả lời cho nàng! Không một ai!.


Hắc Tiểu Cơ là được một tay Hắc Tâm Hổ nuôi lớn và rèn luyện, nàng một tâm trước đây hướng về Ma giáo nhất mực trung thành, chỉ là... nhiều năm trước xả ra rất nhiều chuyện khiến nàng phải đi khỏi Ma giáo rất nhiều năm mới quay lại.

   _Tiểu Dược.. dù tất cả mọi người lừa dối ta.. thì ngươi cũng sẽ không giống họ phải không?!_Mất hết toàn bộ niềm tin nàng chỉ còn lại Tiểu Dược là có thể tin tưởng, đưa đôi mắt ướt nhìn vật nuôi của mình, nó như hiểu tâm sự của chủ nhân mình giang đôi cánh ra cho Tiểu Cơ dựa đầu vào, mệt mỏi với mọi thứ bạch y nữ tử dần chìm vào giấc ngủ.

  _TIỂU CƠ.. LỤC NHI..._

   TIỂU CƠ...._

_LỤC NHI.... HAI NGƯỜI Ở ĐÂU?!_

Thất hiệp đã tìm mấy canh giờ rồi vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của hai người ở đâu hết, Hồng Miêu tự trách bản thân lúc đó không nên để hai người họ đi riêng như vậy đáng lẽ cậu phải đưa Tiểu Cơ đi chung với mình, cứ thế tự vằn vặt mãi Lam Thố cùng mọi người cũng đã ra sức an ủi nhưng coi bộ chưa tìm được người thì chưa thể xoa dịu được thủ lĩnh trẻ kia! Đang tìm xung quanh khu rừng thì chợt Đại Bôn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy về, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi người còn có vài vết thương đó là Lục Nhi...


   _Mọi người...hộc..hộc.._Chạy vừa đến nơi liền cúi người thở dốc.

    _Lục Nhi cô ở đây... vậy  Cơ Nhi đâu?_Hồng Miêu không thấy muội muội mình lòng rất lo lắng, không phải hai người đi chung sao giờ chỉ còn lại mình Lục Nhi trở về người lại có vết thương, lòng cũng đã thầm chắc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.!!

  _Tiểu Cơ..cô..ấy...._

  _Lục Nhi rốt cuộc đã có chuyện gì muội cứ kể cho mọi người nghe đi!_Sa Lệ.

_ Lúc muội cùng với tỷ ấy chạy vào rừng thì đám người của Dạ tộc đuổi đến.. Tiểu Cơ tỷ vì cứu muội đã..hic ..hic.. đã rơi xuống vực núi.. e là khó có thể trở về..hic .hic!_Lục Nhi vừa kể nước mắt vừa rơi có thể thấy cô ta diễn kịch giỏi đến cỡ nào nước mắt nói rơi thì có thể rơi.. còn những vết thương và y phục đều là do Lục Nhi tự mình dàn cảnh.


  _Cái gì chứ?!_Hồng Miêu nghe như sét đánh ngang tai vậy cũng không dám tinh vào những gì Lục Nhi kể.

_Vực núi đó ở đâu?!_Khiêu Khiêu không tin một người có ý chí sống còn cao như Hắc Tiểu Cơ không thể dễ dàng bỏ cuộc mà không tự tìm cách cứu sống bản thân mình. Lục Nhi cô ta dẫn mọi người đến vực thẩm quả thật nó rất cao nhìn sao cũng không thấy đáy.. nhìn là có thể thấy ai rơi xuống cũng khó sống nhưng thất hiệp họ vẫn tin Tiểu Cơ đã may mắn thoát chết một lần chắc chắn sẽ có thể kỳ diệu mà trở về...

    _Má ơi! Sâu như vậy đúng thật là khó sống trở về_Đậu Đậu lắc đầu.

   _Ta không thể bỏ cuộc! Sống thấy người chết thấy xác.. chúng ta leo xuống đó biết đâu sẽ tìm được_- Hồng Miêu cương quyết nhưng leo xuống các vực này sao? Bỏ đi nhìn thôi đã thấy sợ nói chi là leo xuống.
   _Leo rất nguy hiểm.. Hồng Miêu không còn cách khác sao?_Đậu Đậu người rung rung lùi ra sau lưng Khiêu Khiêu.

  _cái vực này xem ra không có cách khác để xuống, leo thì leo! Đậu Đậu nếu đệ sợ thì ở lại trên đây đi!_Khiêu Khiêu cũng đã sẵn sàng để leo vực rồi!

_Lục Nhi với Đậu Đậu hai người ở trên đây để phòng có chuyện xảy ra! Chúng ta đi thôi!_Hồng Miêu nói xong liền cùng những người khác leo xuống. Đậu Đậu nhìn mà sợ thay!.

_Hừm... vực sâu như vậy nếu đứt dây thì sao đây_Giọng nói của một nữ nhân lạ.

_Đúng vậy.. cao té xuống chỉ có mất xác!_Đậu Đậu lắc đầu ngán ngẩm.. tự nhiên thấy ớn lạnh quay người lại thì hốt hoảng la lớn Nhất Yên Yên bà ta làm cái quái gì ở đây!!

_/ Thôi xong/_Lục Nhi tự hiểu số phận.

_Bà..b..à ở đây làm gì?!_Đậu Đậu run rẩy.
_Thiếu niên trẻ à! Trông ngươi cũng đáng yêu thật đấy, xử lý bọn chúng xong ta bắt ngươi về làm tiểu hài tử chịu không!_Bà ta sờ đầu của thần y trẻ lời bà ta nói ngọt đấy! Nhưng mà Đậu Đậu nổi cả da gà.

_Đừng hòng! THIÊN HOA VŨ!_Chém một luồng khí vào Nhất Yên Yên thì bà ta lại biến mất, Đậu Đậu cứ chém liên tục chém liên tục bà ta không những chẳng dính đòn còn thản nhiên thoát ẩn thoát hiên xung quanh Đậu Đậu trêu đùa.

_Tiểu hài tử mẫu thân không rảnh chơi với con ngoan ngoãn ngồi im một chỗ đi nào!_Nhất Yên Yên không biết từ đâu xuất hiện gần Đậu Đậu điểm huyệt khiến cậu không nhúc nhích được giương mắt nhìn mọi người gặp nạn. Đi đến gần vực nhìn thấy Lục Nhi bà ta cũng chỉ nhẹ nhàng phẩy tay tạo một luồng gió nhỏ khiến cô ngã nhẹ.. nhìn đến mấy sợ dây bà ta cười gian một cái vung kiếm lên chém đứt dây, một con Thanh Loan bay đến khiến bà ta bị thổi bay về phía sau rồi bay xuống đưa lục hiệp trở lên. Nhất Yên Yên ngước mặt nhìn lên vị nữ tử có mái tóc tìm thêm chút vàng của ánh nắng kinh ngạc không kìm được cảm xúc thốt ra hai từ " Hoa Nhi".