Hơn 1 canh giờ sau Tiểu Cơ mở cửa phòng bước ra ngoài thì đột nhiên bị mọi người hù một cái hồn vía lên tận chín tầng mây, hoá ra là mọi người đứng trước cửa đợi Tiểu Cơ vừa mở cửa thì đã bị áp sát một phen hỏi tình hình của Lam Thố làm đầu óc của bạch y cô nương quay như chong chóng.

_AA..aa hỏi thần y Đậu Đậu đi...!_Nàng bịt tai lại chạy thật nhanh khỏi đám người đó, thế là họ đành chuyển hướng vào hỏi Đậu Đậu và kết quả y cũng bị quay như dế.

Biết được Lam Thố đã ổn lòng ai nấy cũng nhẹ đi phần nào, họ đi ra ngoài cho Lam Thố nghỉ ngơi, Sa Lệ và Đại Bôn lại chơi đánh lẻ đi dạo ngắm trăng bỏ lại ba nam con người Đậu Đậu, Khiêu Khiêu, Đạt Đạt xong! Thế nào Đậu Đậu cũng bị hai người kia bắt ngồi chơi cờ hàng giờ liền buồn ngủ chết đi được, thần y trẻ lấy cớ đi tìm thêm thuốc chuồng khỏi nơi đó, đang chạy dọc theo con sông thì gặp Tiểu Cơ đang ngồi nghịch nước ở đấy.


_Nàyyy... Tiểu Cơ cô nương đang làm gì vậy.. úi ây da...da!_y chạy đến nhưng bất cẩn vấp phải cục đá gần đó khiến cậu té rất đau còn Tiểu Cơ được một trận cười lớn, Đậu Đậu đứng dậy tức giận đá vào cục đá nhưng cũng tự khiến chân mình thêm đau thôi.

_Ngài không sao đó chứ..?_Tiểu Cơ đi lại chỗ Đậu Đậu khuôn mặt tươi cười hỏi.

_Ta không sao... cô nương đừng gọi ta thần y này thần y nọ nghe xa lạ quá! Gọi ta Đậu Đậu được rồi, mà cô đang làm gì vậy?_Đậu Đậu gãi gãi đầu cũng cười đáp Tiểu Cơ.

_Được, vậy thì Đậu Đậu...đệ nhỉ? Cũng nên gọi ta là Tiểu Cơ hay gọi một tiếng tỷ mới đúng!"_Bạch y cô nương có ý chăm chọc, thấy Đậu Đậu đang khó xử nàng ta không chọc cậu nữa_Ta chỉ đang nghịch nước thôi!_


_Nghịch nước? Xem ra cô.. à không tỷ còn yêu đời quá nhỉ?_

_Tại sao không.. thật ra ta cảm thấy không còn màu sắc cũng rất thú vị!_Nhìn thái độ của Tiểu Cơ thì đang rất hài lòng nhưng khi nhìn vào khuôn mặt vẫn có thể nhìn thấy một nổi buồn vô hình. Đang ngồi tán ngẫu cùng nhau thì bỗng một tiếng kêu cứu của một nữ nhân hét lên, là Trư Tam Giới hắn đang rượt một cô nương không ai khác là Lục Nhi, Đậu Đậu nhìn thấy liền ra tay cứu giúp.

_VŨ HOA LẠC MA!( chiêu ta bịa thôi)_Từ thanh Vũ Hoa kiếm mang theo một làn gió cuốn theo những cánh hoa tạo thành một vòng tròn tuyệt đẹp đánh trực diện vào tên Trư Tam Giới những chẳng hề hấn gì với hắn là mấy.

_Hahaha.. thất kiếm chúng ta lại gặp lại rồi! Hắc Nhi gặp lại nàng thật tốt._Hắn cười to đắc chí có ý khiêu khích Đậu Đậu rồi trao cho Tiểu Cơ một cái nhìn thân thương nhưng nàng chỉ phũ phàng quay mặt đi khiến trái tim hắc tan nát, Lục Nhi nhìn Đậu Đạu tỏ vẻ đáng thương kêu cứu rất chân thật.


_Thả cô nương đó ra..!_Đậu Đậu tức giận.

_Tự đến đây mà cứu..!_Trư Tam Giới thái độ khiêu khích

_Hừ.. LẠC HOA MÃN THIÊN!_Lao đến thẳng Trư Tam Giới, Đậu Đậu dùng kiếm đánh hắn , hắn dùng quạt liên tiếp đỡ chiêu nhưng lạ thay hắn lại không ra đòn.

Nghe thấy tiếng động lạ Khiêu Khiêu và Đạt Đạt cùng chạy đến, Trư Tam Giới cảm thấy tình hình không ổn ném pháo khói rồi chạy đi mất bỏ lại Lục Nhi, mọi người đi đến xem cô ấy có bị sao không khi nhìn thấy Tiểu Cơ thì cô ta bị hoảng sợ, sợ rằng nhìn sẽ bị phát hiện trong đầu thầm rủa /Nhị thiếu chủ không phải đã rơi xuống vựt sâu rồi sao? Tại sao lại ở đây? Giả lại Trư Tam Giới sao lại không nói cho mình biết chuyện gì cái tên chết bầm này..../ Hắc Tiểu Cơ nhướng này cô nương sao lại khẩn chương như vậy? Thật đáng để nghi ngờ
_Cô nương sao lại bị Trư Tam Giới hắn bắt vậy!_Đạt Đạt đỡ Lục Nhi dậy, nhã nhặc hỏi.

_Chuyện này / Dụi mắt/ Dạ tộc gϊếŧ cả nhà ta, lại còn muốn đuổi cùng gϊếŧ tận cũng may có các vị cứu mạng chỉ có điều bây giờ Lục Nhi không còn nơi để đi cũng không còn nhà để về nữa... hic..hic.._Vừa kể nước mắt vừa rơi tài diễn này thật sự không thể đùa được. Nhưng mà bạch y nữ nhân càng nhìn lại thấy cô nương trông quen mắt nhưng mà nàng ta không tài nào nhớ nổi.

_Chúng ta phải làm sao đây?_Khiêu Khiêu hơi rối nếu bây giờ bỏ mặt cô ấy thì thật chẳng đáng mặt nam nhi còn nếu cho cô ấy đi theo thì sẽ rất phiền phức. _ Hay là cứ miễn cưỡng để cô nương này đi theo chúng ta đi!._

Những người khác cũng không có ý kiến gì, sự im lặbg thay lời chấp thuận. Mọi người quay trở về đã nấu cơm tắm rửa xong suôi còn chơi vài ván cờ dĩ nhiên là Đậu Đậu sẽ tìm ai đó nói chuyện với mình để tránh nhàm chán.. vậy mà Sa Lệ và Đại Bôn vẫn chưa về thiệt tình đi đâu mà lâu vậy chứ! Khoảng nữa canh giờ sau thì hai người họ cũng chịu về và nhận được một ánh mắt đầy " thiện cảm" từ mọi người. Họ cũng đã kể cho hai người nghe việc của Lục Nhi cô nương, Sa Lệ và Đại Bôn cũng không có ý kiến gì. Đúng rồi, dám ý kiến ý cò gì thì chắc chắn sẽ bị chặt đẹp. Lam Thố lúc này đã tỉnh, nàng nhẹ nhàng mở đôi mắt của mình ra nhìn xung quanh nhưng nàng lại không dám tinh vào mắt mình cứ dụi dụi mắt liên tục, màu sắc, tại sao nàng lại thấy được màu sắc thế này? Không phải nó đã bị Lục Quân lấy đi rồi sao?, cánh cửa mở ra Sa Lệ tay bưng một mâm thức ăn đến nhìn Lam Thố bất ngờ rồi cười
_Muội tỉnh rồi sao! Ăn chút cháo đi!"_Sa Lệ bưng chén cháo đến cạnh giường đút cho nàng ăn.

_Sa Lệ tỷ... muội có phải đang mơ không? Tại sao, sao muội lại thấy được màu sắc?!"_Tròn xoe đôi mắt ngọc màu trà của mình nhìn hỏi Sa Lệ dáng vẻ đó thật sự rất đáng yêu, Sa lệ gõ đầu nàng ta một cái.

_Đau...._

_Biết đau vậy không phải không phải là mơ rồi! Nha đầu ngốc lần sau không được làm những việc như vậy nữa biết chưa?_Sa Lệ đe doạ, lời nói cũng chỉ xuất phát từ sự lo lắng của tử y nữ tử.

_Muội biết rồi..!_Xoa xoa đầu. Sa Lệ từ từ kể lại mọi chuyện cho Lam Thố nghe nên nàng cũng đã hiểu, tâm trạng của Lam Thố lúc này đang rất vui nàng vẫn có thể nhìn thấy màu sắc.. nhìn thấy cảnh đẹp nhân gian.
Màn đêm xuất hiện lại khiến bâgu không khí trở nên im ắng, giữa cảnh núi rừng hoang vu cũng chỉ nghe thoang thoảng tiếng gió và thú rừng kêu trong đêm. Giữ màn đêm tĩnh mịch, một nữ nhân ngồi ngay mái chòi đàn một khúc phổ nghe da gϊếŧ và sâu lắng, âm thanh nhẹ tênh khiến người ta nghe có cảm giác như đang ở trên mây, nhưng có lẽ người đánh tâm sự tròng chất tốc độ đánh dần một nhanh hơn, nhanh đến mức muốn đứt cả dây đàn. Tiếng vỗ tay của một nam nhân trong có vẻ rất chững chạc.

_Hay.. hay.. nhưng có điều tâm lại không tịnh, đàn cũng không đạt đến giới hạn cao nhất!_

_Đạt Đạt kiếm chủ?_ Nữ nhân tóc trắng, bạch y thanh cao giương đôi mắt hổ phách của mình ngạc nhiên vị thiếu niên trước mặt.

_Đừng khách sáo như vậy! Sao, Tiểu Cơ muội có tâm sự gì sao!_Đạt Đạt không phải người câu nệ cũng không thích người ta gọi mình kiếm chủ này nọ.
_Ta thì có tâm sự gì chứ, chỉ là vô tình nhìn thấy gỗ cầm này, nhất thời hứng thú tấu một khúc thôi!_ Nàng ta vuốt sơ qua cây đàn một lần.

Đạt Đạt đi đến gần chỗ bạch y nữ nhân, nhìn sơ qua từ cách đánh đến cách dùng lực tăng tiết tấu đàn, y có thể đoán được vị cô nương biết vũ đàn làm vũ khí, dùng âm lục để tấn công người khác, có điều trông Hắc Tiểu Cơ bây giờ chẳng khác gì một kẻ ngờ nghệch, không còn võ công, có lẽ đúng như lời Đậu Đậu nói nàng ta quên đi tất cả tạm thời vẫn chưa thể khôi phục lại khí tức trước đây.

_ Cô nương có biết, âm lục cũng có thể dùng để tấn công người khác không?_ Lam y nam nhân đưa ngón tay khẽ lướt trên từng phím đàn.

_ Ta biết, chỉ có điều ta chưa thể lĩnh ngộ được cảnh giới đó!_ Đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về táng cây phía trước, Đạt Đạt chuyển từ ánh mắt ôn hoà sang tập trung, gãy một phím đàn toát ra một luồng khí xanh lao thẳng đến gốc cây khiến nó ngã đỗ.
_ Chỉ cần cô nương tập trung thì sẽ lĩnh ngộ được._  Đúng là phàm nghệ cao siêu đến cả cách chỉ dạy cũng đi sâu vào lòng người. Lam y nam tử buông dây đàn trả lại bầu không khí tịch lặng cho Hắc Tiểu Cơ.

+———-+—++———hết————-