Cậu không đề cập tới, Chung Oánh cũng không tiện chủ động nói, nhưng cô không nhận bất cứ vật gì của Yến Thần nữa, thậm chí có khi thấy cậu tới chơi còn làm như không thấy, bạn học ồn ào cũng mắt điếc tai ngơ. Cô đang đợi, đợi một cơ hội phù hợp tới, chuẩn bị cho cậu đòn phủ đầu không chút lưu tình nào.

Cơ hội này xuất hiện không lâu sau kỳ thi thử giữa kỳ, hôm đó Yến Thần ủ rũ đi ngang qua lớp 3, nhìn qua cửa sổ hành lang một chút, Cao Hào Kiệt lập tức kêu to: "Chung Oánh, đối tượng của cậu lại tới tìm cậu rồi."

Yến Thần nghe thấy tiếng kêu thì dừng bước, quệt quệt miệng nhìn về phía Chung Oánh, trong ánh mắt tràn ngập ý ‘mình có chuyện buồn’.

Chung Oánh quay đầu lại: "Nói lại lần nữa, Yến Thần với mình chỉ là bạn học bình thường, giống như quan hệ giữa mình và cậu, đừng có bịa đặt sinh sự. Suốt ngày không học tập cho tốt, trong đầu đều nghĩ cái gì đâu không? Lại nói bậy nữa mình sẽ đi báo với giáo viên đó."

Cao Hào Kiệt bĩu môi: "Nói hay lắm, học tập cho tốt giống cậu hả, đừng cho là mình không biết cậu đi đang làm gì đó..."

Chung Oánh khép bách khoa toàn thư về đơn thuốc của mình lại, hừ một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi lớp, tức giận: "Đừng nói với mình cậu lại mang bánh mì cho mình, mình không ăn."

"Cậu muốn ăn mình cũng không có tâm trạng đem tới." Yến Thần oán giận: "Hôm qua bị ba mẹ phê bình hai tiếng đồng hồ, phiền muốn chết, mình muốn thi đứng hạng hai sao? Nếu mình thi không qua, họ sẽ nói anh trai mình giỏi thế nào thế nào, mình thấy bọn họ có một đứa con trai là anh ấy là được rồi, b0p chết mình đi cho rồi."

Chung Oánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài: "Họ nói không sai, tâm tư cậu không hoàn toàn đặt trên học tập."

Yến Thần trừng mắt: "Sao cậu cũng nói như vậy? Mình đã rất cố gắng, được không, đây là chênh lệch thiên phú đó, ngày sau không thể bù đắp, anh trai mình là thiên tài, mình thì không phải."

"Edison đã từng nói, thiên tài là 1% may mắn cộng với 99% mồ hôi công sức, cậu từng đổ 99% mồ hôi sao? Nếu như đã từng, không thể không thành công. Thế nhưng cậu ngẫm lại xem, mỗi ngày ngoại trừ thời gian ăn cơm, ngủ, đi WC, cậu còn đi tham gia cái gì mà hội thi đọc thơ, luyện thể hình khỏe đẹp cân đối, còn đi chơi bóng rổ, đáng sợ nhất là còn có thời gian mà rủ mình đi chơi, cái này gọi là gì? Lãng phí thời gian đó người anh em! Lúc cậu chơi người ta học, lúc cậu cân nhắc đồ ăn vặt nào ngon, người ta học, lúc cậu ở đây nói nhảm với mình, người ta vẫn còn đang học tập!"

Chung Oánh rót một đống súp gà cho tâm hồn: "Đây là chênh lệch giữa cậu với hạng nhất toàn khóa đấy, cậu chỉ cần bớt làm những việc không quan trọng này, sắp xếp thời gian cho việc học, thi cuối kỳ cậu không vượt qua cậu ta thì mình trồng cây chuối rồi tiêu chảy!"

"Phụt!" Yến Thần cười ha ha: "Cái gì... Cái gì mà tiêu chảy..."

Thời đại tin tức bùng nổ, người nổi tiếng cũng mê điện thoại, hở chút là dùng ngôn ngữ mạng.

Chung Oánh rất nghiêm túc: "Mình không nói đùa với cậu, mình đang động viên cậu với tư cách là bạn bè đấy, vì tương lai chúng ta đều có thể thi đậu đại học, mình nhất định phải tuyệt giao với cậu, bản thân sa đọa đừng kéo theo mình, ảnh hưởng mình học tập."

Phiền muộn của Yến Thần quét cái là sạch, cười không ngừng: "Tổng cộng hơn bốn trăm người, cậu xếp gần thứ 300 rồi, còn có thể ảnh hưởng chỗ nào? Đúng rồi cậu biết không, thi thử cấp ba, anh mình hạng nhất, cậu đoán hạng hai là ai?"

Chung Oánh suy nghĩ: "Quan Linh?"

"Không phải, là chị của cậu."

"..."

Biết rõ Chung Tĩnh học giỏi, lại không biết giỏi như vậy. Chung Oánh đột nhiên ý thức được một vấn đề, nếu như Yến Vũ không tới, phải chăng Chung Tĩnh sẽ có cơ hội đạt trạng nguyên trong kỳ thi Đại Học?