Nhưng cô bây giờ nhất định không đồng ý việc tặng con trai cho người ta để trả ơn.

Ngoài miệng Thạch Đông Thanh nói sẽ cho cô lời giải thích, không phải là không dám nói tên người anh ta muốn trả ơn cho cô biết sao, không phải sợ cô đi tìm à?Nếu như cô không mơ thấy giấc mơ kia, có đúng hay không anh ta chỉ dựa vào mấy lý do này, dựa vào việc che đậy giấu giếm khiến cô đến chết cũng chưa từng gặp lại con trai.

“! Năm 79, nếu không phải người đó ngã xuống cứu anh, quả bom đó chắc chắn sẽ rơi xuống người anh, lúc đó anh đã sớm mất mạng, làm gì còn sống để sinh con trai ra? Bán Hạ, anh cũng không nỡ cho con trai đi, nhưng anh không làm vậy được! Anh không thể để ân nhân cứu mạng anh không có con cháu đời sau.


”Bán Hạ nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Anh đã hỏi tôi chưa? Tôi có đồng ý không? Con trai không phải của một mình anh! Suốt thời gian tôi mang thai đứa nhỏ anh có về thăm nó lần nào không? Anh giỏi lắm! Vừa về đã âm thầm lặng lẽ không nói một câu mang con đi, anh như vậy mà là người làm cha sao? Tim anh là sắt đá à? Anh thì không phụ lòng ân nhân của anh nhưng anh không thấy có lỗi với đứa nhỏ sao? Không thấy có lỗi với tôi sao!? Không thấy hổ thẹn với cha mẹ anh hả!?”Bán Hạ tức giận đến mức bật khóc: “Không phải muốn tặng một đứa trẻ báo đáp cho người ta rất đơn giản sao? Người nghèo ở vùng sâu vùng xa kia có rất nhiều trẻ nhỏ được sinh ra nhưng không nuôi nổi, anh tìm một đứa rồi mang tới, người ta còn phải cảm ơn anh tốt bụng cho đứa bé ấy nơi ăn no mặc ấm không phải chịu rét ấy! Anh cần gì phải bế đứa con trai duy nhất của mình cho ân nhân của anh!”Thạch Đông Thanh thở dài, đôi mắt lộ vẻ buồn rầu: “Bán Hạ, ai lại nỡ lòng bỏ một đứa con trai, mà nhặt một bé gái cho người ta thì lấy ai nối dõi tông đường? Anh không thể phụ lòng gia đình ân nhân nhưng anh có thể hi sinh bản thân mình.

”“Bán Hạ, anh biết anh như vậy là có lỗi với em, nhưng anh không còn cách nào khác, ơn này anh phải trả! Em là vợ anh, hai ta sẽ sống cùng nhau đến cuối đời, anh sẽ luôn đối tốt với em, anh tin rằng con trai mình cũng sẽ sống tốt.

Chỉ cần đứa nhỏ khỏe mạnh lớn lên, ở nhà hay không bên cạnh chúng ta đều như nhau mà.

”“A!”Bán Hạ châm chọc nói ‘a’ một tiếng, lười tranh cãi với anh ta.

Lòng cô cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta không thuyết phục được cô, cô cũng không thuyết phục được anh ta.

Anh ta luôn có lí do của bản thân mình, đến máu mủ ruột thịt cũng bị gạt sang một bên.

“Anh buông tôi ra!” Bán Hạ lạnh lùng quát.


Thạch Đông Thanh suy nghĩ một chút rồi buông cô ra: “Em đừng đi tìm con, người ta đã ôm con lên xe rời đi rồi, giữa biển người mênh mông em không tìm được đâu.

Bán Hạ, chúng ta có thể cùng nhau sinh thêm đứa nữa.

”Sinh thêm đứa nữa? Ha! Anh ta thật sự nói lời đơn giản quá nhỉ.

Sau đó cô sẽ giống như trong sách, mấy năm sau mang thai rồi sinh non, cuối cùng không thể có con được nữa, tinh thần trở nên bất ổn, kẻ thứ ba bước chân vào nhà, bị tức đến chết!Giấc mơ của cô đã thành sự thật, người đàn ông này chắc chắn không phải người một lòng chung thủy, nói vĩnh viễn yêu cô cũng là giả, cho dù là việc anh nguyện ý tặng con trai để trả ơn cũng giống trong sách.


Lòng Bán Hạ ngập tràn bi thương, ngày hôm nay đã phá vỡ tất cả những mộng tưởng đẹp đẽ về cuộc sống hôn nhân hơn một năm qua của cô.

Sau này cô phải làm thế nào để đối mặt với người đàn ông chỉ một lòng muốn đưa con cô cho người khác đây?Cuộc hôn nhân này của cô phải làm sao đây?“Em muốn đi đâu?” Thấy Bán Hạ bước ra ngoài, Thạch Đông Thanh mở miệng hỏi.

Bán Hạ dừng bước nhưng đầu vẫn không quay lại, chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại anh ta: “Tôi còn có thể đi đâu nữa?”Thạch Đông Thanh bước đến sau lưng cô, tay nắm lấy vai Bán Hạ rồi thở dài: “Bán Hạ, anh biết em chưa từ bỏ ý định vẫn muốn đi tìm, em không tìm được đâu, anh còn không biết nhà người ta ở chỗ nào mà, nghe lời anh về nhà đi!”.